[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 61: Bình Minh




“Harry!!!” Ban đêm, đại sảnh nhà Potter đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn. Thiếu niên tóc đen nửa dựa vào sô pha đọc sách nhíu nhíu mày, theo thói quen niệm ra một chú cấm nói kết hợp với một chú hóa đá mới để dừng tiếng ồn lại. Tiếng vang mạnh mẽ vang lên, một vật gì đó rớt “Oành” một cái lên trên tấm thảm nhung huơu mềm mại, thiếu niên lật một tờ sang, “Đừng có mang cái gì kỳ quái về đây, Zero.”

Giọng nói lạnh lùng khiến cho nội tâm của kẻ đang duy trì trong hình dạng hóa đá quỷ mị run lên một cái.

“Xin lỗi, thiếu gia.” Đặt áo khoác trường bào của mình lên giá áo cạnh cửa, lộ ra quần áo quản gia phẳng phiu, gã hơi hơi khom người “Hôm nay tại Bộ pháp thuật đã hoàn thành các giao dịch có liên quan, ngài Sirius Black đội trưởng của tiểu đội Auror đã ở trước mặt mọi người ngăn cản không thành công, đánh chặn không được, là sai lầm của tôi, xin ngài hãy trách phạt.”

Thật ra ông chỉ là muốn đi xem náo nhiệt đi. Sắc mặt thiếu niên như thường, lại lật sang một trang nữa,: “Thế thì, ngài Black hẳn đã rõ, hậu quả sau khi đặt chân vào nhà Potter đi?”

“Dạ. Ấn theo phân phó của ngài, tôi đã truyền · đạt · rõ · ràng cho ngài Black rồi. Hiển nhiên cảnh báo ‘Một khi bước vào là không thể bước ra nữa’cũng chẳng đạt được coi trọng của ngài Black, hoặc là nói, ngài Black không tin gia tộc Potter có thực lực cản được ngài ấy.”

“Vậy không thành vấn đề.” Gật đầu ý bảo Zero đi chuẩn bị bữa tối, Harry thở dài một tiếng, khép sách lại, phất tay giải pháp thuật. Ngay sau khi mất đi chống đỡ của phép thuật, Sirius được rã đá lật tức đổ sụp xuống. May là thảm nhung hươu mềm mại dưới sàn đã giúp hẳn giảm thương tổn đến mức thấp nhất.

“Harry!” Sau khi lấy lại được tự do, bạn chó lật tức nhảy bật lên, nghĩ muốn nhảy lên ghế sô pha cùng cậu thiếu niên dù đã trưởng thành nhưng cơ thể vẫn mỏng manh như trước,“Tin tức báo chí viết là quyết định của con thật sao???” Ba cái dấu chấm hỏi liên tục, xứng cùng tuyệt kỹ lớn tiếng, còn lắc lắc cậu thiếu niên đã bị cố định trên sô pha cùng mình một hồi lâu.

“Ừm? Harry?” Sirius còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bản năng cơ thể cảm thấy có nguy hiểm nên hắn ngay lật tức nghiêng người một cái, có chút khổ sở ngã xuống sô pha, đầu đánh một cái lên chiếc bàn trà phía trước. Nhưng, phép thuật hắn mạo hiểm tránh khỏi một giây trước khi đánh vào sô pha lại đột nhiên quay đầu lại, dùng tốc độ nhanh gấp đôi vọt vào cơ thể người đàn ông, khiến hắn co giật dữ dội. Cũng may là không có bất cứ tiếng ô nghiễm thính giác nào vang lên.

“Ngài không có việc gì chứ, thiếu gia?” Nhanh chân bước đến trước mặt rồi nâng thiếu niên ngồi dậy, ngồi xuống sửa sang lại áo choàng ở nhà kiểu dáng tương đối đơn giản của cậu ta, toàn bộ động tác đều trơn chu một đường, Zero nhìn biểu tình lạnh nhạt không hề thay đổi của thiếu niên, khóe miệng khẽ cong, phất tay giải trừ ma chủ, chỉ để lại một phép chú cấm nói: “Ngài Black, mong ngày hãy tuân thủ đạo làm khách, đừng động tay với con đỡ đầu của ngày. Nếu ngài không thể an tĩnh ngồi xuống nói chuyện với thiếu gia, tôi cũng không ngại giúp ngài đâu.” Giọng nói lạnh lùng đến cực điểm tạo nên sự đối lập nghiêm trọng với cái kiểu thân thiết một giây trước.

