Sau khi học kỳ mới bắt đầu, Harry phải theo học một chương trình học đặc thù kéo dài, cơ hồ cứ 15 phút lại chạy tới chạy lui vào văn phòng giáo sư hay gian phòng học bí mật của mình, mà vào buổi tối, cậu còn phải đọc sách về gia tộc Potter, chẳng qua là học tập vào buổi tối dường như cũng không ảnh hướng lắm đến trạng thái tinh thần của cậu.
Giáo viên mới cho môn [Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám] là giáo sư Gilderoy Lockhart, lúc đầu ông ta luôn muốn tìm cớ làm quen với Harry, sau mấy lần quấn lấy thất bại thì dừng lại, lúc ấy Harry cũng chỉ im lặng cúi đầu hạ mi mắt, nghe ông ta nói rất nhiều nhưng cậu lại không có một chút phản ứng biểu hiện ra bên ngoài, điều này khiến cho vị giáo sư có bề ngoài kia vô cùng tỏa sáng kia thất vọng và buồn bực vô cùng, kiên trì suốt một tháng, rốt cục cũng buông tay, không truy đuổi hành động của “Chúa cứu thế” nữa. Một người khác cũng luôn truy đuổi theo hành động của “Chúa cứu thế” là một học sinh mới năm nhất nhà Gryffindor. Nó suốt một tháng nay bám theo Harry chụp ảnh, đáng tiếc một lần cũng không thể nói chuyện với Harry — trong tay Harry lúc nào cũng có sách vở phong phú, cho dù là ở lúc lên lớp cũng thế. Mà nghe nói trong thời gian Harry đọc sách thì cậu ta đối với mọi sự bên ngoài đều không hề có cảm giác gì cả. Nhưng, một tháng sau, khi nó mang tất cả ảnh chụp đi rửa mới bi đát phát hiện ra, ảnh của Harry cơ hồ toàn là bộ dáng khi cậu ta đang đọc sách, thân hình không thẳng tắp thì cũng là ngồi đoan chính, ngón tay lấy một tốc độ nhất định lật xem quyển sách trên tay mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến ngày cuối cùng của tháng mười. Harry sau khi hoàn thành bài tập môn [Biến Hình], cùng Hermione, Draco đi về đại sảnh dự tiệc tối Halloween. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Harry đi theo nhóm học sinh nhà Ravenclaw rời khỏi đại sảnh trở về tháp lâu của nhà Ravenclaw. Lúc bước chân đến lầu hai, cậu đột nhiên dừng lại.
“GIẾT…..XÉ NÁT….ĐÓI.”
Âm thanh gì vây? Cậu mang theo sách ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về hướng phát ra âm thanh, đồng thời trong lòng sinh ra một tia cảnh giác. Dù sao âm thanh có thể quấy rầy cậu trong thời gian cậu đang đọc sách, trừ lúc trong bóng đêm ra thì đến nay chưa từng xảy ra.
“TA NGỬI THẤY MÙI MÁU TƯƠI….”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn,cùng với tiếng ‘Tê, tê’ liên tiếp. Harry nhìn căm chú vào nơi thanh âm phát ra — đó là một bức tường.
“A……..TRỜI ƠI!!”
Đội ngũ nhà Ravenclaw ngừng lại, đi về phía trước, nơi mà mọi người nghe được tiếng kinh hô.
“Harry,” Lúc này, bạn cùng phòng của cậu vẫn đang đi đằng trước trước cùng bạn học năm thứ năm đi tới chỗ cậu, “Phía trước phát hiện ra một vấn đề nhỏ, nhưng không sao, đợi giáo viên đến đây là tốt rồi.” Phillips mặt đầy phương thức tươi cười của nhà Gryffindor, dường như chẳng hề có chút để ý nào đối với cái chuyện xảy ra khiến mọi người sợ hãi phía trước.
Gật gật đầu, Harry không nhìn xung quanh nữa, tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách của mình.
