Tần Thụy cười cười, cô cảm nhận được ngực cậu đang lay động theo tiếng cười của cậu, bên tai nghe được giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy quyến rũ: "Còn phải xem em muốn như thế nào đã."
Tần Linh vội vã đẩy cậu ra, bước nhanh vào lớp học. Tần Thụy thì nhàn nhã đi sát sau lưng cô.
Lúc cô đứng trên bục giảng, Tần Thụy rõ ràng tinh thần rất tốt, cậu không nháy mắt nghe cô giảng bài, hoặc có thể nói là cậu không nháy mắt nhìn cô. Cô chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, mí mắt nặng trịch, cô cố gắng chống đỡ, rất sợ mình đang đứng thì ngủ gục.
"Mọi người xem lại bản thân không hiểu chỗ nào, có vấn đề gì có thể hỏi cô." Cô hắng giọng, rốt cuộc mệt mỏi ngồi xuống ghế ngồi trên bục giảng.
"Cô giáo, cô tới đây một chút." Cô giương mắt lên nhìn, thấy Tần Thụy đang nhìn cô. Mặt Tần Linh hơi mất tự nhiên, không biết cậu lại muốn giở trò gì. Cô dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đứng lên đi tới.
Ánh mắt Tần Thụy nhìn theo mỗi bước chân của cô, bên trong ánh mắt có ngọn lửa nhỏ như muốn thiêu đốt bản thân cô. Cô cố ý không nhìn tới ánh mắt của cậu, đi tới trước mặt cậu.
"Đề này." Tần Thụy chỉ chỉ vào sách giáo khoa, sau đó ngẩng đầu lên, con ngươi nhìn cô một cái thật sâu.
Cô cúi người giải thích đề bài cho cậu, Tần Thụy giống như thật tâm muốn hỏi cô, cậu cúi đậu tựa hồ rất nghiêm túc nghe cô nói, hơi thở ấm áp của cậu phả lên trên mặt cô, ngưa ngứa, ấm áp.
"Sau khi tan lớp, em ở rừng cây nhỏ chờ cô." Âm thanh nhẹ nhàng của chàng trai bên cạnh vang lên.
Lưng của cô đột nhiên cứng đờ, cô biết ngay người thiếu niên này không có ý đồ tốt lành gì mà. Nhưng cô chợt nhớ tới hành động bấy lâu nay của cậu, cùng với tình cảm của chính bản thân mình.
Lúc đầu cô còn do dự không dứt, nhưng đây cũng không phải là cách. Cô đã không còn ở độ tuổi thiếu niên vô lo vô nghĩ, tất cả chỉ muốn làm theo tiếng gọi của trái tim.
Nhưng từ sau khi quen biết cậu, dây dưa với cậu, trái tim của cô đã không còn nghe theo lý trí của mình nữa.
Tần Linh chợt nhớ lại câu nói của Lục Phong trước kia. Ngay cả sư huynh cũng ủng hộ cô, vậy tại sao cô không thể một lần nghe theo tiếng gọi của trái tim mình?
Nghĩ thông suốt điều này, đáy lòng Tần Linh tràn đầy thoải mái. Trước mắt cô mọi thứ như sáng bừng lên.
Tần Linh tự cười nhạo chính bản thân mình. Tần Linh ơi là Tần Linh? Mày cứ do dự không dứt, nhưng khi quyết định, tại sao trong lòng mày làm tràn đầy cảm giác vui vẻ cùng hạnh phúc?
Tần Thụy chờ mãi một lúc, mới nhận được cái gật đầu cực nhẹ của cô. Trong lòng cậu bắt đầu tràn đầy sung sướng, sự vui sướng trên gương mặt đã xóa tan vẻ cô đơn hoang vu trước kia của cậu.
Sau khi đồng ý yêu cầu của Tần Thụy, cô vẫn tiếp tục cẩn thận, tỉ mỉ giảng giải cho cậu đề bài kia. Đề bài kia xác thực rất phức tạp, chỉ có điều nó có thể làm khó người thông minh như Tần Thụy sao, mặc dù quả thật cậu một tuần nay chưa từng đi học.
Mặc dù ánh mắt cậu giống như đang chăm chú đọc sách, nhưng cô biết không phải như thế, từ đầu đến giờ cậu vẫn một mực nhìn cô, trên mặt của cậu có một loại trầm tĩnh cùng khát vọng, chờ đợi cô chẳng có chút sợ hãi.
Tần Thụy nhìn hai gò má tinh xảo yên tĩnh như nước trước mắt, cậu có cảm giác dù có nhìn mãi cũng không thấy đủ, thanh âm cô ôn nhu tựa như âm thanh đẹp nhất trên thế giới này. Khi biết được người con gái mình yêu đã bắt đầu chấp nhận mình, ánh mắt cậu không còn đạm mạc lạnh nhạt nữa mà cực kỳ nóng bỏng như muốn trực tiếp thiêu đốt cô.
Thật vất vả mới chờ đến lúc tan học, Tần Linh vui vẻ nhanh chóng đi đến rừng cây phía sau trường.
Nhưng vừa đi hết dãy hành lang, điện thoại trong túi của cô đột nhiên vang lên.
Tần Linh vội vả mở ra nhìn, thấy người gọi tới là ba cô. Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng tiếp điện thoại.
"Ba ba!"
"Tiểu Linh à?"
"Sao vậy ba?"
