Tuy uống nhiều nhưng vẫn chưa đủ để Khưu Thiên xỉn.
Chẳng qua chất cồn khiến đầu óc mụ mị, dễ làm ra những chuyện kích thích hơn ngày thường mà thôi.
Đương nhiên cậu cũng biết mình biết ta, không tính đánh nhau với Hạ Nam Quân, chủ yếu là vì đánh không lại.
Giúp ông chủ Hanako dọn dẹp rồi đóng cửa quán xong thì hai người cùng đi bộ về nhà.
Hạ Nam Quân có vẻ thật sự cân nhắc chuyện nhận nuôi bé mèo đực đẹp trai kia, còn lên app điện thoại tìm bệnh viện thú ý ở khu vực quanh đây.
Chỗ bia chưa uống hết đều được Khưu Thiên bỏ vào túi.
Cậu tiện tay cầm một chai, vừa uống vừa lướt xem mail trên điện thoại, trả lời hết các bài tập của mấy ngày nay.
Lúc gần về tới nơi, Hạ Nam Quân còn hỏi cậu đã uống xong chưa.
Khưu Thiên móc chìa khóa ra mở cửa, để chai rỗng ở trước cửa, tính mai sẽ đem bỏ ra khu phân loại rác.
Cũng đã nửa đêm nên hai người nói gì nhiều với nhau, tách ra đi tắm trong hòa bình rồi ai về phòng người nấy ngủ.
Chẳng qua tới trưa ngày hôm sau, Khưu Thiên bị cú điện thoại của Hạ Nam Quân gọi dậy.
“……” Khưu Thiên che mắt, cáu kỉnh hỏi, “Cậu làm gì đấy? Hôm nay không phải đi học mà?”
Hạ Nam Quân: “Tôi đói rồi.”
Khưu Thiên: “Cậu tự gọi đồ ăn ship tới đi.”
Hạ Nam Quân: “Tôi gọi rồi, một mình ăn không hết.”
Khưu Thiên: “…..”
Lúc cậu cầm điện thoại đi ra thì Hạ Nam Quân đã yên vị bên đảo bếp.
Hắn đeo băng đô, để lộ vầng trán nhẵn bóng cùng đường chân tóc hơn hẳn người khác theo nhận thức của cậu trai khoa Kỹ thuật như Khưu Thiên.
Trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch bày la liệt những hộp đồ ăn gọi về.
Hạ Nam Quân vẫn chưa dập máy.
Hắn thậm chí còn mở loa ngoài, lúc thấy Khưu Thiên thì khẽ nhướn mày rồi xoay cổ tay đặt chiếc điện thoại dựng đứng trước mặt mình.
Hắn vừa nhìn Khưu Thiên vừa từ tốn nói vào điện thoại: “Qua ăn cơm nào.”
Khưu Thiên hâm nóng một phần cơm cho mình.
Cậu ngồi xuống đối diện Hạ Nam Quân, hắn liếc mắt nhìn cậu nhưng cũng không nói gì.
Trên bàn ngập tràn các món ăn khiến cậu cảm thấy Hạ Nam Quân như đang cho heo ăn vậy.
Khưu Thiên vừa ăn vừa không nhịn được mà quan sát hắn.
Trong phòng khách bật điều hòa.
Hạ Nam Quân chắc vừa tắm xong nên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ.
Rõ ràng hắn cũng ăn nhiều giống cậu nhưng lại như thể không vào thịt.
Đường nét bờ vai cùng cánh tay hệt như vẽ, không chút dư thừa.
Hắn một tay cầm điện thoại, một tay khuấy muôi canh.
Hắn xem điện thoại một lúc thì mới chuyển tầm mắt về phía Khưu Thiên, hỏi: “Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?”
Khưu Thiên nuốt phần cơm trong miệng rồi đáp: “Tôi muốn ăn canh.”
Hạ Nam Quân bèn đẩy bát canh trước mặt mình tới trước mặt cậu.
Khưu Thiên vừa ăn canh vừa xử lý nốt chỗ cơm còn lại.
Rất nhanh cậu đã ăn hết một chút cơm cuối cùng, sau đó theo thói quen bắt đầu thu dọn rác rưởi.
Buổi chiều Hạ Nam Quân phải tới cửa hàng thời trang mà hắn đang hợp tác.
Phân viên Nghệ thuật bắt đầu từ năm Hai sẽ có một vài cơ hội để sinh viên làm việc cùng các đơn vị sản xuất trang phục như này.
Hắn đeo tai nghe lên tai, cũng không rõ đang nói chuyện với ai, lúc đi qua sofa thì thấy Khưu Thiên đang ngồi khoanh chân thiết kế bản vẽ ở đó.
Bản vẽ trải ra rất rộng, chiếm trọn bàn nước.
Khưu Thiên cầm trong tay thước ke vuông[1], bên cạnh là hộp bút với đủ loại bút màu sắc sặc sỡ, máy tính đặt chặn một góc bản vẽ để tiện cho cậu vừa vẽ vừa tính.
Hạ Nam Quân duỗi tay ra, đang tính lấy chiếc áo khoác vắt trên sofa của mình thì đúng lúc đó Khưu Thiên ngẩng đầu lên.
Cậu đeo một cặp kính có gọng, khiến đường nét khuôn mặt vốn sắc nét lại trở nên thanh tú.
Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, cả người Hạ Nam Quân sững lại, lời nói tới miệng cũng đứt đoạn.
Không biết bao lâu sau, có tiếng người phát từ trong tai nghe của Hạ Nam Quân.
Người kia “alo” mấy lượt rồi gào thét: “Em đang làm gì đây? Sao đột nhiên im bặt vậy? Bạn gái ở bên cạnh nghe thấy à? Kêu con bé tới cùng đi.”
Khưu Thiên: “……?”Chú thích:[1] Thước ke vuông:
.