[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 60: Bão tố




Zô: Còn 21 chương nữa:3 Hôm qua xem lại ngày khởi công là ngày 18/02/2013, mình thật sự bất ngờ, tại mình vẫn cứ tưởng phải qua hơn 2 năm rồi, ai ngờ mới có hơn 1 năm thôi, ít ra mình cũng không rùa như mình nghĩ =3= Thôi thì cầu trời khấn phật cho MTBK kết thúc trước Tết nào:”> Zô Zô fighting↖(^ω^)↗

Trong đủ loại sóng ngầm mạnh mẽ, học sinh năm năm và năm bảy Hogwarts lại phải nghênh đón một kỳ thi quan trọng đối với cuộc đời của bọn họ, cuộc thi đẳng cấp Phù Thủy.

“Thật khó cho cậu khi mỗi ngày đều phải hữu cầu tất ứng*.” Trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, ỷ vài việc giáo viên sẽ không gây phiền toái cho mình, Harry công khai thỉnh thoảng vừa luyện tập vừa nói chuyện phiếm với Draco.

*Hữu cầu tất ứng: 有求必应 – Nghĩa đại khái tức là muốn thỉnh cầu điều gì đó thì chỉ cần mở miệng, nhất định sẽ được đồng ý.

Cậu bé tóc bạch kim khó khăn tránh thoát khỏi một chùm sáng màu cam, sau một vòng quay cuồng, lại thêm một phép thần chú không biết tên, không biết từ nơi nào bắn tới, nghiến răng nghiến lợi ném trả cho đối thủ một chùm sáng màu đen khá là đáng ngại, “Cũng không thể mặc kệ được.”

“Lo, thì có thể sao?” Dùng một chùm sáng màu trắng triệt tiêu chú ngữ của đối phương, màu trắng và đen mạnh mẽ va vào nhau tạo ra một cú nổ quy mô nhỏ lạ thường, thế nhưng tiếng vang lại rất lớn, khiến cho đám học sinh gần đó né không kịp, ngã xuống đất không dậy nổi.

“Gryffindor và Slytherin trừ 10 điểm, hại người vô tội, xử lý sau đó sẽ rất phiền toái.” Zero nói, như có như không liếc nhìn cậu bé mắt xanh một cái, lại nhận được một cái bĩu môi tỏ ý không quan trọng.

A a, thiếu gia cũng có thể làm ra động tác dễ thương như vầy với mình sao a~~~ quả nhiên thiếu gia nhà mình là ưu tú nhất toàn trường ~ tuy rằng hai người mà thiếu gia nhận làm bạn bè cũng rất được nhưng điều này chỉ có thể chứng minh rằng ánh mắt của thiếu gia nhà mình rất tốt a~~~~

Vị quản gia nào đó không chút ý thức nhận ra mình đã rơi vào trạng thái quỷ dị nhìn thiếu niên mắt xanh đối chiến với thiếu niên tóc bạch kim, nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, khiến cho các nữ sinh trong phòng học liên tiếp làm ra sai lầm ngay sau đó.

Nhận thấy không khí ngày càng nhiều bong bóng phấn hồng bay bay, Harry nhíu mày hạ mi, tặng cho cái vị đứng trên bục giảng kia một ánh mắt cảnh cáo.

“Hôm nay tập đến đây thôi.” Zero cuối cùng cũng phất tay ra hiệu tạm dừng, các chùm sáng đủ loại đang bay hay di chuyển trên đầu các học sinh đều đồng loạt nổ tung, biến thành các dải sáng màu bạc nhỏ vụn rơi xuống. Đám học sinh bị bao phủ trong đó, các vết thương trên người đều khép lại như ban đầu. “Cuối tuần này các em phải dự thi rồi, cho nên thời gian tiếp theo sẽ hỏi thử các em vài câu. Ấn theo quy định cũ, trả lời đúng cộng điểm, sai thì trừ một ít điểm, làm khó được nhà đối phương cộng 20 điểm, làm khó được thầy 50 điểm. Bây giờ, bắt đầu.”

Draco kéo Harry ngồi cạnh mình, mở sách ra, nhưng tâm tư hiển nhiên không đặt ở trên đó.

