Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 51: Một lúc vui vẻ




Editor: Serein

Beta: Qiongne

Không rõ là ai đang cắn môi ai, hơi thở hòa làm một, chỉ cảm thấy cả cơ thể rung lên từng đợt một, phảng phất chạm đến cả linh hồn.

Trong bóng tối, nụ hôn giống như là an ủi, là vỗ về, nó dường như trở thành một chất nghiện.

Từ cửa ra vào đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ, trên đất trải đầy quần áo của hai người.



Cô tựa như bông pháo hoa đang nở rộ ngay trước mắt, len theo ánh đèn mở ảo hắt vào từ bên ngoài, anh thấy được muôn vàn biểu cảm trên khuôn mặt cô, từ hàng lông mi cho đến đôi mắt trông đều có vẻ nhạt nhẽo bình thường nhưng khi có thêm sự tô điểm của ái tình, cô bỗng chốc trở nên tràn đầy sức sống tươi đẹp. Cái nhíu mi thật chặt biến thành cành liễu rung rinh trong gió mùa xuân, hàng mi rung động như ánh lưu huỳnh vào đêm mùa hạ, trên trán điểm điểm mồ hôi như những giọt sương tinh khiết, cô phảng phất như một đóa hoa đang nở rộ, ở trước mặt anh lộ ra một vẻ yếu ớt.

“ Lục Gia Xuyên…” Cô run giọng gọi tên anh.

Ba chữ ngắn gọn ấy, đã từng vô số lần anh được nghe qua, lại chưa bao giờ giống như hiện tại, nó mang một ý nghĩa thực lớn.

Cho đến những giây phút cuối cùng, khi từng chùm pháo hoa đầy trời, chiếu lấp lánh mọi nơi.

Anh chậm rãi nằm xuống bên cạnh người cô, thân thể vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, nhưng hiện tại lại vô cùng tỉnh táo.

“Tiết Thanh Thanh.” Anh thấp giọng gọi tên cô.

Giọt nước mắt rơi xuống cô nghiêng đầu qua, mơ mơ màng màng “Dạ” một tiếng, âm cuối cao lên, tỏ vẻ nghi vấn.

“Tại sao.” Anh duỗi tay lau đi giọt nước mắt ấy, “ Tại sao lại hôn tôi?”

Trong lòng ngừng lại một chút. Cô cảm nhận được đôi tay xinh đẹp dừng trên khuôn mặt mình lau lau một chút, nước mắt làm ướt một mảng khuôn mặt là chứng cứ rõ nhất khi ở cô vừa trên đỉnh cực lạc, chậm rãi hỏi một câu: “Nếu em nói, em đã sớm yêu anh, anh có tin hay không?”

Đêm tối là thời điểm thích hợp để có thể che giấu những tâm tư sâu trong mắt cô một cách thật cẩn thận, mà thanh âm vừa nãy còn tràn đầy thích thú giờ nghe được sự mệt mỏi. 

Trong lòng cô tràn đầy chờ mong, tiến thoái lưỡng nan quay sang nhìn Lục Gia Xuyên.

“Không tin”. Lời ít mà ý nhiều.

Dường như có ai đó đang chạm vào trái tim cô, một bí mật động trời đang từ từ trồi lên khỏi mặt nước một cách ngày càng rõ ràng.

Cô như người mộng du cười hỏi anh: “Nếu em nói, thật ra em chính là cô gái trước kia anh thích, chỉ là thay đổi khuôn mặt, anh có tin không?”

Sắc mặt của Lục Gia Xuyên bỗng chốc trầm xuống, một giây trước đầu ngón tay còn đang ôn nhu ở trên khuôn mặt cô, ngay sau đó liền rời đi: “Không buồn cười”.

Anh không thích cô lấy Chu An An ra để nói đùa, giống như anh lúc trước bị cô ở hành lang thẳng thắn dùng trách nhiệm để vạch trần vết sẹo kia.

Chu Sanh Sanh ngừng lại, chăm chú nhìn anh xuyên qua bóng tối, môi giật giật, không nói ra lời.

Cô không cam lòng, cô một lần nữa mở miệng: “Anh không phải nói em rất giống cô ấy sao? Vì sao lại không tin? Nói không chừng em chính là cô ấy? Chỉ thay đổi khuôn mặt nhưng linh hồn vẫn giống nhau, không có điều gì thay đổi…” Lời nói ra như câu nói đùa để thử thăm dò.

“Đủ rồi.” Lục Gia Xuyên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng đánh gãy lời cô, đột ngột đứng dậy, không nói lời nào lấy từ trong tủ quần áo chiếc áo tắm dài, khoác lên vai. “Không cần lấy chuyện này ra nói đùa.”