Ngực Tần Linh hốt hoảng, cô nghe giọng nói trầm đục khàn khàn của ông Tần bên kia đầu dây, linh tính mách bảo cô có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Mẹ con... mẹ con bị té cầu thang, bà ấy bị gãy chân. Bây giờ đang tiến hành phẫu thuật."
Tay Tần Linh run lên, điện thoại trong tay xém nữa rớt xuống đất. Cô cố gắng bình ổn hơi thở, vội vàng hỏi ông Tần: "Bây giờ mẹ đang ở đâu vậy ba? Con sẽ về ngay."
"Mẹ con đang ở bệnh viên trung ương tỉnh X." Ông Tần nhanh chóng nói địa chỉ cho cô biết.
"Được. Ba đợi con, con sẽ lập tức tới ngay."
Bước chân Tần Linh hơi hốt hoảng, cô vội vã nhanh chóng chạy đến bãi đổ xe.
Lúc này, Tần Linh đã quên mất còn có một cậu thiếu niên đang chờ đợi cô, cô không biết rằng, lần không xuất hiện này của cô đã gây cho cậu tổn thương thật lớn.
...
Rừng cây nhỏ rậm rạp trên sườn núi, giữa thảm cỏ xanh rì có một chàng trai cao to đang nằm ngửa mặt nhìn lên trời, trong miệng hắn ngậm lá cỏ, tựa hồ đang tiêu dao nhàn nhã nằm ngủ.
Ngay cả con chim nhỏ trên cây cũng biết cậu đang ở đây chờ đợi nữ thần của mình, cô là mặt trời của cậu, khi có cô bầu trời của cậu sẽ trong xanh quang đãng, một khi cô rời xa, thế giới của cậu tất cả đều là mưa dầm.
Chỉ có cậu mới biết tai cậu vẫn chăm chú lắng nghe âm thanh xung quanh, chỉ cần cô vừa xuất hiện, cậu sẽ ngay lập tức nghe ra tiếng bước chân của cô, ngửi được mùi thơm của cơ thể cô. Cậu đang chờ đợi, cô nhất định sẽ tới...
...
Khi Tần Linh lái xe đến bệnh viện thì trời đã sẩm tối.
Cô vội vã chạy vào phòng bệnh, nơi bà Tần đang tiến hành phẫu thuật.
Nhìn thấy ông Tần ngồi co ro trên ghế, đáy lòng Tần Linh tràn đầy đau xót cùng tự trách. Là do cô không để ý đến tình hình của căn nhà nơi nông thôn hai người đang ở, nếu cô chịu chú ý một chút, chịu phòng bị lại nhà cửa thì hôm nay mẹ cô sẽ không nằm ở đây.
"Ba!"
Ông Tần đang ngồi chờ trước cửa phòng, nghe tiếng gọi của con gái, ông vội vã đứng lên.
"Ba! Mẹ không sao chứ?" Tần Linh nắm chặt tay ông Tần.
"Bà ấy đang được phẫu thuật. Có lẽ sắp xong rồi."
"Dạ!" Tần Linh ngồi cạnh ông Tần, cùng nhau chờ đợi thời gian dài đằng đẵng nhưng cũng áp lực này.
Hai tiếng sau, đèn phẫu thuật cũng đã tắt.
Tần Linh cùng ông Tần vội vã đứng lên đi đến trước cửa.
Bác sĩ từ bên trong bước ra, ông Tần nhanh chóng tiến lên.
"Bác sĩ, tình hình bà nhà tôi thế nào?"
"Phẫu thuật rất thành công, mọi người yên tâm. Bây giờ bệnh nhân sẽ được đẩy đến phòng chăm sóc, hai người có thể vào thăm." Bác sĩ gật nhẹ đầu một cái, thông báo kết quả đến cho người nhà.
Tần Linh cùng ông Tần đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay sang nói với ông Tần: "Ba, con đi làm thủ tục nhập viện. Ba vào phòng với mẹ trước nha."
Ông Tần gật nhẹ đầu, cùng y tá đẩy bà Tần về phòng bệnh.
Đến khi Tần Linh làm xong thủ tục cho bà Tần, cô mới nhận ra mình đã quên mất lời nói của Tần Thụy khi sáng.
Tần Linh vội vã lấy điện thoại ra gọi cho cậu, nhưng lại không liên lạc được. Cô chỉ nghĩ rằng chắc cậu không thấy mình đến sẽ tự ra về, lần sau cô sẽ giải thích cho cậu biết. Nhưng nếu Tần Linh biết được kết quả sau chuyện này, chắc chắn cô sẽ không làm như vậy nữa.
...
Bóng đêm tràn ngập vườn trường R.Y, trong rừng cây nhỏ là một mảnh tối tăm. Chàng trai nằm ở trên cỏ, tư thế tựa hồ không có đổi qua lần nào, cậu lại không hề biết điều đó, lúc này trong lòng cậu chỉ cảm thấy một mảnh tăm tối lạnh lẽo vô cùng.
Niềm hi vọng đã từng tràn đầy như nước suối chậm rãi biến thành tro nguội, ánh trăng lặng lẽ xuyên thấu qua lá cây rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ, khóe mắt đóng chặt chậm rãi chảy ra một dòng nước mắt.
Thì ra... những biểu hiện trước đây của cô điều là lừa gạt cậu. Thì ra... cô không hề yêu cậu.
Cô cho cậu cơ hội để rồi tàn nhẫn gạt bỏ, không hề để tâm đến.
Chàng trai từ từ đứng dậy, bóng lưng cô đơn tuyệt vọng như ẩn vào trong bóng đêm.