[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 79




“……”

“……”

“…………”

“…………”

“………………”

“………………”

“Nè, cậu định giả ngủ đến bao giờ?” Trong bóng đêm, một giọng nói có chút bất đắc dĩ vang lên.

“A, bị phát hiện rồi~” Một giọng nói thanh lãnh khác vững vàng đáp lại, “Anh sẽ không…..sợ tối đâu nhỉ?”

“Hở, nói bậy gì đó!” Giọng nói đầu tiên lật tức xù lông, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, “Quả nhiên tôi chẳng có cách nào thích nổi cậu cả. Lại nói, ngay từ đầu đã như vậy rồi nhỉ, còn dọa tên Nhật kí ghê lắm cơ mà.”

“Voldemort thế mà nhát gan thế sao? Sớm biết thế đã nhét anh vào phòng tối rồi.”

“…… Khỉ, phòng tối có là gì……” Cũng đâu phải không phá được đâu…..

“A, phải, phòng tối có là gì.”

“……”

“……”

“Tốt xấu gì hai ta cũng coi như nhất thể đồng tâm* đi, cậu cũng không phải ngủ thật, tôi làm sao lại không rõ.”

*ý chỉ quan hệ thân thiết

“…… Gần đây nhìn thấy gì hả?” Mới mấy ngày không gặp mà sao người này đã mắc hội chứng dùng từ kì quặc rồi?

“Báo cáo kinh doanh của gia tộc Potter và báo cáo tình hình cơ sở của hội đấu giá, được chưa?”

“Zero thế mà lại cho anh xem?” Harry kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì kẻ duy nhất có thể kí tên chỉ có thể là tên khốn lười biếng nào đó thôi!” Tiểu Thất rốt cục lại triệt để xù lông, gắt gao nhìn cái người đang bị bóng tối nuốt trọn nọ, lật tức thở dài, suy sụp cúi mặt, “Đáng chết! Lại không vượt qua mười hiệp…..”

“Ừm, càng ngày Tiểu Thất càng Gryffindor.”

Voldemort vạn lần muốn cắn cho cái tên nhóc xấu bụng không chút đáng yêu nhất kia một phát!

“Đúng rồi, chủ hồn đã đồng ý.” Cho nên cậu mau mau cút ra ngoài kết hôn đi cho tôi nhờ!

“……” Lần im lặng này đặc biệt lâu, có một giây Tiểu Thất thậm chí còn cho rằng cậu ta sẽ không trả lời nữa, đang chuẩn bị chạy vào đổi cậu ta ra ngoài, lại cảm thấy cổ tay mình có một thứ gì đó rất lạnh lẽo bao trùm.

“Tôi biết.” Giọng Harry vẫn cứ bình tĩnh như trước, hệt như cậu chỉ là một nhân vật quần chúng nào đó ngẫu nhiên dừng chân mà thôi.

Giây tiếp theo, bóng tôi âm u dày đặc trong không gian kí ức tan sạch, có một cái giường kê sát tường, cửa sổ nửa mở toang, tấm rèm trắng tinh mền nhẹ bị gió phất tung bay, ánh trăng dịu dàng phô trên mặt đất đều quay trở lại vị trí vốn có của nó, hệt như chúng nó chưa từng biến mất bao giờ.

Mà cái cậu thanh niên vốn đứng trước mặt mình, lại mất tăm mất tích.

Không tự chủ nắm lấy cái nơi lạnh giá kia, cảm nhận nơi cổ tay chậm rãi được sưởi ấm trở lại, Tiểu Thất nhắm mắt, đổ về bức tường phía sau, khóe miệng gợi lên một nụ cười không chút tình cảm.

Kế ước hôn nhân là một loại kế ước linh hồn, cho nên chắc chắn hai bên linh hồn sẽ phải cùng có mặt, vậy nên không thể để cậu ta ở trong đây được, khối cơ thể này chắc chắn phải trả lại cho cậu ta.