Ngày hôm sau cậu đang cùng với bọn Hermione tự học mới được nghe kể về sự tình tối hôm qua. Con mèo của Filch, bà Norris đã bị hóa đá không rõ nguyên nhân, treo lộn ngược gần với WC nữ ở lầu hai, chính là cái nơi mà hôm qua bọn họ dừng lại. Trên tường còn lưu lại một dòng chữ đỏ tươi:
PHÒNG CHỨA BÍ MẬT ĐÃ MỞ CÙNG VỚI KẺ THÙ CỦA NGƯỜI THỪA KẾ, HÃY CẢNH GIÁC!
“Harry, cậu nhất định đã xem qua [Một đoạn giáo sử của Hogwarts] rồi.” Hermione hỏi, “Nó viết thế nào về bên trong phòng chứa bí mật của nhà Slytherin?”
“Đừng nói với tôi là cô chưa đọc quyển sách đó nhé.” Bạch kim tiểu quý tộc bên cạnh nhướng một bên mi lên.
“Tôi đương nhiên đã xem qua.”Cô bé ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, dù sao cũng có nhiều sách lắm, cậu không thể cho rằng tôi có thể nhớ rõ ràng tất cả các dấu hiệu, nội dung của truyền thuyết đó. Hơn nữa để học môn [Phòng chống nghệ thuật hắc ám], tôi không thể không đem quyển [Một đoạn giáo sử của Hogwarts] về nhà.”
[Phòng chứa bí mật là do Salazar Slytherin tạo ra trước khi rời khỏi trường học. Bên trong nghe nói có một cái gì đó có thể tinh lọc trường học.]
“Tinh lọc trường học?” Hermione nghi hoặc nhìn tin tức mà cậu bé viết xuống, đọc lại một lần, “Là… Luận huyết thống?”
“Nếu cô thật sự đã ở thế giới Phù Thủy ngốc ngốc một năm thì nên biết lý luận thuần huyết của người sáng lập ra nhà Slytherin, lý luận đưa ra năm đó là một lý luận cao quý.” Draco nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo nói.
“A, được rồi, tôi tưởng rằng trong cuộc sống quý tộc ấy, cậu cũng không phải là quá để ý đến huyết thống chứ?”
“Ừ……” Draco có chút xấu hổ nói, “Tôi không thể không thừa nhận trong các thế hệ trước của Muggle đúng thật là có những nhân tài vĩ đại, huyết thống thuần huyết có thể duy trì cường độ ma phát rất cao mà không phát sinh phản phệ gây nguy hiểm đến sinh mệnh. Cho nên đề cập đến ma pháp tinh tế nhất thì chỉ người thuần huyết mới có thể lý giải và nắm giữ nó thôi. Thật muốn biết ai là người thừa kế của nhà Slytherin.” Không cho Hermione có cơ hội phản bác, Draco đột nhiên đem đề tài trở lại Phòng chứa bí mật, “Toàn bộ nhà Slytherin đều không rõ cái người thừa kế kia rốt cục là ai. Nói không chừng lại chính là nhóm bạn học bên cạnh tôi.”
[Giả.]
Trong lúc nói chuyện với nhau hai người vẫn không quên chú ý đến cậu bé nổi tiếng nhất khối nào đó, lật tức bị tự bản cậu viết xuống làm cho hoảng sợ.
“Giả?” Hermione nhìn cậu ta mặt đầy bình tĩnh hỏi, “Ý cậu là, những lời đồn đãi về Phòng chứa bí mật nhà Slytherin là giả?”
Harry gật gật đầu, sau đó cầm lấy tự bản của mình, xoát xoát viết lên. Hai kẻ khác nhìn dòng chữ Harry viết xuống ngày càng phức tạp, khó hiểu, nghi hoặc càng sâu.
“Mấy chữ này tôi giống như gặp qua ở đâu rồi.” Hermione nhìn trần nhà, “Hình như, là chữ của một quốc gia phương Đông nào đó — hồi tiểu học tôi từng vào hiệu sách xem qua một ít sách của Trung Quốc. Chữ viết vừa rồi của Harry hình như có một vài điểm chung với tiếng Trung nhưng lại hoàn toàn khác nhau!”
“Cô có học tiếng Trung?” Draco nhướng một bên lông mi.
