Cơn gió khô nóng của mùa hạ thổi lay động bức màn màu xanh đậm, không ngừng đưa đẩy tiết trời nóng bức cuồn cuộn khó có thể tiêu thất vào trong phòng. Giống như còn ngại chưa đủ, sau giờ 12 giờ trưa* cuồng phong chợt nổi lên, nhân lúc chủ phòng còn chưa kịp đóng cửa lại, mưa đã đột nhiên lộp độp rơi xuống, làm ướt sạch các đồ vật đông tây trên bàn, thận tiện dính cả lên người người trong phòng. Người đàn ông tóc bạch kim nhíu chặt mi, vung đũa thần đóng cửa lại, lại tùy tiện để mình ướt đẫm đứng bên cửa sổ. Mở tấm da dê ra, những con chữ vốn đã chẳng có nhiều đang phai ra, trở nên khó có thể phân biệt được.
*Nguyên văn: giờ Ngọ, khoáng 11~12 giờ trưa
Đã là ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tuần của Chúa tể Hắc ám. Nếu còn không kiếm thêm được càng nhiều tư liệu về cái gã đàn ông thần bí bên người Potter nữa, ngài mai, đứa con trai gã yêu nhất sẽ không thể không bị đánh dấu hiệu Hắc Ám lên người, phải chịu khuất phục cả đời. Có lẽ Chúa tể Hắc ám sau khi trở lại một lần nữa, bình thường hơn rất nhiều so với thời điểm đỉnh cao mười năm trước đây, thậm chí có thể nói là khác xa với vị vương giả được đông đảo quý tộc thổi phồng lúc trước, nhưng lúc này đây, gã lại không thể giống như trước, không thể lấy gia tộc của mình ra làm lợi thế để chèn ép hoàn toàn.
Draco...... Sao có thể đi trên con đường giống mình.......
Nghĩ đến đứa con của mình, trên mặt của vị bạch kim đại quý tộc lộ ra vẻ khổ sở. Về chuyện tư liệu, ngoài cái tên “Rei” và công việc làm giáo viên ở Hogwarts ra thì cái gì cũng không tra được. Chuyện này rất không bình thường, không có tư liệu về gia đình, không có tư liệu về quá trình học tập, mọi chuyện của gã ta trước khi đến Hogwarts đều không thể nào tìm ra, thật giống như một kẻ quá khứ rỗng tuếch. Gã chưa từng gặp tình huống khó giải quyết như vầy bao giờ, điều này khiến cho Malfoy gia chủ đương nhiệm tự xưng là có mạng lưới rộng lớn thất bại vô cùng.
Dù cho thế nào, cũng không thể để Draco thành Tử Đồ Thực Tử. Nhưng mà, phải làm thế nào......
“Đinh!” Một tiếng vang nhỏ đột ngột vang lên trong căn phòng. Lucius Malfoy quay đầu lại, nhìn trên bàn xuất hiện bái thiếp, kinh ngạc đến nhướng một bên mày. Theo lý thuyết, hôm nay không nên có khách mới đứng chứ......Khi nhìn thấy tên đề trên bái thiếp, đầu óc gã nháy mắt trống rỗng.(*bái thiếp: có thể hiểu là thiệp xin gặp mặt)
Quản gia đương nhiệm của gia tộc Potter, Rei, khẩn cầu gặp mặt gia chủ nhà Malfoy, ngài Lucius Malfoy. Sự vội vàng này, mong ngài bỏ quá cho........
*******
“Harry!” Trong trang viên nhà Potter, giọng nam la hét bị lu mờ bởi tiếng sấm sét vang lên, khiến cho cậu thiếu niên đang lẳng lặng đọc sách thở dài. Không đợi người đi đến trước mặt mình, cậu đã quyết đoán ném ra hai chữ: “Không được.”
