1525206_648311645211613_1007786261_n
“Harry Potter!”
Toàn trường yên tĩnh. Toàn bộ học sinh Hogwarts đều đem ánh mắt mình dính chặt lên cái bàn cuối cùng nhà Ravenclaw — nơi mà Harry ngồi những năm gần đây.
Cậu bé vẫn không phát hiện ra tầm mắt chung quanh, cắn cán bút nhìn cuốn sách trước mắt, thỉnh thoảng còn viết gì đó lên giấy.
“Harry!” Phillips nhìn giáo sư, vươn tay đẩy đẩy cậu bé. Cậu nhóc bị quấy rầy ngẩng đầu lên nhìn bạn cùng phòng của mình bằng ánh mắt mê man. Thấy bạn chỉ chỉ phía trước, cậu đứng lên, đem ánh mắt chuyển lên người Hiệu trưởng.
“Harry, mời lên đây.” Sắc mặt Dumbledore nghiêm trọng, thấy cậu nhóc mặt mày mờ mịt bèn bỏ thêm một câu giải thích, “Cốc lửa vừa phun ra tờ giấy có tên trò.”
“Điều đó không có khả năng!” Hermione đập bàn đứng lên. Đúng với tính tình của một tiểu mẫu sư, vừa nói xong vội vàng gia dáng nghiêm túc, “Trên người Harry có lời nguyền, cậu ta không viết được tiếng Anh! Đó là chuyện toàn bộ Hogwarts đều rõ. Chắc chắn có người muốn hại cậu ấy!!!!!”
“Thầy biết.” Dumbledore mở miệng cắt đứt tiếng ồ lên — chủ yếu đều là học sinh trường khác, còn chủ nhà thì đều toát ra vẻ lo lắng, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Gryffindor và Slytherin nhất trí với nhau. “Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý, bây giờ, trước tiên mời Harry bước lên đây.”
Tiếc nuối nhìn cuốn sách và bút kí trong ta mình, nhân vật chính đem chúng bỏ vào trong túi, nở một nụ cười trấn an với bạn bè sau đó xuyên qua cánh cửa nhỏ cạnh lế đường, đem đủ loại ánh mắt nhốt lại phía sau cánh cửa dày.
~*~
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Dumbledore!” Qua chỉ chốc lát sau, ba vị hiệu trưởng cộng thêm vài vị cán bộ Bộ phép thuật cùng bước vào, hiệu trưởng Karkaroff cao giọng kháng nghị, “Tôi không biết trường chủ nhà có thể có hai nhà Vô địch cơ đấy!!”
“Tôi cũng cho rằng chuyện này không công bằng.” Bà hiệu trưởng Maxime cũng phản đối, “Anh không phải biết rõ giới hạn….” Ánh mắt căm ghét nhìn cậu bé nhỏ gầy đứng trong góc phòng hẻo lánh đột nhiên biết mất, “….tuổi tác sao…”
Harry cúi đầu hạ mắt đứng đó, rõ ràng có thể thả lỏng dựa người vào bức tường phía sau nhưng cậu lại cố tình giữ cho cơ thể thẳng tắp, áo choàng rộng rãi che khuất thân thể quá mức gần yếu của cậu. Chỉ cần nhìn thấy thế cũng đủ khiến cho lòng người không tự giác nảy ra thương tiếc.
“Cái gì? Thằng nhóc này cũng dự thi?” Cô gái xinh đẹp nghe thấy lời nói của bọn họ, lật tức đứng lên nhìn về phía vị hiệu trưởng mà cô vô cùng tôn kính, sau khi nhận được một cái gật đầu, liền liếc ánh mắt sự giận dữ nhìn về phía cậu bé, “Nó nhỏ như vậy…”
“Mặc dù có chút không thích hợp, nhưng Harry thật sự đã là học sinh năm 4.” Dumbledore thuận miệng nói một câu sau đó bước đến trước mặt cậu bé, “Harry?”
Harry ngẩng đầu, lại vẫn hạ mắt như cũ.
“Em không bảo người khác giúp em đăng kí, đúng không?”
Cậu bé đơn giản gật đầu.
“Có thể là chính nó làm! Hơn nữa sao anh lại đi tin…”
“Igor Karkaroff……” Một tiếng nói lạnh nhạnh xuất hiện, khiến người đàn ông khi nãy có kích động bày tỏ sự phẫn nộ của mình lật tức im bặt, “Không phải đã nói rồi sao? Harry không thể viết Tiếng Anh. Tôi muốn nói thêm, cậu ta ngay cả nói cũng không nói được.” Phía sau, Moody đi tới, Mắt điên lần lượt liếc nhìn mọi người từ trên xuống dưới, “Nếu ông không nhớ rõ…”
“Alastor!” Dumbledore lập tức cắt ngang. Bây giờ không phải là lúc lôi chuyện cũ ra, “Tôi nghĩ chúng ta nên hiểu rõ, Harry không tự nguyện đăng kí dự thi.”