“Ừ, vì học tập, cậu hiểu mà.” Nữ vương Hermione đắc ý nói, “Lúc bảy tuổi tôi đã cảm thấy hứng thú đối với văn hóa Trung Hoa, cho nên có tự học một ít tiếng Trung. Hiện tại thì không thể so với khi đó nhưng đối thoại đơn giản và đọc thì không có trở ngại gì. Đáng tiếc, chữ của Harry không phải tiếng Trung.”
“Thật thú vị, có thể tự mình dịch được ngôn ngữ khác. Đôi khi rất giống với việc nghiên cứu.” Draco nheo mắt lại, “Có thể làm ra một đồ vật phép thuật như vậy, Phù Thủy kia khẳng định là vô cùng vĩ đại.”. Cậu đột nhiên khống chế không nổi mà run rẩy một chút, liên tiếp lắc đầu. Sẽ không, sẽ không là …Người kia, sẽ không ….
“Draco?” Hermione chú ý tới cậu nhóc đột nhiên mất tự nhiên, nhưng không đợi cô hỏi xong, tự bản của Harry đã được đưa qua, mặt trên, hiển nhiên, là tiếng Anh mà bọn họ đã quen thuộc.
[Hogwarts thành lập, căn bản là do một lần tùy hứng của Slytherin. Sau khi bọn họ cứu được vài đứa trẻ Phù Thủy trong tay người Muggle, Slytherin bắt đầu chán việc phiêu bạc vô định, tùy lúc mà phải chuẩn bị những gì quan trọng nhất cho chiến tranh, hy vọng có thể cùng đoàn đội của mình — bao gồm cả ba người sáng lập, không đến mười người, ngoài bốn người bọn họ thì đều là những đứa trẻ chưa đầy mười tuổi — thành lập ra một nơi tránh nạn dành cho Phù Thủy, bảo hộ đoàn đội của mình và một số sinh vật huyền bí, đồng thời còn có thể không phải chịu sự quấy rối của người ngoài và các cuộc nghiên cứu nữa. Cùng nhau sóng vai chiến đấu rất lâu khiến cho ba người bọn hắn đã hiểu rõ và dung túng cho bạn bè của mình, vì thế bọn họ cùng nhau cướp lấy mảnh đất này từ trong tay yêu tinh, Slytherin dời gia tộc của mình và tòa thành đến nơi đây, tiến hành cải tiến và cuối cùng hình thành ra trường Hogwarts. Lúc kiến tạo được một nửa, bốn người bọn họ vẫn phải tiếp tục chiến đấu với yêu tinh.
Và ngay lúc đó, sau khi đề ra hiệp định với vua của các Sinh vật huyền bí, Hogwarts đã đạt được phép thuật duy trì từ ông ta, thành lập một ma pháp trận phòng ngự trả dài suốt từ [Rừng Cấm] đến tòa thành. Chính Slytherin ngay từ đầu đã đề cập, bọn họ đã không còn liên quan đến mọi thứ bên ngoài nữa, bên trong tòa thành mới là tự do, thế giới bên ngoài, chưa bao giờ thuộc về Phù Thủy.
Slytherin sau này ở trong hầm, cũng vì chính vật nuôi của hắn — một con xà tinh — và kiến tạo thành một căn phòng dành cho nó. Nhưng lúc ấy cũng không hề bí mật, tất cả mọi người trong Hogwarts đều biết và cũng không chỉ một lần chơi đùa cùng con rắn ấy.
[“Xà tinh!” Hermione và Draco đồng thời hét lên một tiếng, “Nhưng mà, nếu để xà tinh nhìn vào mắt thì người đó sẽ tử vong a!! ”]
Xà tinh thật ra chẳng đáng kể gì, lúc ấy vật nuôi của Ravenclaw là một con Griffin (Bàng Mã), của Hufflepuff là Phượng Hoàng, còn Gryffindor thì trực tiếp nuôi một con Hungary [ Hai đứa trẻ bên cạnh đã hoàn toàn hóa đá ….]