Đúng thật, dù là lo đến thế nào. Đối phương vẫn là Gryffindor, vẫn là hậu đại của Muggle, nghĩ đi nghĩ lại…..đều không có khả năng……chỉ là rất không cam lòng. Từ nhỏ đã là thiếu gia Malfoy, cậu chưa từng có thứ gì muốn mà không được. Đương nhiên đây cũng không phải nói cậu là người có lực chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng…..biết rõ cha mẹ sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng vẫn cứ hy vọng….

“Cậu là người thừa kế của gia tộc Malfoy.” Trong lúc Slytherin và Ravenclaw vẫn còn đang đối chọi gay gắt, ra sức làm khó đối phương để nhà mình có thêm điểm, Harry lại nhỏ giọng nói.

“Tôi biết.” Draco rầu rĩ trả lại một câu.

“…… Tôi nghĩ cậu hiểu sai ý tứ của tôi rồi.” Thiếu niên mắt xanh vừa chuyên chú lắng nghe câu trả lời của bạn học nhà mình, vừa nói với cậu bé đang buồn bực bên cạnh.

Hiểu sai? Ánh mắt màu xám hoang mang chớp chớp, sau tích tắc lại mở ra thiệt lớn, lóe ra tia sáng vui mừng chói mắt.

Xem ra cái tên ngu ngốc này nghĩ ra rồi. Harry thở dài, nhấc tay xin được trả lời câu hỏi, câu hỏi vừa rồi khá là khó, đám học sinh Slytherin đang có chút hưng phấn lại phải thất vọng cúi đầu.

Dù sao, từ khi có Harry, Ravenclaw chưa từng bị câu hỏi nào làm khó, đầu đám tiểu ưng cũng đầy ự những ý nghĩ kì diệu khiến cho đám tiểu xà bình thường chỉ ham thích nghiên cứu ma thuật đen có chút khó có thể chống đỡ đến giây phút cuối cùng, cho nên bọn họ rất nhiều lần đều có cảm giác “Học cùng lớp với Gryffindor vẫn sướng hơn”.

Tuy rằng cấp trưởng nhà mình cũng rất tốt. Nhưng mà cũng giống nhau cả thôi, đều khiến người ta tức chết.

Trong lúc đó, vị cấp trưởng đương nhiệm nhà Slytherin vô tình bị khích lệ, cũng là vị Tiểu Long lông màu bạch kim nào đó, hãy còn đang nhíu mày suy từ chìm trong suy nghĩ của mình. Thật ra, đổi góc độ mà nghĩ, thân là người thừa kế của gia tộc Malfoy, thì ngay cả khi dụ bắt một con sư tử cái về ổ dưới sự đồng ý của hai gia trưởng nhà Xà thì cũng có thể sống được bao lâu? Giờ đang là thời kỳ chiến tranh, cũng không nên lãng phí tài nguyên có lợi cho những hành vi đáng xấu hổ a!

Nhìn chủ lực Slytherin rõ ràng đang không yên lòng, Zero vẫn duy trì nụ cười yên lặng tự bóp trán trong lòng. Xem ra, lần này Ravenclaw thắng chắc rồi.

*******

Làm giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám được tin tưởng, Zero tự nhiên là phải tham quan toàn bộ các phòng thi Phòng chống nghệ thuật hắc ám thực tế cùng học sinh trong kỳ thi O.W.Ls và N.E.W.Ts rồi. So với học sinh của các năm trước, các học sinh năm năm và năm bảy năm nay được đánh giá rất là cao. Theo như lời nhóm giám khảo, từ thời của James và Lily Potter, chưa từng có học sinh trình độ cao như vậy xuất hiện. Thậm chí, năm nay còn vĩ đại hơn so với hai học sinh đó.

“Giáo sư Rei. Không biết ngài có thời gian theo ông già này một uống chén trà hay không?” Tối thứ sáu, sau khi tiệc trà xã giao giữa giám khảo và nhân viên kết thúc, Dumbledore chặn Zero đang chuẩn bị trở về văn phòng lại, cười tủm tỉm hỏi.