“Nhưng ta là thành viên của Hội Phượng Hoàng!” Sirius mang theo một tia phẫn nộ, tranh cãi lần thứ n, “Ta muốn tham gia chiến đấu!”
“Bụp” một tiếng khép sách lại, Harry ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào vị cha đỡ đầu ngoài mạnh trong yếu nhà mình, lặp lại y hệt lần thứ n “Lúc trước ông đến Rei đã nói rõ ràng rồi, khi gia tộc Potter tuyên bố ở vị trí trung lập cũng đã tiến vào trạng thái phong bế và cấm ma, ngoài chủ nhân và quản gia ra thì bất cứ kẻ nào cũng không được sự dụng ma thuật hay rời khỏi trang viên.”
“Ta tưởng rằng đó chỉ là nói chơi thôi. Lại nói, thế này có khác gì cầm tù chứ?” Cẩu cẩu giáo thụ xuất thân từ Gryffindor chỉ trích nói.
“Biết rõ quy định mà vẫn đi vào đây, đó là lựa chọn của ông. Cha đỡ đầu, chẳng lẽ ông không nên chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình sao?”
“Harry! Ta sao lại có thể.......Sao có thể cứ ở trong này như vậy! Trong khi biết rõ những người khác đều đang ở tiền tuyến chiến đấu, bất cứ lúc nào họ cũng có thể chết!” Sirius nắm lấy hai bả vai cậu bé, nghe thấy cậu ta vì đau đơn mà hơi thở gấp, luống cuống tay chân buông ra, “Xin lỗi con, ta rất kích động. Nhưng mà!”
Là cha ép con, Sirius.
Harry nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, độ ấm trong đồng tử màu xanh biếc đã hoàn toàn tiêu tán, “Nếu ông muốn lấy cái chết để tạ tội với cha mẹ con, thì xin mời.” Cậu gằn từng câu từng chữ nói, “Nếm thử kiểu đột phá màn phòng ngự trang viên đến chết cũng là một phương thức tự sát nổi bật đấy.”
Một màn im lặng lạnh lẽo. Sirius không thể tin nhìn đứa con đỡ đầu đứng dậy, khi bóng dáng gầy yếu biến mất sau một góc nhà, lật tức ngồi xổm muống bàn tận lực hít lại không khí mà mình đã mất đi. Cơ thể, phát ra tiếng kêu rên thật nhỏ.
Đi vào thư phòng, Harry dựa lưng vào cửa trượt từ từ xuống mặt đất, không tự chủ ôm lấy hai chân. Đây là tư thế quen thuộc để cậu bình tĩnh trở lại.
Thật sự là, đã lâu không giận dữ rồi. Tự giễu cong khóe miệng lên, rất nhanh lại thả nó xuống.
Sirius, ông chưa bao giờ biết, con rốt cuộc là mong muốn cái gì.
Trong căn phòng trống trải, chỉ có tiếng mưa phất vào cửa sổ vang lên bén nhọn không ngừng.
*******
“Hoan nghênh đến với nhà Malfoy.” Lucius một tay đỡ cây quyền trượng tượng trưng cho địa vị gia chủ, một tay kéo vợ mình xuất hiện tại cổng chính lớn, lễ phép mà xa cách nói với người khách đi sau đám gia tinh dẫn đường, “Nghe đại danh đã lâu, rất vinh hạnh khi có thể gặp ngài, ngài Rei.”
Đứng trước mặt quý tộc bạch kim, người đàn ông tóc đen có khuôn mặt tinh tế có chút không hề thua kém mà thậm chí còn đẹp hơn ưu nhã đáp lễ, “Vội vã quấy rầy ngài trong trăm ngàn bận rộn, vạn phần xin lỗi. Có thể gặp mặt gia chủ và phu nhân Malfoy, cũng là vinh hạnh của tôi.”