Đại khái là một năm về sau, chính Slytherin đã nêu lên ý tưởng muốn biến Hogwarts thành trường học, tuy rằng hai người Gryffindor và Ravenclaw không lúc nào là không phá hư tòa thành này [người đầu tiên thì luôn mang lại cảm giác kì quái gì đó, hoặc là không biết kiềm chế nếm thử phép, nghịch ngợm, người thứ hai thì mỗi ngày đều làm thí nghiệm đến nổ tung tòa thành]. Căn cứ vào quy tắc thứ nhất của thế giới Phù thủy, đề nghị của hắn đã được tán thưởng. Vì thế bọn họ đi khắp cả nước tìm về những phù thủy nhỏ tuổi. Nhưng lại mắc ở vấn đề huyết thống, suy nghĩ của Slytherin cùng ba người kia khá là khác nhau. Hắn cho rằng những đứa trẻ xuất thân từ Muggle có khả năng gây hại đến an toàn của thế giới phù thủy — sự thật đã chứng minh, sau này có một lần, một học sinh Muggle nhà Gryffindor đã bán đứng Hogwarts, thiếu chút nữa là hủy diệt toàn bộ sinh lực của giới Phù Thủy. Mà Gryffindor lại vô cùng bất mãn với Slytherin vì hắn luôn luôn khó chịu đối với học viên của mình, bọn họ thường xuyên khắc khẩu vì các học sinh. Cùng lúc đó, nghiên cứu của Ravenclaw cho thấy, các Phù Thủy xuất thân từ Muggle không thể chịu nổi cường độ quá cao và không đáp ứng được yêu cầu vô cùng cao của độ chính xác trong phép thuật, hơn nữa có khi còn khiến cho năng lực của các Phù thủy thuần huyết bị hòa tan. Đương nhiên, ở thời đại đó, ba người kia không thể nào tha thứ cho việc không chịu được cường độ cao.
Trải qua trận chiến ở Hogwarts — vị học sinh nhà Gryffindor xuất thân từ Muggle vì cứu gia đình của mình nên đã bán đứng Hogwarts cho Muggle, và đưa bọn họ tiến vào Hogwarts. Cuối cùng tất cả người Muggle đều chết, đại bộ phận là do người nhà Gryffindor giết chết, bởi vì “Không muốn Sal thân thương bị dính máu.” [ Draco: “Khoan đã! Gryffindor và Slytherin?” Nhìn Harry gật gật đầu, khuôn mặt trắng nõn của Draco cơ hồ đã biến thành màu u linh trong suốt. Hermione bên cạnh cười đầy quỷ dị …..]. Mà phe Phù Thủy bên này, bởi vì ra trận hầu hết là các gia tộc thuần huyết gần như sắp cạn kiệt huyết mạnh nên có rất nhiều quý tộc đã đoạt tuyệt như thế, ngay cả các sinh vật huyền bí trong [Rừng Cấm] cũng bị tổn thất nghiêm trọng, lớn nhất chính là vua của bọn họ đã hy sinh vì muốn bảo hộ con dân của mình.
Lần đó Hogwarts chiến đấu bị tổn thương rất nặng, đặt biệt là sau đó không đến một tháng, bọn họ lại phải đại chiến một trận với. Kết quá là sau cuộc chiến đó, một đệ tử mà Slytherin rất thích bị trọng thương, vì cứu hắn nên Slytherin phải tiêu hóa một lượng tâm huyết rất lớn, thấy vậy, Gryffindor liền tức giận. Slytherin vốn bất mãn vì học sinh của hắn dám bán đứng Hogwarts, cuối cùng hai người đánh một trận, Slytherin dỗi nên đã bỏ lại học sinh của mình và vật nuôi rời khỏi Hogwarts. Nhưng không đến một tuần, Gryffindor không thể chịu được người yêu rời mình đi [nhìn đến câu này, Draco thật vất vả mới bình thường lại được một chút thì lại hóa đá …..], hắn cũng rời khỏi Hogwarts, tìm kiếm “Sal của hắn”, hai người từ đấy về sau không quay lại trường học. Mà con rắn đó đến nay vẫn bị phong ấn, chưa từng mở ra.