“Đã muộn lắm rồi, ngài hiệu trưởng.” Zero hạ thấp người tỏ ý xin lỗi “Ngài biết đấy, tôi còn phải kiểm tra lại chuyện thời gian dự thi, ngày mai Harry thân yêu còn phải dự thi nữa, tuy rằng tôi vẫn khuyên cậu ấy bỏ ngành Tiên tri đi.” Vốn là kỳ thi môn Tiên tri sẽ tiến hành vào buổi chiều thứ tư của tuần thứ hai, nhưng sau đó Harry lại còn phải dự cuộc thi tính toán tiên tri nữa, “Cho nên tôi đang định đến phòng bếp làm chút thức ăn khuya.”

Tỏ vẻ đau dạ dày với cái xưng hô “Harry thân yêu” này, Dumbledore nhìn ra trong ý tứ ánh mắt nâu kia “Quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương là hành vi đáng xấu hổ vô cùng”, nuốt nuốt nước miếng, “Nếu vậy thì, tôi không quấy rầy nữa. Tôi chỉ muốn nói, học sinh năm năm và năm bảy Hogwarts thật sự là quá may mắn, hy vọng sang năm ngài vẫn tiếp tục làm bạn với học sinh cùng vượt qua cái năm học quan trọng nhất trong cuộc đời này.”

“Hiệu trưởng ngài quá khen rồi. Không có chuyện gì khác, xin thứ cho tôi thất lễ.” Zero lui ra phía sau một bước, hành lễ xuong mới xoay người rời khỏi phòng nghỉ của nhân viên trường.

「 Thiếu gia, đêm nay ngủ lại sao?」 đặt khay điểm tâm tinh xảo lên bàn, Zero ôm khay bạc lùi sang một bên bàn ăn.

「 Làm giáo sư Dumbledore cho rằng ông đã thành công?」 Harry cười nhẹ một tiếng, trong khi vị quản gia nhà mình đang không biết trả lời ra sau, cậu lại buông ra một câu, 「 Được đó.」

…… Thiếu gia đây là…… Đồng ý? Zero cảm thấy hơi ngạc nhiên. Thiếu gia cũng không phải cái loại người biết rõ là nói đùa rồi mà vẫn phối hợp thuận theo a ~

Nhưng mà nghĩ lại một chút, gã lật tức đoán được tâm tư của cậu nhóc, khóe miệng không khỏi cong lên.

Thiếu gia cần một lý do để mình làm quản gia, gã cũng cần một lý do để đồng ý. Dù sao hiệu trưởng cũng đã nói muốn giữ gã ở lại làm. Mình đến trường học còn chưa đến nửa năm, dùng cái chức vị bị nguyền rủa này làm cớ, xem thế nào cũng không tài nào nói gì được.

「 Kỳ hạn ba tháng sẽ tới rất nhanh, chuyện kia sao rồi?」Tùy tiện đặt một quyển sách xuống, Harry hỏi. Kế hoạch tiến hành đã đến hồi cuối, chỉ còn chờ đợi nữa thôi….Đến lúc đó….Giới phép thuật sẽ trở nên rất thú vị đi~

「 Theo tin tức lấy từ giáo sư Snape, ngài Voldemort đã tạo được quả cầu tiên đoán giả, việc xâm nhập vào bộ Pháp thuật cũng đã gần hoàn tất, nói vậy, chậm nhất là đến kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu, song phương sẽ chính thức khai chiến. Về phần căn nhà, ấn theo yêu cầu của ngài đã sửa lại toàn bộ hệ thống phòng ngự, chỉ cần chờ ngài trở về rót ma lực vào đủ là có thể mở ra — tuy rằng cá nhân tôi cho rằng có thể tiến hành phương án thứ hai, bây giờ chuyện sử dụng ma lực là một gánh nặng rất lớn với ngày. Ngài thật sự muốn làm như vậy sao? Bây giờ cho sửa vẫn còn kịp….」

「 Đây là quyết định của tôi, Zero.」Thiếu niên không chút do dự cắt ngang lời gã. Zero tạm dừng một chút, cũng không kiên trì, hiển nhiên là bọn họ đã thảo luận một vấn đề quá nhiều lần.

