Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 43: NG 7 lần




Những vệt nắng cuối ngày còn sót lại đâm xuyên qua tán lá rọi xuống bờ vai vững chãi của chàng trai đứng bên gốc sồi già. Anh hơi khom người đưa tay ra trước mắt cô gái thanh tú đang ngồi ôm gối khóc nức nở. Môi anh nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt trìu mến đong đầy sự cưng chiều khiến nhiều người muốn đắm chìm vào đó: “Đến giờ cơm rồi, đừng bướng nữa về nhà với anh!”

Sự dịu dàng của anh trong mắt cô gái lại như cái bẫy ngọt ngào khiến bản thân cam tâm tình nguyện sa lưới, cô ta ngây người, mọi lời đã soạn sẵn trong đầu nay lại vì một ánh mắt mà nhất thời tiêu tan: “Anh...anh...”

“Cắt! Cắt! Cắt!”

Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn cùng tiếng quát của đạo diễn khiến bầu không khí đoàn làm phim căng như dây đàn: “Trịnh Trâm Thanh, cô giỡn mặt với tôi hả? Đã là lần thứ 7 rồi, chỉ có 3 câu thoại cô cũng không nhớ được, cô làm diễn viên làm gì hả?”

Trần Bình nổi tiếng là một trong số những đạo diễn tài năng, thẳng tính nhất trong giới. Ông chưa bao giờ vì bối cảnh của đối phương mà bỏ qua hay nhún nhường cho diễn viên thiếu nghiêm túc. Trình độ diễn xuất của Trịnh Trâm Thanh mấy ngày qua dường như đã mài mòn hết lòng kiên nhẫn của ông.

Âm thanh xì xào bàn tán vang vọng khắp trường quay, chỉ một cảnh quay của Trịnh Trâm Thanh đã hao phí hết một buổi chiều của mọi người. Vì vậy, nhân viên trường quay nhìn cô ta với ánh mắt ai oán và chán ghét, nhưng vẫn có nhiều người e sợ gia cảnh của người này nên không dám trách mắng, chỉ kiếm chút vui sướng từ tiếng quát của đạo diễn.

Hốc mắt Trịnh Trâm Thanh ửng đỏ, cô ta uất ức siết chặt hai tay thành nắm đấm nhưng vẫn phải đón nhận ánh mắt thiếu thiện chí của mọi người: “Tôi có thể làm lại!”

Tuy nhiên, đoàn phim vẫn không tin vào lời này vì đây cũng không phải lần đầu cô ta nói vậy, thái độ mắt mọc trên đầu không biết kính trên nhường dưới của cô ta không khiến đạo diễn hài lòng nỗi.

Trịnh Hoài luôn đứng bên cạnh cô ta vẫn không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn dù bị bạn diễn hành hạ cả một buổi chiều, lúc này anh chậm rãi đi về phía đạo diễn, lên tiếng với ngữ điệu bày tỏ sự kính trọng: “Chú cho cô ấy chút thời gian để ổn định tâm trạng được không ạ? Con có thể chụp luôn poster trong hôm nay! Chú thấy sao?”

Trần Bình nhìn anh rồi quay sang nhìn Trịnh Trâm Thanh, cuối cùng ông thở dài thỏa hiệp: “Cũng được, chỉ còn cách này thôi!”

“Trịnh Trâm Thanh, giờ cô có thể về, tôi không hy vọng ngày mai sẽ diễn ra tình trạng như hôm nay!” Nói rồi, ông bàn với phó đạo diễn: “Hỏi thử Lê Khánh Nhã đã về chưa, nếu chưa thì vào studio chụp poster phim cặp phụ luôn.”

Phó đạo diễn cũng không có ý phản đối: “Để tôi gọi cô ấy!”

Không biết từ lúc nào, Trịnh Trâm Thanh đã đi đến bên cạnh khoát tay Trịnh Hoài, nở nụ cười ngọt ngào: “Em biết là anh sẽ nói giúp em mà, em cảm ơn anh.”

Chưa đợi anh trả lời, cô ta đã bĩu môi oán trách: “Anh cũng đâu nhất thiết phải kính sợ ông ta như vậy, dù sao cũng chỉ là một đạo diễn quèn sống vào tiền đầu tư của ba mình.”