Nếu không phải như vậy……

——–

Khi Lucius cầm trong tay tờ [Nhật Báo Tiên Tri] cuống cuồng chạy tới lầu hai trang viên Voldemort, thực ra vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Tờ báo này là do thành viên một nhà quý tộc nhỏ truyền lại cho gã, chỉ một mảnh tin thôi cũng đủ để khiến cho chủ nhà Malfoy vốn học rộng hiểu nhiều ngây ngẩn cả người.

Nói thế nào đây, tuy rằng bên trong có ý tứ, hoặc có thể nói đây là lựa chọn tốt nhất đối với Tử Thần Thực Tử, nhưng Lucius tuyệt đối không nghĩ tới đại nhân của gã lại làm ra cái chuyện này. Dù sao, người khác không biết, nhưng cái tên thuộc hạ đã chuyển chức thành đệ nhất bí thư của Chúa tể Hắc Ám như gã sao lại không biết: Chúa tể Hắc ám sắp xuất giá a……Cả người Lucius rung rung mất cái. Tuy rằng báo vừa đến tay gã đã chạy tới, nhưng rốt cục thì tới làm gì, rốt cục thì có thể làm gì, gã cũng không rõ. Khuyên Chúa tể Hắc ám suy xét lại lần nữa? Lucius biết nếu gã mà nói thế thì không thể nói lời muốn mạng sống nữa đâu, nửa lời cũng không cần nhắc tới.

Đứng trước cánh cửa phòng sách mà mấy tháng nay gã rất dỗi quen thuộc, Lucius xiết chặt tờ báo, chậm chạp nâng cái tay đã không nâng nổi lên.

“Lucius?” Phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc, dọa quý tộc bạch kim nhảy dựng. Gã xoay người, kịch ngạc nhìn người phụ nữ vẻ mặt phức tạp đứng cách đó không xa. Lucius không tự chủ giấu tờ báo ra phía sau. Gã không xác định Bellatrix đã biết chuyện hay chưa. Nhưng theo vẻ mặt của cô ta, chắc là đã biết rồi, nhưng phản ứng này thật sự là…..bình tĩnh quá, hoàn toàn không thuộc về cái người đàn bà lúc thiếu nữ luôn điên cuồng ái mộ Chúa tể Hắc ám trước mắt này.

Như là biết người đàn ông tóc bạch kim đang nghĩ gì, Bella giật nhẹ khóe miệng nhưng hình như lại không thể nở nụ cười như mọi ngày nữa, chỉ cao ngạo ngẩng đầu lên: “Chủ nhân ở ban công.” Nói rồi liền đi qua người gã.

Lucius liếc mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, làm bộ không nhìn thấy ánh nước mỏng manh trong đôi mắt vẫn luôn kiêu ngạo kia. Cho đến khi tiếng bước chân xuống lầu biến mất, gã mới nhấc chân đi tới chỗ ban công cuối hành lang.

Nếu nói vừa rồi gã vẫn không hiểu nổi vì sao cái người cố chấp thậm chí biến thái như Bellatrix lại có thể dễ dàng buông tay như thế, thì đến khi nhìn thấy cái người đang dựa vào hành lang kia, gã đã hiểu rõ ràng.

Cho dù có áo choàng che đậy, nhưng người đàn ông đứng trên ban công vẫn lộ ra vẻ gầy teo. Ngón tay dài mảnh khảnh lắc lư cái ly còn non nửa rượu đỏ, chủ nhân của nó hình như không hề có ý định uống tiếp. Trong đó không bật đèn, ánh trăng sáng tỏ rọi lên khuôn mặt tái nhợt đã chìm phần lớn vào bóng đêm của anh ta. Chỉ cần nhìn bóng dáng đó là đã có cảm giác hệt như toàn bộ ngực mình bị nghẹn lại.