“Cốc lửa một khi đã chọn người, tuyển thủ không thể không dự thi. Đây là quy định.” Cuối cùng Crouch nói.
“Tôi cho rằng không gì đáng lo đâu.” Snape mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm cậu bé vẫn luôn không tỏ vẻ gì, “Ông hiểu chứ, Dumbledore.”
“Đúng vậy, tôi biết, nhưng……” Hiệu trưởng chuyển sang cậu bé nói, “Harry, nếu trò thật sự không muốn…”
Harry đột nhiên nhìn về phía Dumbledore, lắc đầu, sau đó đưa tự bản của mình ra.
[Tôi tham gia.]
Cậu viết nói, cho mọi người xem trong cầm lại, viết thêm câu nữa:
[Bởi vì có người, đang chờ tôi.]
~*~
「 Nè, tôi dự thi.」Nâng cái chén trà của người nào đó lên, Harry nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói. Giọng nói của cậu thật bình tĩnh, hoàn toàn không có nào giống kẻ bị người ta sắp đặt.
「 Với trình độ hiện tại của thiếu gia, giải Tam pháp thuật hoàn toàn không phải vấn đề.」 Gật đầu đứng trước bàn, hắn cười nhẹ nói, trong lòng sinh ra cảm giác tự hào vô cùng với cậu bé trước mặt.
Thiếu gia của hắn, so với người trưởng thành đã muốn mạnh hơn, bây giờ chỉ cần hoàn thiện phép phòng ngự, che dấu toàn bộ sức mạnh tiềm tàng nữa là xong. Về chuyện khác, tương lai còn rất dài, không phải sao?
「 Có người tìm kiếm tôi.」 Cậu bé nâng nâng tay, một quyển sách bay ra từ một góc giá sách tối tăm, vững vàng rơi xuống trước mắt cậu, 「……Ở sâu trong linh hồn.」
Hạ xuống đôi mắt kinh ngạc, hắn im lặng một lát rồi trả lời: 「Tôi sẽ đi tìm hiểu, thiếu gia.」
「 Không cần, tôi biết là ai.」 Harry ngẩng đầu nhìn hắn,「 Đã từng, trước đây đã từng có dao động tương tự như thế.」
「 Đúng vậy, thiếu gia.」 hắn đại khái cũng biết là ai,「 Như vậy, xin ngài hãy cẩn thận hơn trong mấy trận đấu.」
「 A.」 Cậu nhóc luôn mặt lạnh nhạt đồng ý, đột nhiên cậu lộ ra một nụ cười có thể coi là sung sướng khi thấy người gặp họa, 「 Nhưng như thế, trong năm nay tôi sẽ không thể trả lời ông đâu, cái chuyện kia ấy.」
Hắn đột nhiên cảm giác hắn hiểu thiếu gia thật sự quá ít.
~*~
“Mọi chuyện chuẩn bị tốt chưa?” Viết lên tấm da dê vài chữ, Hermione rốt cục nhịn không được ngẩng đầu, nhìn về phía cậu bé đứng trước cái bàn bên cạnh. Đến năm thứ 4, Hermione lập tức cao lên rất nhiều, thế nên nghiễm nhiên biến nhóc Harry vẫn chưa từng lớn lên thành đứa em cần phải săn sóc thật kỹ, “Nếu có chuyện gì muốn chúng tôi giúp, mặc kệ là thu thập tài liệu hay cùng luyện tập thì đều phải nói đấy! Vừa lúc, các giáo viên vừa giảm số lượng bài tập cho cậu…”
“Lượng bài tập đương nhiên giảm bớt.” Tiểu quý tộc tóc bạch kim hợp thời chen vào một câu, một bên biến đống sách bên cạnh thành một đống lộn xộn, “Nhưng nhìn xem cái đề gì đây? Lần trước giáo sư hỏi 105 loại thuốc huyết Long ma ngoài ra còn có ứng dụng và tự liên hệ. Đây thật là đáng đùa mà! Cha đỡ đầu tôi nghiên cứu từ lúc tôi sinh ra, đến giờ mới tìm được có 7 loại!!!”
“Lại nói tiếp, mấy chữ viết trên bài Cổ ngữ học Runes này là cái gì thế, tôi chưa thấy bao giờ…” Hermione lại tiếp theo một câu, sau đó nhìn thấy Harry chuyển một cái tự bản qua.
[Bỏ đi, các cậu giúp tôi chuẩn bị đi.]
“…… Draco, có thấy tự nhiên lạnh đi không?” Hermione và Draco liếc nhau, sau đó cùng nhìn về phía Harry, đối diện với nụ cười nhợt nhạt của cậu.
Có sao?
…… Lạnh hơn …… Hai người rụt rụt cổ, lại vùi đầu vào đống bài tập.
________________