Mạt Thứ Băng Kỳ
Tác giả: Mộ Dung Huyễn Thương
Dịch: QT
Edit: Phùng Điệp
Beta: Nguyệt Du
1176207933439a657el
Halloween đã qua một tuần. Cuối tuần này đối với thế giới phù thủy mà nói, là một sự kiện trọng đại — đến độ quan chức trong bộ Phép thuật hay mấy bà nội trợ ở nhà cũng thi nhau nghị luận về chuyện lớn vô cùng được chú ý này.
Ngồi trong văn phòng Hiệu trưởng, Lupin cúi đầu nhìn tờ báo trong tay, mái tóc rủ xuống che đi ánh mắt ướt át của hắn.
Hắn không biết chính mình đã kích động như thế nào khi nhận được lá thư cào buổi tối một tuần trước. Chỉ là chuyện khiến cho người ta đau lòng muốn chết năm đó đã bị hắn cố ý quên đi lại tràn ra, cũng đau đến độ không thể chạy đi hỏi bất cứ chuyện gì. Cho nên gần như quyết đoán, hắn đem lá thư này đưa cho người từng là viện trưởng của mình, và quên suy xét đến việc tuổi của giáo sư McGonagall đã không còn nhỏ, chịu không nổi chuyện kích thích như vậy!
Sau đó, Hiệu trưởng biết chuyện, đương nhiên sau đó là một mảnh hỗn loạn. Hơn nữa, nhờ sự cố gắng của một đám phóng viên vô cùng trung với cương vị công tác và có đạo đức nghề nghiệp cao thượng, trang nhất của hầu như các tờ báo ra ngài hôm sau đề cho đăng tải một mẩu tin tức đủ để khiến cho cả tuần sau đó hỗn loạn:
OAN TÌNH ĐƯỢC RỬA SẠCH*!! CHẤN TƯỚNG CỦA VỤ VIỆC XẢY RA 13 NĂM VỀ TRƯỚC ĐƯỢC TIẾT LỘ!!!
(*) Nguyên văn: 沉冤昭雪 – Chìm oanh chiêu tuyết, thành ngữ của Trung Quốc chỉ việc oan khuất trong quá khứ được rửa sạch.
Nhân vật đẫm máu ảnh hưởng đến cái nhìn của mọi người, không đến nửa ngày, kẻ không lâu trước còn bị người ta căm thù đến tận xương tủy, tù nhân vượt ngục thành công khỏi Azkaban, lật tức được tôn sùng thành Anh hùng của giới Phù Thủy.
Mà lúc này, một tuần sau khi tin tức được công vố, trong phòng hiệu trưởng, bàn tay giấu trong áo trồng rộng thùng thình của Lupin đã nắm thành quyền.
Sirius, việc quan trọng như vậy, tại sao lại không nói cho tôi biết? Vì sao, anh không tin tôi sao?
Kẻ phản bội thật sự đã bị người của Bộ Pháp Thuật mang về cùng ngày với ngày tin tức được truyền ra. Nhưng, mang về hay không cũng không quan trọng, bởi vì Bộ trưởng Bộ Phép Thuật — kẻ đã liều mạng giữ lấy chức vị của mình, lúc đến chỗ phạm nhận, bên người ông ta còn mang theo một giám ngục làm vệ sĩ, nó đã dành cho kẻ phản bội suốt 13 năm ẩn mình trong hình dạng một lão chuột một nụ hôn tình yêu sâu lắng.
Mà cũng cùng ngày hôm đó, hầm thuốc của Hogwarts cũng hư hư thục thực bị sức mạnh phá hủy; Hogwarts ngoại trừ nhà Slytherin, điểm của các nhà còn lại đều ở mực thấp nhất; nhiệt độ toàn trường Hogwarts đều ở mức âm độ, đạt kỉ lục lạnh nhất từ trước đến nay…
Thủ phạm thực sự, cẩu cẩu “Oan tình được rửa sạch” nào đó, hiện tại đang ngồi trong phòng hiệu trưởng, bên trái là người bạn tốt nhất của hắn, bên phải là vị con đỡ đầu hắn đau lòng nhất. Trải qua cuộc tắm rửa và uy lực của con đỡ đầu, hiện giờ cẩu cẩu đã không còn dơ bẩn như lúc vừa trốn ra nữa, nhưng vẫn còn gầy đến quá đáng.