Lucius đứng cách ban công vài bước chân, chỉ nhìn một cái rồi vội vàng cúi đầu. Gã xác định Chúa tể Hắc ám nhất định nghe thấy tiếng bước chân của mình, nhưng lâu thật lâu sau, đối phương vẫn không hề mở miệng. Cho nên cái bóng người dong dỏng chìm trong ánh trăng ấy vẫn cứ đứng nguyên đó. Lucius thậm chí còn tưởng rằng mình sẽ hít thở không thông mà chết mất.

Trăng sáng chậm rãi bị mây bao trùm, khi những sợi tơ ánh bạc cuối cùng biến mất, trong không gian yên ắng dần vang lên tiếng tí tách rất nhỏ.

“Trời lại mưa.” Giọng nói hệt như một điệu violon trầm vang lên, Lucius giật mình một cái, tờ báo thoát khỏi ngón tay gã rơi xuống đất. Trong phòng chỉ còn tiếng mưa rơi gió thổi.

Lucius không biết, trong một trang viên xa xôi khác, con gã cũng đang lặng đứng cách ban công vài bước chân y hệt gã, giương mắt nhìn thiếu niên gầy gò bị mưa gió từng đọt từng đợt tẩm ướt.

Địa điểm khác nhau, hai tâm hồn im lặng chôn vùi thình lình lại cùng đổ mưa.

——–

Trong phòng khách trang viên Lestrange, Rodolphus Lestrange lấy mấy bình thuốc cảm ra khỏi hòm đựng thuốc phép, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm vài bình thuốc giã rượu nữa, rồi lấy thêm vài bình Vodka. Anh không thích loại rượu này nhưng bởi vợ anh thích, cho nên dù cho gia tộc lụy tàn đến độ không thể đem bán các vật phẩm ma pháp cho hẻm Knockturn, anh cũng mua thật nhiều bình về lưu trữ.

Có lẽ cái gọi là “Yêu thảm”, chính là như vậy đi. Cũng bởi vậy, anh hoàn toàn có thể hiểu rõ vợ mình, tuy rằng cô ấy chưa từng liếc mắt nhìn về anh. Một người phụ nữ có tính cố chấp cường ngạch một khi mà động lòng với một người đàn ông nào, sợ rằng so với “Yêu thảm” lại càng khổ sở hơn, nhưng anh chỉ có thể nhìn theo. Nguyên tưởng rằng cứ qua một đời như vậy, Rodolphus thế nào cũng không nghĩ tới, Chúa tể Hắc ám lại có một ngày sẽ kết hôn, mà đối tượng của đám cưới cư nhiên chính là kẻ được gọi là “Thánh Cứu Thế” trong miệng của toàn bộ giới Phù Thủy năm đó, Harry Potter.

Làm thành viên trung tâm trong Tử Thần Thực Tử, sau khi nhận được tin Bella lật tức đi đến trang viên Voldemort, vài giờ đã qua, cô ấy vẫn không về. Rodolphus đứng ngồi không yên đi tới đi lui trong phòng khách, nhịn không được miên man suy nghĩ, từ cô ấy theo Chúa tể Hắc ám đi cuồng hoan đến cô bị Chúa tể Hắc ám trừng phạt, càng nghĩ càng bất an, anh mạnh mẽ kéo áo choàng vắt ngang sô pha, đi về phía cửa chính, lại nhìn thấy một người mang theo mũ trùm cả người ướt sũng không biết đã đứng đó từ bao giờ.

“Anh định đi đâu đấy, Rodolphus?” Người nọ hạ mũ trùm xuống, lưu loát cởi áo choàng khoác ngoài vứt sang một bên, mang theo nước mưa ngồi vào sô pha, nhìn thấy chai Vodka đặt trên bàn thì mắt sáng rực lên, lật tức mở chai ra uống mấy ngụm. Rodolphus luống cuống tiếp nhận áo choàng đang bay về phía anh, gọi gia tinh tới, kêu nó mang áo choàng trong tay mình đi giặt sạch, sau đó mới đi đến mép sô pha, nửa quỳ xuống, đấu tranh một phen, vẫn cầm lấy cái tay đang giơ bình rượu lên kia.