Khiêm tốn lịch sự, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lần đầu tiên làm quen với một quý tộc mà được như vậy. Lucius duy trì mặt ngoài bất động thanh sắc, bên trong lại âm thầm đẩy đối phương vào phần những kẻ nguy hiểm. Hiểu nhiên, kẻ này cũng có sự bí ẩn và kinh nghiệm sống giống mình, đi lại trong thế gia quý tộc trong thời gian dài, tạo thành loại khí chất mà người ngoài muốn học cũng không thể học nổi.
Phiền rồi. Lucius mịt mờ đánh giá gã đàn ông không chút do dự đem vong cổ trân châu tự nhiên cực kỳ trân quý ra làm quà gặp mặt tặng cho vợ của mình, suy nghĩ về ý đồ đến của hắn ta. Gã cũng không cho rằng kẻ này một thân một mình tới đây chỉ để chơi, mà gia tộc Potter đã tuyên bố sẽ trung lập, như vậy cũng sẽ không liên quan đến chiến tranh. Khi mang khách vào thư phòng khách sáo cùng ngồi xuống uống trà, Lucius đã suy xét đến vô số khả năng, cũng tin tưởng là mình sẽ xử lý hoàn hảo. Nhưng, gã thế nào cũng chưa từng nghĩ đến..........
“Cái gì?!” Người đàn ông tóc màu bạch kim vẫn duy trì hình tượng quý tộc đứt phắt dậy, siết chặt cây quyền trượng chỉa thẳng vào một người khác trong thư phòng, đáy mắt đầy lạnh lẽo.
Gã đàn ông bị uy hiếp ung dung đan chéo hai tay, trên mặt là một nụ cười đểu giả bất biến. Tuy là ngước mắt, nhưng ánh mắt vẫn chẳng hề thay đổi, “Có lẽ ngài không nghe rõ, xin cho tôi lặp lại một lần nữa: Nhận sự ủy quyền của thiếu gia, tôi đại diện cho gia tộc Potter, kính mời người thừa kế chức gia chủ tương lai của nhà Malfoy, cậu Draco Malfoy, chấp nhận đến tị nạn ở chỗ chúng tôi trong cuộc chiến tranh này.”
Ánh mắt màu lam xám gắt gao nhìn chằm chằm gã đàn ông, bàn tay dấu dưới bàn siết chặt lại phát ra ánh sáng bất thường, đồng thời, trên chiếc quyền trượng đang vững vàng giơ ra, một đạo ma chú bắt đầu phát động. Ngoài tên bạn thân Severus Snape ra thì ngay cả Narcissa cũng không biết được bí mật là mình tay trái*còn am hiểu cả phép thuật vô thanh vô hình, gã có đủ chắc chắn là mình ít nhất cũng có thể cho cái gã đàn ông kiêu ngạo chạy tới khiêu khích gia tộc Malfoy một bài học sâu sắc.
*Tay trái ở đây có thể hiểu là "phụ" tương tự như từ "nghề tay trái" tức là "nghề phụ", ở đây có thể hiểu ý bác Lu là ngoài bác Dép ra thì không ai biết bác ấy ngoài am hiểu Hắc ma pháp thì con am hiểu cả phép thuật vô thanh vô hình.
Nhưng, khi gã còn đang định mở miệng nói chuyện, đối phương lại mở miệng trước. Vẫn duy trì tư thế nhàn nhã, hắn ta như đang đàm luận chuyện thời tiết tự nói, “Ngài đừng khẩn trương, ngài Malfoy. Tôi nghĩ ngài nhất định đã biết, cậu Malfoy tuổi còn trẻ ở trường học chỉ có duy nhất hai người bạn tốt, thiếu gia mới kế thừa gia tộc của mình cách đây không lâu, mời bạn tới nhà mình chơi mấy ngày cũng là chuyện bình thường thôi. Đương nhiên, ngài cũng đừng lo lắng đến chuyện an toàn. Từ ngày nhà Potter bắt đầu tuyên bố vị trí trung lập, thì cũng đã mở hệ thống phòng ngự hoàn thiện ra rồi. Tuy không bằng Hogwarts, nhưng hôm qua ngài hiệu trưởng không cẩn thận đi vào còn bị lạc đường nữa đấy. Bởi vậy nên, nếu không ngại, ngài có thể bỏ hai phép thần chú công kích đang tập trung ở hai tay đi được chứ.”