Cẩu cẩu giáo phụ chuẩn bị nhe răng trợn mắt lại bị một phép hóa đá đánh trúng, ngã xuống, theo đó là một giọng nói trong trẻo như nước rót xuống “Đi xuống đi, Zero. Tôi nghĩ ‘Cha đỡ đầu thân ái’ cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.” Nhìn người đàn ông đứng che khuất nửa trước mặt mình đã hoàn toàn trở lại tư thái ban đầu cung kính hành lễ rồi rời đi xong, Harry nhặt cuốn sách vừa bị rơi xuống đất lên, đặt bàn tay lên giữa nó, cuốn sách bìa đen đương nhiên biến mất luôn.

Nhìn sự vật lộn trong ánh mắt của người đàn ông cả người ướt sũng đang ngã trên thảm dần dần biến mất, Harry giải chú ngữ cho hắn, lại sổ sung thêm cả một phép làm khô kết hợp với phép giữ ấm:“Trước khi ngài mở miệng, tôi muốn hỏi một chuyện trước. Hôm nay ngài đến gặp tôi, dưới danh nghĩa cha đỡ đầu của Harry Potter hay là danh nghĩa gia chủ đương nhiệm của nhà Black?”

Người đàn ông vừa vào cửa đã bị chủ tớ nhà họ phối hợp ăn ý cho ăn hành, bắt đầu có xu hướng sắp xù lông, nhưng hắn vẫn phải mạnh mẽ nhịn xuống: “Ai quản cái gia tộc Phù thủy tối đáng chết kia đi tìm chết làm gì! Ta tới đương nhiên là vì con là con đỡ đầu của ta!”

Biểu tình của thiếu niên nhu hòa đi một chút, giơ tay bày ra tư thế “Mời”: “Xin lỗi, gần đây xảy ra một chuyện, Zero có chút hơi quá mẫn cảm.”

“Xảy ra chuyện gì? Chuyện gì? Có nghiêm trọng không? Con không sao chứ?” Lại liên tiếp nện dấu chấm hỏi xuống, nhưng lo lắng trong mắt không hề giả. Hơn nữa, tuy rằng có khẩn trương, nhưng có lẽ học được từ giáo huấn vừa rồi, nên Sirius không hề vươn tay lại đó, điều này khiến cho Harry rất kinh ngạc, biểu tình lại càng thêm dịu dàng: “Không phải chuyện lớn gì đâu, đều là tại Zero mẫn cảm quá mức thôi. Chỉ là chuyện này là bí mật của gia tộc, cho dù có là ngài, con cũng không thể nói ra.”

“Con không sao là tốt rồi.” Sirius rõ ràng thở ra một hơi, nhưng vừa ngồi xuống lại lập tức thẳng đứng dậy, ánh mắt mang theo sự phức tạp nhìn nhìn thiếu niên trước mắt, “Chuyện ta đọc được trên báo là thật sao? Con….”

“…… Làm gia chủ đương nhiệm, tuyên bố gia tộc Potter bảo trì vị trí trung lập trong chiến tranh. Đúng vậy, đây là lựa chọn của con.” Ánh mắt cậu đầy chân thành và bình tĩnh.

“Cho dù Voldemort không ngừng đuổi giết con?”

“Đúng vậy. Trừ phi là tự vệ, con sẽ không chủ động đi trêu chọc gã.” Tuy rằng tình huống hiện tại so với trêu chọc còn nghiêm trọng hơn…

“Cho dù con từ trước đến nay vẫn là con cờ được người khác kỳ vọng để phản đối Voldemort và Tử Thần Thực Tử sao?”

“Con đường người khác sắp đặt, con sẽ không ngoan ngoãn đi qua. Thứ con muốn, thủy chung chỉ có một thôi.” Cho dù nguyện vọng này, tựa hồ không thể thực hiện được.

“Con thật sự đã quyết định rồi sao, Harry? Con biết không, James và Lily — chính là của cha mẹ của con, vẫn luôn kiện định đứng về phía Albus Hội Phượng Hoàng, con cũng vẫn luôn là người bị cho rằng sẽ là người nối nghiệp kế hoạch chống lại Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại. Huống chi, bởi…… Voldemort tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho con. Trong chiến tranh, bo bo giữ mình cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.”