「Ngoài ra, biểu hiện vô cùng vĩ đại của ngài trong một tuần qua đã có hồi báo — 51% cổ phần của « Nhật báo tiên tri », ngài vừa lòng chứ?」Nói cách khác, hướng phát triển của dư luận từ nay về sau sẽ hoàn toàn nằm trọn trong tay mình.

「 Thật không, tôi đây nhận.」 Harry không có biểu hiện ra một chút gì giống như đang cao hứng, tựa như chuyện vừa nghe bất quá chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường. Cũng may Zero không phải người thường, cũng không thất vọng, chỉ là cởi cái biểu tình công thức hóa kia ra, thay vào đó là một nụ cười sủng nịnh.

Quả nhiên vẫn là nhà mình thiếu gia nhìn thoải mái nhất a~

Mà lúc này, Harry lại nghĩ đến: Nói cái ngôn ngữ mà mọi người đều không nghe hiểu thật tốt, ít nhất lúc nói chuyện sẽ không sợ bị người dụng tâm kín đáo nghe lén~

*******

Ngồi trên xe lửa, Harry nhìn thiếu nữ đang lâm vào giấc ngủ say, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thật ra làm con gái, Hermione không nên liều mạng như vậy. Nhưng có lẽ cũng chính bởi cái tình tình không bao giờ chịu thua thế này, mới có thể hấp dẫn được cậu đại thiếu gia nhà Malfoy luôn bị lũ ong ong bướm bươm bâu quanh đi~

Nói đến cậu đại thiếu gia nhà Malfoy…Sau khi kỳ thi kết thúc, khắp cả trường đều điên cuồng vui vẻ, thêm việc khiến cho hiệu trưởng xác nhận “tin đồn” là thật, cho nên cậu không thể không thường xuyên qua lại văn phòng của Zero, cho nên tiệc tối cuối năm chưa kịp cho cậu ta một bất ngờ ….

Thật là bất ngờ sao?

Cậu chủ nhà Potter tỏ vẻ chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của cậu ta…..

Vì thế, vào ngày nghỉ đầu tiên của Hogwarts, [Nhật Báo Tiên Tri] đã tuôn ra ba tin tức kinh người, cái tiêu đề màu đỏ như máu bự tổ chảng khiến cho độc giả sửng sửng sốt sốt.

Không nói đến tin tức khiến người ta kinh hoàng “Chúa Tể Hắc Ám trở lại, chiến tranh khai hỏa” như vậy hay là tin tức “Cuối cùng cuộc chiến tranh được chờ đợi đã lâu cũng xảy ra”, còn có “Quản gia của gia tộc Potter chính là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, ngài Rei.”, tin tức này thuộc về chuyện riêng của giới quý tộc, nhóm học sinh nhiều nhất chỉ tiếc nuối một chút thôi, chỉ có cái tin bự thiệt bự “Người thừa kế của gia tộc Potter cũng là gia chủ đương nhiệm, cậu Harry Potter phát biểu tuyên ngôn trung lập”, là khiến cho từ Phù Thủy nhỏ đến Phù Thủy lớn đều hóa đá hóa gió.

Vẫn được cho là nhân vật chủ chốt thần bí và lực lượng trung kiên phía sau Hội Phương Hoàng, cha mẹ cũng đã chết trong chiến tranh năm đó, Harry Potter không chỉ đại diện cho lớp Phù Thủy trẻ tuổi, mà ý nghĩa lớn hơn chính là một tấm bia lớn chống lại thế lực hắc ám. Nay tấm bia lớn kia lại tuyên bố sẽ không gia nhập bất cứ bên trắng bên đen nào hay bất cứ trận đánh nào…

Không gia nhập vào Tử Thần Thực Tử là đương nhiên, nhưng cậu ta cự nhiên lại công khai tỏ vẻ từ chối gia nhập vào hàng ngũ ánh sáng, điều này khiến cho mọi người trở tay không kịp. Ngay cả thủ lĩnh song phương……….

Dumbledore trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm tờ báo, tầm mắt giống như muốn xuyên thủng trang giấy kia, giáo sư McGonagall bên cạnh cũng mặt đầy nghiêm túc nói: “Albus, chuyện gì thế này? Harry nó lại….”