Anh cự tuyệt lời nói vớ vẩn cho rằng cô cùng Chu An An có quan hệ.

Anh căn bản không muốn nhắc đến Chu An An, cũng không muốn vì chuyện gì mà cùng Tiết Thanh Thanh phát sinh quan hệ. Nhưng cô gái này cứ lặp đi lặp lại chuyện của Chu An An, vừa rồi chút vui thích giờ lại có cảm giác một dao đâm thẳng ngực.

Đúng vậy, luôn miệng nói yêu một người, chớp mắt lại cùng người khác lên giường, này mẹ nó không phải là có bệnh sao?

Lục Gia Xuyên gằn từng chữ một: “Cô ấy đã lựa chọn rời khỏi cuộc đời tôi, coi như cô ấy có xuất hiện lần nữa, với tôi mà nói không có chút ý nghĩa nào nữa. Cho nên em không cần lấy cô ấy ra nói đùa, nếu cô ấy thực sự có cái gan kia, thay đổi được khuôn mặt còn có thể đến tìm tôi để trêu đùa thì chỉ có một chữ… Biến. Biến càng xa càng tốt”.

Chu Sanh Sanh chậm rãi ngồi dậy, nhìn biểu cảm lạnh lùng của anh, chỉ cảm thấy trong lòng không ngừng trầm xuống. Cô còn tưởng rằng, chỉ cần Chu An An một lần nữa xuất hiện, anh nhất định sẽ chú ý tới. Cô đau lòng, cũng không kịp xem miệng vết thương đã khép lại hay chưa, liền như vậy một lần nữa rách ra… Anh căn bản không chú ý tới.

Điều bí mật kia, thật khó khăn để nói ra, khi vừa mới đề cập đến liền bị người kia buộc phải chìm xuống. Anh không chịu tin bí mật này, cô chỉ có thể hoảng loạn mà đem nó giữ lại.

Thật tốt, cô không phải Chu An An, cô nên chấp nhận là Tiết Thanh Thanh, như vậy không tốt sao?

“Thực xin lỗi, em đùa thôi.” Cô quy quy củ củ mà ngồi lại một bên, lấy chiếc chăn che lại cơ thể của mình, giống như một đứa trẻ đang phạm lỗi.

Lục Gia Xuyên vừa rồi còn chìm đắm trong cảm xúc mềm mại, đối với cô gái  trước mắt phá lệ có chút để ý kỳ quái, muốn bày tỏ khát vọng. Nhưng cô lại lấy tâm sự ra để nói đùa, nói cái gì mà thay đổi khuôn mặt, nhắc đến Chu An An, tâm tình anh liền lập tức trở nên không tốt.

“Nếu em không muốn nói, có thể không nói, không cần lấy người trong quá khứ ra để đùa giỡn”. Anh lạnh lùng nói.

Chu Sanh Sanh bi ai nhìn anh, thực ra cô cũng sớm biết được phản ứng  của anh, còn tưởng tượng ra vô số lần là đằng khác. Nhưng khi thực sự nghe được câu trả lời từ anh thì không thể nhịn được khổ sở.

Xem đi, nếm thử thất bại rồi.

“Thật tốt, anh trước hỏi vì sao hôn anh, thực ra không vì sao hết muốn hôn thì hôn thôi.” Cô nỗ lực thể hiện mình đang rất chấn định, không chút để ý gục đầu xuống, một lần nữa trả lời câu hỏi kia.

Nhưng vẫn còn cảm giác được người đàn ông đang đang nhìn chằm chằm  xuống đỉnh đầu cô, ánh mắt nóng đến có thể phát bỏng.

“Muốn hôn thì hôn, muốn làm thì làm, lần đầu tiên cũng nói cho là cho sao?” 

Tầm mắt dừng lại ở dấu vết nho nhỏ không rõ ở trên giường.

Cô hít sâu một hơi: “Đúng, nếu là anh, em nguyện ý hôn, cũng nguyện ý cho”.

“Vì sao?”

“Bởi vì em thích anh”. Cô tùy ý nói, thần thái tự nhiên.

Khuôn mặt anh không tỏ rõ ý kiến: “Em thích tôi ở điểm nào?

“Thích anh vì anh lớn lên thật đẹp trai, bề ngoài luôn có cảm giác không thể đến gần, làm cho người ta có cảm giác muốn chinh phục”. Cô nhún nhún vai.

… thích anh tâm địa lương thiện, vẻ ngoài khó lại gần, trên thực tế lại là người tốt bụng.