Trịnh Hoài nghe vậy liền nhíu mày, gỡ tay cô ta: “Tôi muốn làm gì không cần cô phán xét.”

Trịnh Trâm Thanh gượng cười: “Anh nói gì vậy, em là em gái của anh mà, em chỉ quan tâm anh thôi!”

Anh chỉ nhìn cô ta cười nhưng nụ cười này lại khiến đối phương cảm thấy xa cách: “Hình như tôi chưa bao giờ nhận cô là em gái thì phải? Cô Trâm Thanh hiểu lầm rồi, chúng ta không có quan hệ huyết thống! Sau này cô cứ làm tốt việc của mình, đừng xen vào chuyện người khác!”

Anh nói xong liền xoay lưng rời đi, Trịnh Trâm Thanh tại chỗ ấm ức vặn vẹo đầu ngón tay thầm lẩm bẩm: “Rồi sẽ có một ngày anh thuộc về em!”

Trịnh Hoài vừa tới cửa phòng hóa trang liền khựng lại nhìn người đang nằm gục xuống bàn than thở: “Chị Tình yêu dấu của em, lát mẹ em gọi chị nói giúp em đi, chị cũng không muốn em ngày mai mang thân tàn ma dại đến trường quay đúng không?”

Người đại diện Trần Kính Tình vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ nhìn cô gái đầu tóc rũ rượi trước mặt: “Em nhìn bộ dạng của em lúc này đi, nếu để bên ngoài nhìn thấy chẳng phải sẽ kéo thêm một đống antifan về sao? Chỉ về nhà một chuyến thôi mà em cứ làm như đi đánh trận không bằng, bình thường hàng trăm ngàn antifan ngoài kia em còn đối phó được, chẳng lẽ người nhà em còn đáng sợ hơn sao?”

Lê Khánh Nhã nghe vậy cũng không cảm thấy tốt hơn là bao, tiếp tục nằm dài trên bàn trang điểm: “Chị không hiểu đâu, sức chiến đấu của ba mẹ em đáng gờm hơn nhiều, với lại em chỉ “giao lưu tình cảm” với antifan thôi nào có chiến đấu ghê gớm gì. Chị chưa nghe mắng là yêu đánh là thương sao, họ chỉ đang dùng cách khác để bày tỏ tình yêu dành cho em thôi!”

“Ha ha!” Trịnh Hoài đứng ngoài cửa nghe tới đây không nhịn được bật cười, nhưng cảm nhận được ánh mắt hai người kia đang nhìn mình liền bình thản bước vào phòng.

“Không ngờ diễn viên Khánh Nhã lại lạc quan như vậy, tính ra thì đến tôi cũng phải ngưỡng mộ lực lượng antifan hùng hậu của cô đấy!”

Lê Khánh Nhã không nói gì chỉ “hừ” một tiếng rồi gục đầu xuống bàn, tiếp tục mất đi sức sống.

Phó đạo diễn đi vào thấy cô vẫn ngồi đây thì kích động vô cùng, vội chạy tới gần: “Cô còn ở đây thì tốt quá! Đạo diễn nói muốn chụp poster cho cặp phụ trong hôm nay! Cô có bận gì không?”

“Thật sao?” Lê Khánh Nhã đang ủ rũ nằm dài trên bàn, đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt to tròn của cô lấp lánh những đốm sáng nhỏ, dường như cô ấy còn vui mừng kích động hơn cả phó đạo diễn.

Phó đạo diễn hơi bất ngờ với sự nhiệt tình này của cô nên sững người giây lát, nhưng sau đó vẫn vui vẻ khẳng định: “Thật! Hai người chuẩn bị đi! 20 phút nữa chụp!”

Đến khi ông ấy rời đi, Nhã mới quay sang nhìn Trịnh Hoài tỏ ý: Anh biết trước rồi phải không?

Trịnh Hoài phớt lờ, ngồi vào bàn trang điểm phía đối diện, xoay lưng lại với cô.

Lê Khánh Nhã bĩu môi lẩm bẩm “Đồ kiêu ngạo”, rồi cũng không tiếp tục bận tâm. Vì cảm xúc của cô ấy lúc này đã bị niềm vui bất ngờ kia khuấy đảo, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi vừa thoát một kiếp nạn.