“Tôi cũng không biết”. Dumbledore thở dài, nhìn thiếu niên đang khiêm nhường cẩn thận nở nụ cười trên ảnh chụp đen trắng, đứng cung kính phía sau lưng cậu ta là giáo sư Rei, “Một câu báo trước cũng không có, vô luận là Harry hay là cậu Rei.”

“Nghe nói giai đoạn cuối học kỳ cậu Rei rất hay ở gần Harry, hay là, cậu ta nói gì đó với Harry?”

Dumbledore rất muốn nói, chuyện này ngay cả tôi cũng không hiểu a! Bức họa lưu lại ở văn phòng Phòng chống nghệ thuật hắc ám có truyền tin lại, nhưng, chỉ có thể thông qua biểu tình của họ để đoán ra tin tức cuối cùng thôi, nhưng bạn có thể nghĩ người bất động thanh sắc làm ra chuyện đó, mà biểu tình hàng ngày vẫn không hề rò rỉ ra một chút đầu mối nào hay không? Lại không thể đích thân tự nhìn thấy……..

“Có lẽ là thế này đi……Lúc cuối kỳ, thời gian bọn họ ở chung quả thật thay đổi rất nhiều.” Mà lúc ấy mình chỉ nghi ngờ giáo sư Rei theo đuổi Harry thành công, đúng là bị lừa sao? Nhưng mà nói không chừng là bởi tình yêu, mới khiến cho người ta cam nguyện để người khác phụ thuộc vào mình, mới khiến cho Harry cam nguyện buông tay cừu hận và đại nghĩa, lựa chọn con đường mà chưa từng ai nghĩ tới.

Nhưng vẫn có cảm giác mình bỏ qua cái gì đó…..

Lắc đầu, Dumbledore nắm chặt tờ báo ngẩng đầu lên: “Tôi sẽ mau chóng đi tìm Harry nói chuyện.”

Bên kia, đã dung hòa hoàn tất, Voldemort đã khôi phục lại dung mạo tuấn tú nhìn tờ báo trong tay, cũng bày ra bộ dạng không thể tin được.

“Severus, ta nhớ ông phụ trách việc chú ý cậu bé hoàng kim của chúng ta đúng không?” Nhướng mi, hắn nhìn về phía gã đàn ông tóc đen đang cúi đầu, tầm mắt sắc bén mang theo lực áp ma mãnh bắn qua, khiến cho người ta cảm thấy áp bách.

“Đúng vậy, chủ nhân.” Snape vận dụng thuật phong bế não bộ, phòng ngừa lo lắng của mình rò rỉ ra ngoài, “Thời gian gần cuối học kỳ, Potter và ông Rei rất hay đi cùng nhau, có đồn đãi bọn họ đang yêu đương.”

“Yêu đương?” Ánh mắt đỏ như rượu nguy hiểm nheo lại. Nửa năm trước đột nhiên mọc ra một tên gọi là Rei………

“Ông có thể đi rồi, Severus. Mệnh lệnh ta giao cho ông không thay đổi. Gọi Lucius đến đây.”

Là vì không muốn thua trận cá cược kia, cho nên xuống tay trước tìm người yêu sao? Harry Potter!

“Điều tra rõ gã này cho ta!” Vừa vào cửa, Lucius đã bị một tờ tạp trí đập vào mặt. Chưa từng thấy qua loại trạng thái này của Chúa tể Hắc ám, khiến cho vị đại quý tộc tóc bạch kim đáng thương nào đó có chút mơ màng.

“Chủ nhân, ngài là chỉ….cái gã đàn ông tên Rei này?” Thật cẩn thận nhặt tờ báo kia lên, nhìn một cái, Lucius hiểu ngay.

“Trong vòng một tuần, giao cho ta toàn bộ tư liệu của gã này, hoặc là giao đứa con của mi, Draco cho ta, tự chọn đi.”

Lucius lập tức cứng ngắc.

“Vâng, chủ nhân.” Hắn nói rồi rời khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi trang biên. Tờ báo bị hắn nắm chặt trong tay đến độ thiếu chút nữa biến thành nát bét.

Bất kể thế nào, cũng không thể để Draco gặp nguy hiểm!

____________________