Bàn tay ấy run lên một cái, lại không gạt anh ra như trước nữa, thuận tiện cho thêm vài phép thuật nhỏ. Mái tóc ướt sũng của cô ta dính sát vào mặt, nước nhỏ tí tách xuống sàn. Rodolphus không thấy rõ vẻ mặt của cô ấy, cũng thật sự không biết nói gì cả, cuối cùng vẫn buông tay ra. Tay người bên cạnh lạnh lẽo và ướt sũng, Rodolphus chậm rãi siết chặt tay, móng tay đâm cả vào da thịt, miệng viết thương truyền đến cơn đau ngoài dự kiến, tựa như đụng vào nước muối, khiến anh chợt sửng sốt.

Bella hiển nhiên chú ý tới, cười nhạo một tiếng: “Đúng là một gã yếu đuối, Rodolphus.” Cô ta nói, giọng nói vẫn tràn ngập sự khinh thường như trước, hệt như một nữ hoàng cao cao tại thượng, “Bị thương thế mà đã khóc? Anh không thể có chút tiền đồ được hả?”

Rodolphus nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi. Anh không dám ngẩng đầu lên, bởi lần này, anh thật sự đã khóc.

Đại khái là do trời mưa, trời bên ngoài vẫn không sáng, thời gian cũng trở nên khó dò. Không biết qua bao lâu, dừng ở cái chai thứ tư, người trên sô pha cựa quậy một chút. Rodolphus vội vã đứng lên, không để ý đến bàn tay nóng rát của mình, ôm lấy cô ta vào trong lòng mình. Bella từ từ nhắm mắt lại, đặt tất cả sức nặng của bản thân vào anh, “Đưa tôi về phòng.”

Rodolphus có chút kinh ngạc. Tuy rằng hiện giờ đang trong tình huống đặc thù, nhưng dù sao vài năm nay mình cũng chưa từng bước chân vào phòng cô — không tính mười mấy năm ở trong Azkaban kia. Nửa ôm ngang lấy cô đi về phía phòng ngủ, Rodolphus do dự một chút, vẫn là đi vào phòng tắm lấy khăn mặt, lau khô nước ẩm trên người cô rồi thay cho cô một bộ áo ngủ, sau đó mới nhét cô vào chăn. Trong toàn bộ quá trình Bella vẫn không nhúc nhích, hình như ngủ. Vẻ mặt phức tạp nhìn cái người nằm trên giường trong chốc lát, anh đang muốn lui ra ngoài, thế nhưng lại bị gọi lại, “Rodolphus, lại đây thị tẩm*.”

*chỉ việc đế vương truyền gọi phi tần đến hầu ngủ

“……” Mạnh mẽ quay người lại, người đàn ông mang vẻ mặt vui sướng nói, “Bella, em……”

“A, tôi buông tay rồi.” Giọng nói không mang theo bất cứ cảm tình nào hệt như đang nói một chuyện chẳng hề liên quan tới mình, “Không phải bởi vì đám cưới đáng chết kia. Mà do lúc tôi nhìn thấy chủ nhân, tôi đã hiểu được ngay lật tức. thế giới của chủ nhân, sẽ không có vị trí nào cho bất kì kẻ nào. Chúng ta đã có được rất nhiều thứ ở ngài rồi, cho nên, ngay cả một cơ hội tham gia cũng sẽ không có đâu. Ha ha, chuyện rõ ràng như thế, thế mà giờ tôi mới rõ…….”

Rodolphus biết cô là say, nếu không tuyệt đối sẽ không nói cả ra như thế.

Căn bản không phải không rõ, chỉ là vẫn không muốn thừa nhận.

Rodolphus nhìn người phụ nữ lần này đã ngủ li bì, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng.