Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 30: Cá cắn câu rồi




Khán giả nhìn thấy cảnh này trợn tròn mắt kinh ngạc, thì ra người hống hách đem cuộc đua và đối thủ ra làm trò đùa, rõ ràng có thể thắng nhưng lại từ bỏ ở phút cuối cùng lại là một cô gái. Không đợi những tay săn ảnh chụp được mình, Nhã nháy mắt ra hiệu với Manh Tuấn, sau đó xoay cổ tay nhức mỏi rồi rời đi.

Cô đứng nhàn nhã khoanh tay tự vào bên hông toà nhà quản lý trường đua. Nhã ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cùng với đó tâm trí cô bị lấp đầy bởi hồi ức thời đại học ở nước S.

Năm Nhã 18 tuổi, nghe tin anh trai đính hôn cô đột nhiên nảy sinh ý định trốn tránh, cô biết tình cảm của mình định trước sẽ không có kết quả, nhưng lại chẳng có cách nào lãng quên. Vì vậy, cô bề ngoài lấy cớ đi du học phát triển bản thân nhưng thật ra là cho mình thời gian học cách buông bỏ một đoạn tình cảm mà bản thân cho là sai trái. Tại đất nước xa lạ này, cô đột nhiên muốn một lần sống buông thả, tận hưởng hết những thú vui trên đời. Ngoại trừ chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đua xe, sòng bạc, rượu bia, bắn súng, võ thuật,...cô đều chơi hết bận rộn đến nỗi không còn thời gian để nghĩ về Dương. Mặc dù, Nhã đã phải trả giá vì những lạc thú đó, cô không ít lần gặp tai nạn trên trường đua rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đánh bạc thua hết toàn bộ tiền làm thêm trong một năm, bị súng bắn ở vị trí chỉ cách tim 0,5 cm,... Khi nghĩ về quá khứ này, Nhã vẫn luôn mơ hồ cho rằng bản thân là một cô gái hư hỏng, một đứa trẻ xứng đáng bị người khác vứt bỏ, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì chỉ có làm những điều này cô mới cảm thấy ít ra vẫn có mục tiêu để tiếp tục sống là hưởng thụ và trải nghiệm.

Cơn đau từ đỉnh đầu kéo Nhã trở về thực tại, cô tức giận lườm người vừa cốc đầu mình: "Ai cho cậu cái gan đó hả?"

Dù Nhã không phải quá thấp, nhưng trước mặt là Manh Tuấn cao hơn một mét tám nhìn kiểu gì cũng thấy cô như người tí hon. Người này có sóng mũi cao thẳng và làn da trắng đến phát sáng, khuôn mặt của anh không quá góc cạnh như Khải và Dương mà có chút tròn trịa đáng yêu tựa như một hot boy vườn trường dù đã 23 tuổi. Manh Tuấn là bạn học của Nhã ở nước Z, sinh ra trong một gia đình tiểu tư sản nức tiếng ở thành phố B nên anh ta có cả "vốn" lẫn "thiên phú" để ăn chơi sa đọa. Nhìn đôi mắt một mí híp lại, cô biết anh đang tức giận nhưng lại không rõ vì chuyện gì: "Cậu có tin là mình sẽ bắn chết cậu nếu cậu lặp lại chuyện ở đường đua ban nãy không?"

Nghe tới đây, Nhã càng cảm thấy mờ mịt, là sao? Cậu ta đang phát điên gì vậy? "Chuyện gì? Tớ vượt qua cậu? Này cậu là đàn ông con trai sao lại nhỏ mọn vậy hả?"

Manh Tuấn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Nhã càng tức điên lên: "Mẹ nó, cậu xem tính mạng là trò đùa à? Thà tớ bắn chết cậu còn hơn để cậu chết trên đường đua!"

Cô đã hiểu ra cậu ta đang lo lắng cho mình, chợt có chút cảm động nhưng phần nhiều là buồn cười: "Cậu yên tâm, tớ vốn rất quý cái mạng nhỏ này của mình, sao có thể chỉ vì một cuộc đua nhỏ mà hi sinh chứ!"

Nói đến đây, Nhã lại giảo hoạt đảo mắt qua lại nở nụ cười xấu xa khiến Manh Tuấn rợn da gà: "Lẽ nào cậu bao lâu nay vẫn luôn đơn phương tớ, chôn chặt tình cảm sâu đậm này trong tim sợ nói ra tớ sẽ từ chối? Không ngờ cậu lại thâm tình như vậy."

Manh Tuấn nghe tới đây khoé miệng giật giật vì sự vô liêm sỉ của cô bạn thân này đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi: "Cậu không cần mặt mũi nhưng tớ cần. Mặc dù cậu là bạn tớ nhưng nếu để Khả Ái hiểu lầm thì tớ cũng không ngại xử cậu đâu!"

Nhã từ lâu đã miễn dịch cơm chó này của cậu ta rồi, nhưng cũng không nhịn được trêu chọc: "Cậu nhắc mới nhớ, tình nhân nhỏ của tớ sao rồi? Em ấy chỉ lấy cậu làm bức bình phong cho chúng tôi thôi, cậu không vì vậy mà dồn oán giận lên cô ấy chứ?"

Manh Tuấn nghiến răng ken két, tức muốn hộc máu: "Cút!"

Biểu cảm của cậu bạn khiến cô vô cùng thoả mãn, bật cười khanh khách.

Lúc này, tiếng chuông đi động của Nhã chợt vang lên.

"A lô, Cậu Richard cho mời cô!"

Khoé miệng Nhã cong lên, nở nụ cười xấu xa, dường như cô đã đoán trước tình huống này: Cá cắn câu rồi!