“Thích anh mặc áo blouse trắng, bộ dáng vừa dụ hoặc vừa có cảm giác cấm dục, ngẫm lại làm người ta không thể khép được chân”.

… thích anh mỗi khi cầm dao phẫu thuật, chân thành đối đãi với từng người bước vào khoa Mắt, quyết tâm để mọi bệnh nhân khi bước ra đều có một đôi mắt sáng.

“Thích nhà anh trang hoàng thật đẹp, giống như kẻ có tiền”.

… thích anh không thèm để ý em bần cùng hay giàu có, làm cho em cảm thấy tất cả mọi người đều bình đẳng, nhân vật nhỏ bé như em cũng có thể khiến anh chú ý, yêu thích.

Mỗi một câu nói nông cạn, nhưng đều giấu giếm những điều bí mật bi ai chua xót. Cô tùy tiện nói là vậy, còn những điều kia chỉ có thể đem cất giấu.

“…”

Cô trả lời như ngoài dự kiến của anh nhưng lại có sự thật bên trong, Lục Gia Xuyên ẩn ẩn cảm thấy ngực đau. Nếu câu trả lời của cô là nhất kiến chung tình, hoặc là đã yêu đến sâu đậm, anh cũng sẽ cảm thấy cô nói dối. Anh cùng cô, thực ra cũng quen biết chưa lâu, từ người hàng xóm đáng ghét vọt một bước tiến triển, một bước đến đúng thời điểm phát sinh ra quan hệ này.

Điều này tính là cái gì?

Cô vì thích bề ngoài của anh nên mới thích anh, mà anh vì cô cực giống Chu An  An mà tinh thần rối loạn. Anh căn bản không bao giờ nghĩ rằng sẽ đối với chuyện tình dục mà làm bừa bãi, dục vọng mà có thể chính là cách thức biểu đạt, nhưng khi hai người bên nhau lại có cảm giác vi diệu, càng thêm rối loạn, cắt cũng không đứt, đã rối giờ còn rối hơn.

Trong không gian tối tăm, Chu Sanh Sanh chậm rãi rời giường, dùng chiếc chăn đơn bao lấy cơ thể, vụng về kéo dài chiếc chăn hướng ra phía cửa, vừa đi vừa nhặt quần áo rơi trên sàn.

Cô nghiêng người trốn vào phòng tắm, chật vật mặc lại quần áo.

Lục Gia Xuyên đứng ở cửa phòng ngủ, trông thấy bóng dáng đi lại khó khăn của cô ra cửa, rời đi cũng không ngoảnh đầu lại nhìn anh, cuối cùng cũng không nói lời nào khép lại cửa.

Ngay lúc này, anh chạy tới cửa, qua lỗ mắt mèo trên cửa nhìn cô gái đang trước cửa nhà, hốt hoảng biến mất khỏi tầm mắt anh.

Cảm giác nói không lên lời là cảm giác thế nào, hình bóng cô trước sau vẫn như vậy, cô và Chu An An đều giống nhau như đúc. Anh đuổi theo, nhưng vì vừa rồi hai người đều rời đi trong không khí không vui, anh lại không biết làm sao để đuổi theo.

Anh mờ mịt đứng tại chỗ, thân thể vẫn còn cảm giác sót lại tư vị của cuộc mây mưa, trong lòng lại vì lời nói thích anh một cách vô nghĩa như vậy mà không ngừng trầm xuống. Thất vọng tới mức không có điểm dừng, chỉ có thể thất vọng rồi lại càng thất vọng.

Thích anh đẹp trai, thích anh là bác sĩ, thích nhà anh trang hoàng xa xỉ, thích anh có tiền.

Thật bi ai.

Đấy đều là ưu điểm của anh, nhưng anh lại không phải người duy nhất có những ưu điểm ấy. Cho nên người trong lòng cô không phải là anh, chỉ là một người đàn ông có điều kiện không tồi mà thôi.

Cô chỉ vì buồn chán.

Trong tiềm thức của anh, cùng cô coi như có tình cảm, thì cái tình cảm với Chu An An sau khi cô ấy rời đi liền chặt đứt, rồi lại bởi vì cô xuất hiện mà bỗng nhiên hy vọng lại khép lại.

Trong màn đêm, Lục Gia Xuyên dựa vào cánh cửa lạnh băng, chậm rãi cười. 

Cười xong, ánh mắt chỉ còn một vẻ tiêu điều, rốt cuộc cũng không vì cùng cô vui đùa nhất thời.

Coi như đều là nam nữ trưởng thành rồi, vui đùa một lần thôi, việc gì phải để trong lòng?