Khưu Thiên không rõ rốt cuộc Hạ Nam Quân đang nói đùa hay thật.
Với tính cách tệ hại, thích đâm đầu vào phiền phức khiến bản thân khó xử trước đây của hắn thì đúng là hắn có thể nói ra miệng mấy câu “bên nhau một đêm” này và cũng có thể làm được.
Dù sao hồi cấp Ba cậu cùng từng bị hắn chặn lại trong nhà vệ sinh, bây giờ “bên nhau một đêm” cũng không đến nỗi quá khó hiểu.
Đương nhiên Khưu Thiên không thể vì 12 ngàn tệ mà làm ra mấy chuyện như thế.
Tuy người xưa có câu “há miệng mắc quai” nhưng với Hạ Nam Quân, cậu cũng không muốn để mình mình chịu thiệt.
Buổi tối ở Hanako rất đông đúc, xung quanh ồn ào, ầm ĩ.
Đèn cao áp hắt sáng về phía mấy chiếc bàn ngoài trời như đang trên sân khấu lớn, khiến Hạ Nam Quân và Khưu Thiên ngồi trong khu bóng đổ.
Việc hắn cạo tóc không hề ảnh hưởng tới nhan sắc của hắn mà ngược lại còn như phóng đại các đường nét ngũ quan.
Lúc trước cứ che che đậy đậy, không thể thấy rõ, giờ mây mù đã tan để ta thấy cảnh sắc tươi đẹp.
Khưu Thiên nhìn mặt Hạ Nam Quân một lúc rồi chợt bật cười, bảo: “Cậu nghĩ kỹ lại xem, mình cùng cậu thì rốt cuộc ai trong chúng ta là “anh trai” kia?”
Hạ Nam Quân đang cầm lon coca để kề bên miệng.
Trông hắn có vẻ khá bất ngờ.
Khưu Thiên vừa nói xong thì có người ở đằng trước gọi cậu, Hạ Nam Quân thấy cậu đứng lên, hô “Tới đây.”
“Mình đi làm việc đây.” Khưu Thiên nói, “Cậu đừng uống đồ có cồn đấy nhé.”
Hạ Nam Quân bị dị ứng nghiêm trọng với chất cồn, gần như không thể đụng vào rượu bia.
Hắn không đáp nhưng ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn luôn bám theo mọi chuyển động của Khưu Thiên.
Khưu Thiên đi được nửa đường thì bỗng ngoảnh đầu lại, phát hiện Hạ Nam Quân quả nhiên vẫn đang nhìn mình.
Hạ Nam Quân dường như biết trước cậu sẽ quay đầu lại, lờ đờ vẫy tay với cậu.
Dù sao cũng đang trong giờ làm, không thể làm việc riêng quá lâu.
Hạ Nam Quân vừa uống coca vừa nhìn Khưu Thiên chạy đôn chạy đáo.
Nhóm anh chị khóa trên đã sớm chuẩn bị giải tán, lúc ra về có gọi hắn.
“Mấy ngày tới ngày nào em cũng phải ngủ lại phòng làm việc đấy.” Đàn chị không có vẻ gì là đã say, khá nghiêm túc, “Em cạo quả đầu này thì phải tự mình sửa lại mấy tác phẩm tham gia show diễn, không ai giúp em đâu.”
Tuy Hạ Nam Quân có tính tới chuyện này nhưng vừa nghĩ tới việc mấy ngày tiếp đây không được gặp Khưu Thiên là hắn lại khó chịu.
Đàn chị đến cạn lời: “Cái biểu cảm này của em là sao? Bây giờ xị mặt thì sao lúc đấy không suy nghĩ cho kỹ vào.”
Hạ Nam Quân trả lời chậm rì: “Em biết rồi mà.”
Nói cho cùng thì đàn chị vẫn thương hắn: “Chỉ mấy ngày thôi mà, chịu khó một chút.” Sau khi ngừng lại một chốc thì cô có chút lo lắng mà dặn dò thêm một câu: “Còn trẻ đừng buông thả quá.