“Sirius, muốn ăn chút Lemon Sherbet không? Tôi đoán rằng anh tuy rằng dạo chơi ở thế giới Muggle, nhưng hiển nhiên không đủ thời gian nếm thử loại thức ăn của Muggle đâu nhỉ?”Dumbledore cười ha hả cầm ra một phần bánh ngót bắt đầu đẩy nhanh tiêu thụ đồ ngọt như trước.
“Nga, giáo sư, cám ơn, tôi hiện tại không đói bụng.” Cẩu cẩu giáo phụ tùy tiện nói một câu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đứa con đỡ đầu xem mãi không chán bên người.
Harry im lặng ngồi ở chỗ ngồi của mình, không nói gì. Cậu nhớ không lâu trước, khi hầm bị phả hủy, chính cậu đứng cách đó không xa, vẫn bình tĩnh đứng nhìn vị giáo sư độc dược không nói chẳng rằng để mặc cảm xúc lọt ra ngoài ở đó nổi điên. Đám người Slytherin vô cùng sáng suốt khi không bước vào đó mà ở yên trong kí túc xá, vậy nên trong hầm, chỉ có hai người là Harry và Snape.
Nhìn cặp mắt đen như đầm lầy ánh lên ánh lửa, Harry im lặng nhìn, đáy mắt không một tia gợi sóng.
Những kẻ chưa từng cảm nhận, đã hoàn toàn mất đi cảm giác, chính là thứ cao sang xa xỉ nhất trên thế giới này. Chính mình không hề có bất cứ cái gì để đổi lấy.
Ghen tỵ sao, Harry?
Sự vui vẻ vốn có của Sirius từ lúc bước chân vào phòng Hiệu trưởng đã chấm dứt, hắn xụ mặt nhìn cậu nhóc ngồi cạnh ngủ say. Trong quá trính nói chuyện, Harry đều không nói, chỉ thản nhiên cười cười, cho đến khi nó mệt, hai cặp mắt màu xanh biếc mới dần dần khép lại. Tiếng hô hấp đều đều của cậu tản ra khắp phòng hiệu trưởng, cậu ta cứ như vậy, dựa thoải mái vào tay dựa mà ngủ.
“Remus, có phải Harry không thích tôi không?” Cẩu cậu giáo phụ hỏi bạn.
“Sao lại thế được, Sirius. Harry biết nó vẫn còn người thân trên đời này, vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Đại khái chỉ là quá mệt mỏi thôi. Harry luôn vì đống bài tập mà tự gò bó mình mà.”
“Là như thế này sao?” Cẩu cẩu chớp động mắt nhìn về phía Dumbledore.
Hiệu trưởng “Nga a a a” Cười cười:“Thiệt đó, Harry là học sinh ưu tú nhất trong năm, là người đứng đầu duy nhất suốt hai năm, thật là vô cùng hiếm thấy. Nhưng mà hình như tính cách của cha nó không thể xem là vô cùng yêu việc học nhỉ?”
“Muggle đáng chết! Chắc chắn chúng nó đã làm cái gì đó với Harry rồi!!!! Không thì làm sao con trai của James lại biến thành một con mọt sách nhà Ravenclaw chứ?! Tôi phải dậy cho bọn chúng một bài học!!!” Nói xong, Sirius đứng dậy muốn bỏ đi.
“Sirius!” Lupin vội vàng giữ chặt hắn, ấn hắn trở lại ghế, bên cạnh đó nói với Hiệu trưởng: Như vậy, giáo sư, tôi và Sirius đưa Harry trở về tháp nhà Ravenclaw. Lần này làm phiền ngài rồi.”
“Nga a a a, được rồi. Làm tiền bối, bình thường các anh cũng nên quan tâm Harry chút, dù sao nó cũng là con trai của bạn các anh. Tôi tin tưởng để nó tiếp xúc với hai anh một thời gian, Harry sẽ sáng sủa hơn một chút.” Cười tủm tỉm sau đó nhét vào trong miệng một miếng Lemon Sherbet, Dumbledore nói.
“Chúng tôi sẽ, giáo sư, dù sao Harry cũng là con của James và Lily.”Nói xong, Lupin vươn tay ôm lấy cậu bé đang say ngủ, sao đó cùng Sirius rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng.
Mà cậu nhóc vẫn đang say ngủ trong mắt mọi người lúc này đang ngồi trong thư phòng vô cùng quen thuộc kia, nhắm mắt nhẹ nhàng dựa vào ghế dựa, mười ngón tay đan vào nhau, đặt thật tự nhiên trên bụng, mặt không chút biểu tình.