Lucius không dấu vết hít sâu mấy hơi, dùng động tác ngồi xuống khá cường điệu để che dấu nỗi khiếp sợ trong lòng: Tên này, sao có thể biết được!? Hơn nữa, nếu lời hắn ta nói đều là sự thực thì cái trang viên Potter đã mất bóng hơn trăm năm trước, sẽ trở thành nơi an toàn nhất sau Hogwarts và Gringotts sao?! Nhưng, đáng tin thật sao?
“Ngoài ra, để tỏ thành ý của bổn gia, thiếu gia còn cố ý sai tôi sửa sang lại một phần tư liệu mà có lẽ đối với ngài chính là nhu cầu cấp bách để đem đến giao cho ngài. Đương nhiên, nếu ngài hy vọng cậu Malfoy gia nhập Tử Đồ Thực Tử để tham gia chiến đấu, thì tôi chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối mà thôi.” Nói rồi, ngón tay thon dài nhấc chiếc tách nhỏ trong tay lên đặt lên miệng nhấp một ngụm trà.
“Tôi cũng không cho rằng có thứ tư liệu gì lại là nhu cầu cấp bách với tôi.” Lucius lại đeo mặt nạ bí hiểm trở lại, một giây cũng không ngừng suy tư. Từ khi tiếp nhận chức vụ gia chủ tới nay, gã không phải là lần đầu tiên gặp tình huống khó giải quyết như vậy. Nhưng, trong dĩ vãng khi bị lâm vào hoàn cảnh xấu thì vẫn có thể dùng thủ đoạn đàm phán để đối phó, mà giờ phút này, gã lại không có bất cứ cái gì để dựa vào. Đối thủ hiển nhiên là đã có chuẩn bị rồi mới đến, rõ ràng là hung hăng đâm trúng điểm mấu chốt của mình, bản thân mình thế nhưng lại không có cách nào để phản kháng.
Không, có lẽ chỉ là, lợi thế trong tay đối phương, khiến cho gã không hề muốn phản kháng.
Xem ra mình đã quá khinh địch rồi.
Im lặng thật lâu, cuối cùng bạch kim đại quý tộc đành than nhẹ tổng kết: “Ngài Rei quả là danh bất hư truyền. Có lẽ lựa chọn tốt nhất đối với tôi chính là chấp nhận thành ý của ngài, không phải sao?”
“Ngài Malfoy quá lời rồi.” Uống cạn ngụm trà cuối cùng, Zero đứng lên, nở một nụ cười ngoại giao ôn hòa khiêm tốn chiêu bài rồi vươn tay có đeo bao tay trắng noãn lên đặt trước ngực, “Người đáng được ngài đánh giá cao, thật ra là một người khác cơ. Nói tóm lại, tôi đại diện cho gia tộc Potter, vô cùng cảm ơn ngài đã đồng ý. Thiếu gia nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Hai người bắt tay, Lucius giơ ma trượng lên, “Ngài Rei, ngài có thể hứa rằng, sinh mệnh của Draco sẽ được đảm bảo trong chiến tranh không?”
“Trong tình huống thiếu gia Malfoy không rời khỏi trang viên nhà Potter hay ở bên cạnh thiếu gia hoặc tôi, tôi đồng ý.”
Một đạo ánh sáng màu lục bắn ra, cuốn một vòng quanh nơi hai bàn tay hai người giao nhau rồi bốc lên, hình thành một cái đồ án gia huy nho nhỏ treo giữa không trung.