Em nhịn chút đi.”
Hạ Nam Quân bướng bỉnh đáp: “Em nhịn gì cơ?”
Đàn chị: “Em tính lừa ai? Cái thái độ vừa nãy của em có khác gì chị là Tây Vương Mẫu không hả? Yêu đương từ bao giờ thế?” Đàn chị có vẻ biết thừa hỏi cũng không được gì nên giả bộ nguyên tắc rồi đưa ra biện pháp linh hoạt, “Không hẹn hò được thì cũng có thể rủ con bé tới phòng làm việc với em mà.
Người ta gọi cái đấy là gì ấy nhỉ? Chuẩn bị hộp cơm tình yêu cho em?”
(Tây Vương Mẫu: người chia cắt Ngưu Lang – Chức Nữ)
Hạ Nam Quân vậy mà lại thật sự suy nghĩ nghiêm túc về ý kiến này.
Hắn ngó qua Khưu Thiên đang giúp khách gọi món ở bàn bên cạnh, đột nhiên đặt câu hỏi: “Có thể để người ta ngủ cùng em ở phòng làm việc không?”
Đàn chị: “……”
Lúc chuẩn bị tan ca, Khưu Thiên nhận ra chỉ còn lại mình Hạ Nam Quân ngồi ở bàn.
Hạ Nam Quân chờ cậu nhìn qua thì vẫy tay với cậu.
Khưu Thiên bước lại, hỏi: “Mấy chị đâu rồi?”
Hạ Nam Quân: “Mấy chị ấy về trước rồi, còn phải gấp rút chuẩn bị cho show diễn mấy hôm nữa.”
Khưu Thiên gật đầu.
Cậu vừa tính bảo Hạ Nam Quân chờ mình tan ca rồi về chung thì bỗng thấy hắn đứng dậy, dựa lại sát bên cổ cậu và đưa tay chạm nhẹ.
Khưu Thiên: “………?”
Hạ Nam Quân: “Cậu đổ nhiều mồ hôi quá.”
Khưu Thiên theo bản năng giơ cánh tay lên, lấy tay áo chúi rồi giải thích: “Bận rộn mãi mà, trời cũng oi nữa.”
Hạ Nam Quân gục gặc đầu.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khưu Thiên rồi nhỏ giọng nói: “Mình phải về phòng làm việc để sửa kiểu tóc.
Có rất nhiều mẫu thiết kế cũng phải làm lại nên mấy ngày tới sẽ không về nhà ngủ được.”
Khưu Thiên có chút ngơ ngác, hỏi: “Thế đêm nay…..”
Hạ Nam Quân cực kỳ tự nhiên hoàn thành nốt nửa câu còn lại: “Chi đành nợ tạm vậy.”
Khưu Thiên lúng túng “Ờ” một tiếng.
Cậu nhận ra Hạ Nam Quân thật sự không phải đang nói đùa có chút muộn màng, hơn nữa hằn còn khá nghiêm túc.
Tuy có thể còn có chút mập mờ chưa rõ nhưng tóm lại vẫn khiến người ta vừa mong chờ vừa hơi lo sợ.
Hai người im lặng đứng đó một lúc.
Cũng không biết là đang căng thẳng hay hưng phấn, Khưu Thiên cứ có cảm giác mồ hôi trên cổ mình tuôn không ngừng.
Cậu tính đưa tay lên lau mấy lần nhưng vì có Hạ Nam Quân đang nhìn nên lại xấu hổ.
Tới cuối có vẻ Hạ Nam Quân không nhìn tiếp được nữa.
Hắn khẽ mỉm cười, vươn tay ra, nắm lấy cổ Khưu Thiên trong đêm tối.
“Cậu đó.” Giọng Hạ Nam Quân mang theo ý cười, bảo, “Cậu cứ như vòi nước vậy.”
—
Tác giả: “Cậu cứ như vòi nước vậy.” có thể hiểu là cách nói văn vẻ của “Cậu lẳng lơ quá đi.”.