Chiếc xe thể thao màu xanh chớp mắt đã đậu ở vườn trường, Tần Thụy rất lịch sự mở cửa xe cho Tần Linh.
"Em vào phòng làm việc trước đi, lát nữa gặp lại anh nhé." Tần Linh vừa dứt lời, toan quay đi. Bỗng nhiên cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, phút chốc cô đã bị ép chặt vào thân cây to gần đó. Tần Thụy suồng sã cúi xuống hôn cô.
Cái tên vô lại này!
Đây là trường học, nếu để cho học sinh nhìn thấy cảnh tượng này, cô sẽ chết quách cho xong.
"Buông ra!"
Cô cố đẩy cậu ra, nhưng sự chống cự yếu ớt đó chỉ làm cho nụ hôn của cậu càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc cậu cũng buông cô ra, Tần Linh lập tức tránh xa cậu một khoảng, kịch liệt thở hổn hển.
Tần Thụy lạnh nhạt cười, "Hiện tại anh thấy hài lòng rồi."
"Đây là trường học, anh..." Cô nhỏ giọng trừng mắt trách cậu. Sợ nhiều người sẽ chú ý.
"Trường học thì làm sao, người phụ nữ của anh anh muốn hôn lúc nào chả được." Tần Thụy chau mày, nói. Cậu còn thật sự hi vọng tốt nhất để cho mọi người thấy, để họ biết cô đã là hoa có chủ, không người nào dám bén lại gần.
Chỉ có người đàn ông đó...
Nhớ tới Lục Phong, biểu tình trên mặt Tần Thụy hơi trầm xuống. Lúc trước khi chưa chiếm được tình cảm của cô, cậu không hi vọng gì nhiều. Nhưng khi đã có được, lòng tham của cậu càng lúc càng lớn, dục vọng chiếm hữu của cậu đối với cô đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Cậu không muốn ai nhìn thấy vẻ đẹp của cô cả. Đôi lúc trong đầu cậu còn tồn tại suy nghĩ điên cuồng, muốn nhốt cô vào một góc, để không cho ai nhìn thấy cô. Không ai có thể có cơ hội cướp đi nữ thần của cậu.
Do Tần Linh xoay người lại nên không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Thụy. Nếu không, không biết cô sẽ phải làm sao nữa.
Tần Thụy vội vàng ngăn cản cô lại, vẻ mặt tươi cười trên mặt hơi biến đổi, "Bảo bối, chúng ta còn chưa nói xong mà." Thanh âm tựa hoa lan vô cùng nhu hòa, nhưng vẻ sắc lạnh lại rót vào tận cốt tủy người nghe. Tần Linh không rõ vì sao tâm tình của cậu lại thay đổi chóng vánh như vậy?
"Em bị muộn rồi..." Cô ủy khuất nói.
"Anh biết." Tần Thụy nâng mặt cô lên, dịu dàng nói, "Anh chỉ muốn trước khi đi, em hôn anh một cái mà thôi." Cậu chỉ chỉ vào môi mình, hành động thập phần gợi cảm.
Tần Linh do dự một chút, nhìn chung quanh, cô rốt cuộc kiễng chân, nhẹ nhàng hôn môi cậu.
"Em đi đây!" Cô vừa xoay người, liền trong thấy một gương mặt anh tuấn đang tràn đầy ngạc nhiên đau lòng nhìn chằm chằm mình. Người đang đứng cách bọn họ không xa chẳng phải ai xa lạ. Sư huynh của cô, Lục Phong.
Mặt cô phút chốc đỏ bừng. Vẻ mặt Lục Phong tràn đầy thần sắc phức tạp, anh nhìn cô một cái rồi xoay người bỏ đi.
Tần Linh hơi thất thần nhìn bóng lưng cô đơn tiêu điều của anh. Nội tâm tràn đầy cảm giác áy náy. Bỗng một cánh tay nhanh chóng nâng cằm cô lên.
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh thâm sâu, bên tai vang lên giọng nói tràn đầy từ tính nhưng vô cùng lạnh lùng: "Em đau lòng sao?"
Cô hơi rùng mình. Không biết sao cô có cảm giác nếu cô dám gật đầu, Tần Thụy chắc chắn sẽ làm ra những chuyện khiến người ta sợ hãi.
Cô hơi tránh ánh mắt của cậu, nhẹ giọng nói: "Chỉ là em cảm thấy áy náy mà thôi. Dù sao hai người cũng là đồng nghiệp của nhau."
Cậu nhìn chằm chằm từng biểu tình trên mặt của cô, xác nhận xem cô có nói dối mình không. Nhưng thấy trên mặt cô không hề có cảm giác đau lòng, thống khổ, lòng của cậu mới bình tĩnh lại.
Cậu một lần nữa nâng mặt cô lên, để hai mắt cô nhìn rõ mình: "Tốt nhất em nên tránh xa người đàn ông đó ra, nếu không, anh không biết mình sẽ làm gì đâu."
Tần Linh hơi nhăn mày, cô không đồng ý nhìn cậu: "A Thụy, em không thích anh nói những lời như thế. Anh không thể làm chuyện phạm pháp được."
Nhìn ánh mắt cô tràn đầy quan tâm, tim Tần Thụy chợt cảm thấy ấm áp. Đáy lòng âm u lạnh lẽo khi nãy dường như biến mất.
"Chỉ cần em không còn quan hệ với người đó nữa, em muốn làm gì anh cũng chấp nhận." Cậu nói nhỏ bên tai cô, cái lưỡi nhẹ liếm vành tai cô.
Người Tần Linh hơi run lên, cô bất đắc dĩ thở dài, "Được, em hứa. Anh đừng như vậy nữa. Em không thích."