“Ngài Rei, ngài có thể hứa rằng, trong chiến tranh có thể đảm bảo gia tộc Potter sẽ không ngã về bất cứ phía nào, cũng không chủ động gây thương tổn đến người nhà của tôi hay không?”
“Trong tình huống gia tộc Malfoy có tham chiếm cho một phía, nhưng không chủ động gây thương tổn đến gia tộc Potter trong bất cứ phương diện nào, tôi đồng ý.”
Một đạo ánh sáng màu bạch kim cũng quấn quanh một vòng y hệt cái trước, rồi hình thành một cái đồ án gia huy khác.
“Ngài Rei, ngài có thể hứa rằng, bất cứ khi nào, nhà Malfoy cần thì nhà Potter cũng sẽ chu cấp thứ thích hợp, không bao giờ chủ động phản bội chứ?”
“Trong tình huống gia tộc Malfoy cũng hứa như vậy, tôi đồng ý.”
Cuối cùng là một đạo ánh sáng thuần trắng được phun ra từ đầu ma trượng, đem gia quy ở giữa song phương gắp gao liên kết lại, sau chừng một phút đồng hồ mới biến mất tăm.
Buông tay ra, Zero không biết từ chỗ nào lấy ra một túi tư liệu đặt lên bàn:“Đây là một ít tư liệu về bản thân đã được sửa sang lại theo ý thiếu gia, cũng không phải hoàn toàn đầy đủ, nhưng cũng đủ để gia tộc ngài vượt qua đợt khó khăn nho nhỏ này. Hai giờ chiều ngài mai, tôi sẽ lại đến, tới đón cậu tiểu thiếu gia Malfoy đến làm khách tại trang viên nhà Potter.”
Trong khi hai gia tộc nào đó đã lập ra một cái ước định gia tộc sau lưng mọi người, Hermione lại đang vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra nước ngoài cùng cha mẹ vừa đọc một phong thư. Bởi đây là bức thư được gửi theo đường bưu điện phổ thông của Muggle nên ngay từ đầu Hermione đã không để ý tới, sau khi rút bức thư ra, một dải ruy băng màu xanh lá liền trượt ra.
“A! Trời ạ!” Thiếu nữ vội vàng nhặt sợi ruy băng lên, lại vội vàng mở thư ra. Chữ viết quen thuộc không con trúc trắc như ban đầu, nội dung trong đó khiến cho cô phù thủy nhỏ còn non nớt về phương diện nào đó lặng lẽ đỏ mặt.
“Hermione, sao thế?” Người đàn ông đang xoa xoa tay trong phòng bếp, nghe thấy tiếng con liền chạy nhanh vào xem, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt ngượng ngừng của con gái bảo bối nhà mình, nở một nụ cười mang theo ý chế nhạo hỏi, “Thư của bạn trai hử?”
“Không phải!” Hermione nhanh chóng xem xong, thẹn quá hóa giận trả lời, “Là Harry, cha. Cậu ấy mời chúng ta tới nhà cậu ấy chơi.”
“Chính là cái cậu bé "Thánh Cứu Thế" của thế giời Phù Thủy mà con vẫn luôn nhắc đến đó hả?” Nhíu mày, ngài Granger nói, “Con hẳn là nên nói với ba mẹ sớm hơn một chút chứ, thế này rồi sao còn sắp xếp chuyến đi được nữa. Hay chúng ta về sớm hơn một chút?”
“...... Không cần đâu, con hồi âm một tiếng là được.” Thiếu nữ tóc xám nở một nụ cười sáng lạn lạ kỳ, ôm bức thư chạy lên lầu. Đóng chặt cửa phòng mình lại rồi, cô mới thở ra một hơi, thoát lực ngồi xuống giường.
Xin lỗi a, Harry. Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt rồi. Lấy từ dưới gối là một cây đũa thần bằng hai ngón tay, thiếu nữ hung hăng nhắm mắt lại, rồi nhét nó vào trong bao hành lý.