A, đúng rồi, vị học sinh bị thương khiến Gryffindor ghen ấy, Draco, chính là tổ tiên của cậu. Hắn cũng là người vào trường trước khi bốn người kia kiến tạo lại trường. Nếu nhà cậu có bức họa, có thể trở về xem cho rõ mọi chuyện năm đó.]
Đọc xong bản giáo sử lược bản của Harry [ Đây là bản lược giải……], Hermone và Draco thật lâu vẫn không nói gi. Cuối cùng cô bé đánh vỡ sự im lặng, “Harry, trước kia cậu vẫn sinh sống ở thế giới Muggle? Như vậy thì, làm sao cậu biết được những điều này? Đừng nói là tìm trong hiệu sách, tôi đã đọc tất cả trừ những cuốn ở [Khu Cấm] rồi, hơn nữa tôi cũng đã hỏi qua một người bạn nhà Ravenclaw, các bạn ấy cũng nói không một Hiệu Sách nào có một quyển sách nào liên quan đến lịch sử trường Hogwarts, trừ [Một đoạn giáo sử trường Hogwarts].”
[Năm đó đi theo bốn người họ sau khi xây lại trường ngoài tổ tiên nhà Malfoy, còn có tổ tiên của gia tộc Potter và tổ tiên gia tộc Weasley. Nhà tôi là một gia tộc cổ, có ghi lại lịch sử của gia tộc!]
“Nhưng cũng không thể giải thích được vì sao cậu biết rõ như vậy, chẳng lẽ cậu đã tìm về gia tộc?” Draco bày ra bộ dạng nghiêm túc, cùng với gương mặt đứa trẻ của cậu ta, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút đáng cười.
Lắc đầu, Harry viết nói: [Chỉ trong phòng sách.]. Sau đó không đợi hai người kia kịp mở miệng, cậu lại viết tiếp nói: [Lịch sử, chỉ là một hồi vui đùa của hiện tại đối với quá khứ.]
Tiếp đó, cậu lau lau một cái gì đó, mở sách trong tay ra hoàn thành bài tập phép thuật.
“Harry! Thật sự cảm ơn em!!” Phòng ngủ, người nào đó vui vẻ cầm tấm da dê — bên trên là bút ký qua loa của mình — kêu to
Khẽ cười cười, Harry đứng dậy đi vào phòng rửa mặt, đem tự bản lưu lại cho người bạn cùng phòng, bên trên là cách chế độc dược dày đặc.
Thư thư phục phục tắm mất một giờ — đương nhiên, một giờ tắm này cậu cũng không có lãng phí, mà là chìm vào giấc ngủ. Giá sách cao đến trần nhà của gia tộc Potter đã được cậu xem rớt gần nửa, hiện tại cậu cần phải sử dụng chú [Ba ] để lấy những cuốn sách ở trên cao — nghiên cứu về bí mật gia tộc cùng một loại di sản khác.
Cậu chỉ là muốn học thêm càng nhiều tri thứ. Harry đã nghĩ vậy không chỉ một lần, đúng vậy, chỉ là học thêm thật nhiều tri thức chứ không phải vì cái được gọi là kế thừa gia tộc kia.
Tuy rằng, chính cậu cũng không biết, học nhiều như vậy đến cuối cùng được ích lợi gì. Có lẽ, là giống như giáo sư Flitwick từng nói, nhà Ravenclaw lấy linh hồn nhiệt tình yêu thương tri thức, đó là ý nghĩa tồn tại của họ, chỉ không ngừng học tập sau đó đem tri thức truyền cho hậu bối của mình.
Tương lai giống như phòng tắm bị hơi nước thật dày bao lấy, cái gì cũng đều không thấy rõ, ngay cả chính mình, cũng không rõ ràng.
Lau khô bản thân, Harry lẳng lặng đi ra phòng tắm, nhìn bạn cùng phòng của mình đang phóng bút sao chép vài dòng cuối cùng từ tự bản.