Người thân duy nhất trên đời….sao….
Liên quan gì đến tôi?
Một góc hẻo lánh trong thư phòng, bóng dáng quen thuộc lẳng lặng đứng thẳng, nhìn chằm chú vào cậu bé đang được vầng sáng của ngọn nến bao phủ. Hắn đứng yên đã lâu, chẳng hề nhúc nhích, khóe miệng vẫn nhếch một nụ cười hơi tà mị đúng 15°.
Xem ra thân phận của mình, thật sự xúc phạm đến thiếu gia. Lúc trước chỉ là xuất phát từ việc bảo vệ và thương tiếc, nhưng giờ, quả nhiên, mình đã xem nhẹ đứa trẻ này rồi? Nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở ra. Hắn tiếp tục im lặng. Bởi vì chuyện này, nên nhiều năm cố gắng của hắn nháy mắt lại trở về điểm xuất phát.
Người muốn tôi chờ đợi bao lâu nữa? Thiếu gia của tôi.
「 Giải thích.」
Qua thật lâu, trong phòng yên lặng lại vang lên một giọng nói trẻ con thanh thúy. Lúc nói ra, Harry đã khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự không biểu tình trên khuôn mặt.
「 Vâng, thiếu gia.」Mỉm cười, trong lòng hắn khẽ thở dài một hơi. Có thể nên giải thích cho cậu nghe, giải thích tất cả sự việc mới có thể chuộc tội. Mặc kệ hắn có biết gì để giải thích hay là không…..
「 Thiếu gia, tôi là con hoang của gia tộc.」
Lông mi rung động một chút nhưng Harry không mở mắt ra.
「Thân là con hoang, tuy rằng không thể kế thừa gia tộc nhưng vẫn có thể làm một người trong gia tộc, có thể biết rất nhiều bí mật, nhưng không được làm hậu duệ chính thống. Dựng lại gia tộc, hiện nay chỉ có ngài mới làm được việc đó. Chuyện này có lẽ cũng là nguyên nhân trước đây gia tộc bỏ tôi đi. Năm đó, chiến tranh nổ ra, gia tộc bắt đầu sa sút, anh lớn kiên định sẽ vào quân của Dumbledore, vì vậy nên nhà Poterr mới không đến nỗi đoạn tuyệt như nhà Black, quyết định này khiến cho tên tôi hoàn toàn biến mất khỏi đất nước này. Đây cũng là nguyên nhân toàn bộ giới phù thủy nước Anh đều không biết sự tồn tại của tôi. Không thể trở thành uy hiếp đối với hậu duệ chính thống của gia tộc nên tôi chỉ có thể toàn tâm toàn ý vì sự sống cả gia tộc mà gắng sức, đó là nguyên nhân tôi được sống đến bây giờ. Không thì, đối đãi với những hậu đại không rõ huyết thống, cái gia tộc cổ xưa thường rất nghiêm khắc!」
Nói một phen cũng không tính là tốt đẹp lắm, hắn chỉ không sợ hãi nói ra, nụ cười trên mặt không chút thay đổi. Harry cũng vẫn chỉ là nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe này đoạn kể lại. Cho đến khi hắn nói xong, cậu mới mở mắt ra, hai tròng mắt màu xanh biếc chiến lên bóng dáng thon dài thẳng tắp của hắn.
Trong lòng mỗi người đều ẩn giấu nỗi đau, cuộc đời mình bị như vậy, làm sao có thể không đau?
Nhắm mắt, Harry đứng dậy rời đi.
Cái này đại khái chính là chân tướng, chính là chuyện mình muốn biết. Trong lòng được giải đáp, nhưng lại chẳng hề có cảm giác vui vẻ? Có lẽ, cậu đã sớm quên mất cảm giác vui vẻ là cái loại cảm xúc gì rồi đi.
Từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, đập vào mắt chính là trần nhà phòng ngủ của mình, ánh trắng ngoài cửa đang chiếu vào tấm chăn màu xanh lam, trong không gian yên tĩnh mơ hồ có thể nghe được tiếng ngáy của bạn cùng phòng.
Thật ra, sự thật cái gì đó, liên quan gì tới mình chứ?
Xoay người, cậu nhắm mắt lại, giấu tất cả cảm xúc vào đáy lòng.
____________________________