Tần Thụy cười cười, nụ cười như ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào vùng trời tăm tối, cứ như với biểu cảm âm u khi nãy là hai người khác nhau vậy.
Cậu hôn nhẹ lên tóc cô, bàn tay đẩy đẩy mông cô: "Em đi đi. Lát nữa gặp lại."
Tần Linh đỏ bừng mặt, cậu cư nhiên dám bóp mông cô ở nơi công cộng. Đúng là càng ngày càng thích đụng chạm cô mà, cũng không xem đây là hoàn cảnh nào.
Tần Linh cũng chịu thua cậu, chỉ trừng mắt nhìn cậu một cái rồi xoay người đi về phòng làm việc.
Tần Thụy nhìn chằm chằm thân ảnh cô bước đi, ánh mắt quyến luyến nóng bỏng khiến cho Tần Linh đang đi phía trước cũng cảm nhận được.
Chân cô như muốn nhũn ra, chắc chắn người thiếu niên này cố ý không để cho cô đi được đây mà.
Đến khi thân ảnh của Tần Linh biến mất, Tần Thụy mới vui vẻ bình tĩnh đi về lớp học.
...
"Tiểu Linh!"
"A... Sư huynh!" Tần Linh ngẩng đầu lên từ hai khuỷu tay, nhìn thấy Lục Phong đang đức trước cửa phòng làm việc.
Nhớ lại khi nãy anh nhìn thấy cảnh cô và Tần Thụy hôn nhau, khuôn mặt cô hơi mất tự nhiên.
Thế nhưng gương mặt Lục Phong vẫn cố tỏ ra bình thường, anh đi đến trước bàn làm việc của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại ngủ trên bàn làm việc? Dễ bị cảm lắm đấy. Hình như em rất mệt, có đi ăn trưa chưa?" Nhìn sắc mặt cô hơi tái nhợt, nhớ lại cảnh tượng khi nãy, đáy lòng anh tràn đầy chua xót. Tuy bản thân luôn tự nhủ rằng không phải như những gì anh nghĩ nhưng anh biết đó chỉ là suy tưởng viễn vong của mình mà thôi.
"Em không đói..." Cô nhẹ giọng trả lời.
"Thân thể yếu như vậy còn nói không đói. Đi thôi, anh dẫn em đi ăn." Ép mình không nên suy nghĩ nhiều nữa, anh không nói lời nào mà kéo cô đi.
Lục Phong chưa từng bá đạo như thế. Sức lực của anh rất lớn, Tần Linh bị anh kéo tới nhà ăn dành cho giáo viên của trường.
Tuy là nhà ăn nội bộ nhưng cao cấp hơn nhà ăn ở ngoài rất nhiều. Lục Phong đặt cô lên ghế, bồi bàn tới rất nhanh.
"Muốn ăn gì thì gọi đi, đừng khách khí." Lục Phong nói với cô.
"Sư huynh, em không đói..." Mặc dù thân thể hơi mệt nhưng cô không có khẩu vị.
Hôm qua bị Tần Thụy lăn qua lộn lại đến sáng nay lại làm một lần nữa, bây giờ hai mắt cô đã muốn khép lại luôn rồi. Nhưng cô không thể nghỉ dạy được, phải có trách nhiệm với công việc của mình.
Nói xong, cô lơ đãng nhìn ra cửa thì thấy có một thiếu niên đang đi tới.
Là Tần Thụy! Cô vội vàng dùng thực đơn che mặt.
Nếu cậu biết cô và Lục Phong đi ăn thì không biết cậu sẽ có hành động gì nữa. Tính chiếm hữu của chàng trai này rất mạnh. Sao cô lại có cảm giác bị ông chồng đi bắt gian vợ vậy!
A phi! Tần Linh tự phỉ nhổ chính mình.
"Ha ha." Lục Phong cười khẽ. Bồi bàn nhìn thấy động tác của cô cũng mỉm cười.
"Sao vậy?" Lục Phong cười, cúi người lấy đi cuốn thực đơn che cả mặt Tần Linh.
"Sư huynh!" Tần Linh cầm chặt cuốn thực đơn, gấp đến độ lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, "Em đang xem thực đơn!"
"Để vậy sao xem được?" Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, Lục Phong cười khẽ. "Người không biết còn tưởng em ăn luôn cả thực đơn đấy." Anh định đẩy tay cô ra.
Nhưng Tần Linh nắm rất chặt, nụ cười tràn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Cô giáo, ở đây có người ngồi không?" Một giọng nói lạnh nhạt từ tính cắt ngang cuộc giằng co của bọn họ.
Lục Phong ngẩng đầu, sửng sốt một chút, "Là cậu?" Nhìn thấy thiếu niên tóc vàng trước mặt, anh hơi nhíu mày một chút.
"Chào Hàn trưởng bộ môn!" Tần Thụy cúi người chào anh, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn.
Tần Linh khép mắt lại. Cô cảm thấy khí lạnh thổi vù vù sau lưng. Cô từ từ hạ thực đơn xuống, khuôn mặt hơi tái nhợt giờ đây đỏ bừng lạ thường
"Thì ra cô giáo đang ở cùng với Hàn trưởng bộ môn... Không phải là người yêu đấy chứ?" Tần Thụy vẫn bình tĩnh lên tiếng.
Tần Linh bị câu hỏi của cậu dọa sợ. Cô vội khoát tay, "Không phải... Khụ, khụ, khụ..." Cô ho khan. Không biết người thiếu niên này lại có ý đồ gì đây.
"Không sao chứ?" Lục Phong đưa ly nước cho cô.