“Đúng rồi, Harry,” Phillips đột nhiên đánh vỡ sự im lặng, nhưng vẫn tiếp tục sao chép nói, “Tôi vẫn muốn hỏi em, bình thường em đi đâu vậy? Có vài lần tôi định hỏi em vài chuyện nhưng đi khắp trường vẫn không thấy em đâu. Còn có, em cưỡi chổi tốt như vậy, vì sao không chịu tham gia Quidditch?” Biểu hiện của Harry trong giờ tập bay thật sự rất ấn tượng, cậu nhóc ngồi trên chổi bay cao cao, một chút cũng không thả lỏng mà chỉ im lặng đọc sách. Ngày đó anh ở trong phòng học [Biến Hình] nhìn Harry bay ở ngoài cửa sổ, bởi vì quá mức kinh ngạc nên bị giáo sư McGonagall hung hăng trừ mất 10 điểm…
Chép xong hàng cuối cùng, Phillips đem tự bản mình vừa chép xong đưa cho cậu nhóc, Harry tiếp nhận, viết xuống vài chữ.
[Tự học với bạn.]
“Bạn?” Nghi hoặc oai đầu, “Chưa từng gặp nhé, không phải người nhà Ravenclaw sao? Mai giới thiệu họ với tôi một chút đi, dù sao cũng là đàn em của tôi mà. ”
“Nē.” [ねえ- Vâng]
Phillips kinh ngạc trừng lớn hai mắt nhưng rất nhanh lại mị mị trở lại. Bình thường Harry không có mở miệng nói chuyện, duy có một lần, là tại tiệc tối cuối cùng của năm học trước. Mà lúc đó ai ai cũng biết có gì đã xảy ra.
Anh lúc ấy cũng có chút kinh ngạc, bởi Harry cư nhiên lại mở miệng nói chuyện, càng bởi vì, theo thái độ của cậu, hình như là nói với nhà Slytherin. Chẳng lẽ, tin đồn là thật? Tin đồn Harry là Chúa Tể Hắc Ám đời thứ ba?
“Cái gì, Harry?” Anh ra vẻ thoải mái mà treo lên nụ cười ngu ngốc của nhà Gryffindor.
[Vì sao lại vào nhà Ravenclaw?]
Lại viết. Nhưng ngôn ngữ lúc này của Harry là ngôn ngữ anh hiểu được. “Đương nhiên là vì, tôi nhiệt tình yêu thương sách vở a~ ” Người nào đó rất chi là tự kỷ nhíu mày.
[Rõ ràng, người nhà đều thuộc nhà Gryffindor.]
“Harry?” Cậu làm sao biết được? Nhưng anh lật tức đáp lại, “Ừ, đúng vậy, tôi nói rồi sao? Đó là ngoài ý muốn nha. Giống như nhà Black đều vào nhà Gryffindor ấy. Căn bản là do Nón Phân Viện thấy tôi quá yêu sách vở, cho nên không để ý đến huyết thống mà cho tôi vào nhà Ravenclaw đấy.” Anh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn chằm chằm vào anh.
Đôi mắt màu xanh biếc, không chứa cảm xúc, như một vũng nước sâu thâm thúy. Ánh mắt Harry có vẻ khác thường, cứ nhìn như vậy, có thể kéo ra ưu thương không bờ bến.
Anh đột nhiên nhớ năm đầu tiên nhập học, cậu bé không thể vào được tháp Ravenclaw, cậu lẳng lặng cuộn tròn nằm xuống dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, cơ thể nhỏ bé chìm nghỉm trong bóng đêm không lồ.
Anh cứ đối diện với cậu như vậy, phảng phất giống như chìm bên trong một mảng lục sắc không bến bờ.
Một lát sau, Harry hạ mắt, nháy mắt khôi phục lại bộ dáng nhu thuận thường ngày, theo thói quen đặt cuốn sách chưa đọc xong lên trên cái tủ đầu giường, sau đó im lặng trèo lên cái giường màu lam.
Nhưng Phillips nhìn thấy những chữ viết ở tự bản cậu hơi hơi phát sáng.
[Anh có thể khiến cho hiệu trưởng dừng lại.]
Hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng nói đối với cậu bé đã ngủ say, giọng nhỏ giống như thể không để người ta nghe thấy, “Rất xin lỗi, Harry.”
______________________