“Theo con được biết, báo thù sẽ luôn trở thành chướng ngại. Kiên trì ngây thơ nhàm chán của những người khác đều không liên quan tới con.”

Cẩu cẩu giáo phụ tinh thần đang buộc chặt đột nhiên thở phào một cái, nhích người lên ôm chặt cậu bé một phen, “Tốt quá! Ta luôn luôn nghĩ, nếu một ngày nào đó con cứng rắn đòi đi giết chết tên ác ma đó, ta sẽ đi theo tên thủ hạ khốn khiếp của con để bảo vệ con, bây giờ không cần phải lo lắng nữa rồi!” Sirius vui vẻ gắt gao ôm chặt con đỡ đầu của mình “Có chuyện gì cần ta hỗ trợ thì cứ việc nói! Tiếc rằng nhà ta……Ách…….Dù sao cái phòng ở hiện tại kia chỉ sợ không cách nào cho con được……”

Harry hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cho đến khi hô hấp không nổi nữa, mới cố gắng nói:“…… Đó là nhà ông.”

“Ừa?” Hiển nhiên không có được câu trả lời như mong muốn, Sirius nghi hoặc buông tay ra.

“Nhà Black là nhà ông, Black là gia tộc của ông. Mặc dù ông có ôm tình cảm với bà ấy ra sao, Black này đã len lỏi vào tận trong xương máu ông, có chạy tới chân trời góc biển cũng không thoát được.”

Nghe giọng nói trong trẻo tự trần thuật lại câu chuyện xưa mà mình cho tới nay vẫn cố ý trốn tránh,

Sirius đen mặt, quay đầu đi nói: “Chẳng liên quan đến ta. Còn có, Harry, đừng có để gia tộc gì đó trở thành gánh nặng, con chỉ cần sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.”

“Về phần cái thế gia Phù thủy đen mà ông lo lắng ấy, bây giờ nhà Black chỉ còn mỗi mình ông a….” Từ cuối cùng là một thán từ, mang theo sự buồn bã phiêu tán trong không khí, buồn đau dày đặc nổi lên.

Câu nói này không giống bình thường đến mức nào a, Sirius nhíu chặt lông mày. Không đúng, vẫn có cảm giác cảm xúc của cậu nhóc có vấn đề, nhưng lại không rõ cụ thể là chỗ nào có vấn đề: “Harry?”

Thiếu niên chìm trong cảm xúc của mình bị tiếng gọi này làm cho bừng tỉnh, nhanh chóng nở một nụ cười trấn an nói: “Giống như ngài chọn rời khỏi gia tộc thôi, chấp nhận chuyện kế thừa gia tộc, là lựa chọn của chính con. Yên tâm đi, không sao đâu.”

Sirius nhìn chăm chú vào nụ cười ôn hòa của cậu nhóc, bàn tay thật cẩn thận nắm lấy bả vai cậu “Ta tin con, Harry.” Cuối cùng, hắn nói.

Không thể nói là không cảm động, nhưng cậu bé tóc đen trẻ tuổi cũng chỉ hạ mắt, nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn.”

Sirius tựa hồ cũng quá chờ mong cậu bé nào đó sẽ cảm động đến rớt nước mắt, sau khi nghe cậu cảm ơn, lại ôm chặt đứa con đỡ đầu thân thân nhà mình một cái, đột nhiên, như nhớ tới cái gì đó, hắn hỏi, “Lại nói tiếp, con và cái tên gia hỏa đáng giận kêu là Rei kia rốt cục thì có chuyện gì đó?”

“Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, ngài định dùng ở phòng ăn hay phòng sách?” Giọng nói thành thục hàm chứa từng đợi từng đợt mị hoặc nhè nhẹ vang lên đúng lúc này. Bước vào, hai người trong phòng khách đồng thời quay đầu lại, đã thấy bóng dáng thẳng tắp cung kính của Zero.

“Phòng ăn đi.” Harry trả lời, đôi mắt màu xanh biếc bật ra ý cười. Cậu đứng lên, đưa bàn tay trắng nõn đến trước mặt cha đỡ đầu nhà mình.

“Chuyện chính là như vậy đó.”