Rất nhiều năm sau, gã vẫn nhớ đến đêm trăng ấy, một màn lộn xộn trên sàn xi măng màu xám, trong bóng đêm nổi lên một mảnh tang thương đậm nét vô cùng. Gió mùa hè ẩm ướt xuyên qua cánh cửa sổ vỡ tiến vào, lướt qua thân thể thon gầy yếu ớt của gã, rồi quay lại bay ra ngoài cửa sổ, không hề dừng lại.
Không có người nào dừng lại vì gã, vẫn luôn như vậy.
Cho nên, gã chán ghét ánh trăng, chán ghét nó trải trên mặt đất tạo thành những mảnh sáng nhợt nhạt, dày đặc, giống như chiếm lấy toàn thân toàn tâm người ta, sau đó khiến cho trái tim người ta đau đớn.
Đau đến chết lặng, đau đến, không thể đau thêm được nữa.
Nhưng lúc này, như thế nào, cũng không hề thay đổi. Thật lâu về sau, gã đã có thói quen đứng tại nơi sâu nhất của ban đêm, lẳng lặng tựa vào ghế bành, trên tay cầm một ly rượu màu mực. Cứ như vậy, sự vật chung quanh dần trở nên yên lặng.
Lửa trong lò sưởi trên tường mạnh mẽ thiêu đốt, toàn bộ phòng khô ráo, thoái mái, gã có thể ngồi cả đêm trong thư phòng này, bên cạnh có bài trí thêm một phòng ngủ.
Bức màn luôn luôn kéo xuống, không một tia sáng nào có thể lọt qua, không một tia sáng nào có thể xuyên vào.
Không có ai nghi ngờ gã. Bởi vì gã là Chúa tể của bọn họ. Bọn họ chỉ biết gã chán ghét ánh trăng, chán ghét cái loại ánh sáng băng lãnh ấy nên nó vĩnh viễn sẽ không xuất hiện tại nơi mà gã đang đứng.
Sau này, gã bắt đầu hủy diệt, bắt đầu lắng nghe tiếng kêu tuyệt vọng, thảm thiết của người ta. Máu tươi nhuộm dần hai tròng mắt gã, nơi đó lắng đọng thành một màu đỏ sậm. Trong một mảng đỏ lòm ấy, tuyệt không có bất cứ màu trắng nào vương đến được.
Sau này, gã không thể không chạy vào trong rừng rậm, tiến vào trạng thái du hồn. Đêm khuya, ánh trăng xuyên qua lá cây um tùm chiếu xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh. Gió hè ẩm ướt thổi qua đống thi thể động vật hỗn loạn, hôi tanh, xuyên qua người gã, vẫn như trước, không có bất cứ ai chùng chân, dừng lại vì gã cả.
Gã nhớ tới thật lâu ngày trước, nhớ tới gian phòng giam rách nát trong viện mồ côi kia, nhớ tới ánh sáng lạnh lẽo, nhớ tới cảnh mình ôm chặt đầu gối, cuộn mình vào trong góc phòng, chậm chạp níu kéo sinh mệnh nhu nhược của mình.
Cái này gã đã liều mạng muốn quên, cuối cùng lại dây dưa không rõ, ký ức đó tên là gì.
Nhàm chán quá khiến cho người ta phiền muộn, lại không sao thoát khỏi nó được.
Bởi vậy gã càng chán ghét những mảnh trăng tái nhợt trên mặt đất, vì vậy nên gã đã đem xác động vậ ra giấu trong một cái động sâu.
Nhìn không thấy, cũng không hề nhớ đến.
Cái gọi là sự cứu rỗi quá chăng chỉ là cái để lừa những đứa trẻ con bằng một câu chuyện cổ tích tốt đẹp, gã chưa bao giờ cần thứ này.
Gã vẫn lừa người khác và cũng là lừa chính mình như vậy, dần dần, liền thực sự tin vào câu nói đó.
Dù sao, luôn luôn cũng không có người nào, nguyện ý vì gã mà dừng lại. Gã thành công thì theo sát sau lưng gã,gã thất bại thì liền đoạn tuyệt quan hệ, giống như chưa từng quen biết nhau.
Không thì, gã việc gì phải sống trong một khu rừng sâu, đau khổ dày vò suốt 10 năm?
Cho đến vô tình đụng phải một người, mới có thể vĩnh viễn thoát khỏi cuộc sống chừng mực này, thoát khỏi nơi lạnh lẽo thấu xương này.
Sau 36 năm, gã trở lại Hogwarts, vẫn cúi người với giáo sư, trở lại, với gia đình duy nhất của gã.
Gia đình duy nhất của của gã. Năm 11 tuổi,gã tiến vào, năm 17 tuổi, gã rời đi, sau đó, không trở về nữa.
Văn phòng môn [Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám] trường Hogwarts, có chút ấm áp như lò sưởi mùa xuân, cả phòng khô giáo và thoải mái hệt như thư phòng tự mình bố trí kia. Không có cửa nên không cần lo lắng có ánh sáng nào lọt vào.
Nhưng gã vẫn như trước, không sao ngủ được. Nhắm mắt lại liền nhìn thấy ánh trăng, thứ mà gã chán ghét nhất, ánh trăng loang lổ trên mặt đất. Nhiều năm về sau, thứ ấy vẫn như trước kia, vẫn khiến cho người ta không sao chịu đựng được.
Buổi tối hôm lấy được [Đá Phù Thủy] gã đã hưng phấn, đó là lần gã hưng phấn duy nhất trong suốt mười mấy năm nay. Không ngừng tưởng tượng đến cảnh mình một lần nữa lấy lại được thân thể, vui sương ngập tràn khiến gã tựa hồ có thể chịu đựng hành lang yên tĩnh loang lổ ánh trăng ấy.
Quirrel cũng thực hưng phấn, bởi vì rốt cục hắn ta cũng có cơ hội được chủ nhân của mình khen thưởng, thế nên hắn không có chú ý đến đoạn đường phía trước — hoặc có thể nói, hắn căn bản không hề nghĩ trong đêm yên tĩnh lại có một học sinh làm trái với nội quy trường đi ra khỏi phòng nghỉ.
Tiếng nói trẻ con vang lên trong không gian tĩnh lặng, những không quá đột ngột. Gã trốn trong nơi yên tĩnh cẩn cẩn thận thận ngẫm xem có ai có được thanh âm thoải mái, sạch sẽ như tiếng nói của một đứa trẻ vậy hay không.
Thình lình xảy ra công kích, cậu bé đoạt [Đá Phù Thủy] đi. Chưa kịp phẫn nộ, gã đã bị đẩy xuống sàn nhà đá lạnh, ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào, không khí ấm áp xuyên qua khăn trùm đầu của Quirrel, phả vào mặt gã. Tiếp, bên ngoài phát ra một tiếng nổ lớn.
Thì ra, cái gọi là [Đá Phù Thủy] thực ra là một âm mưu sớm đã được người ta bày vẽ sẵn.
Gã nằm trên mặt đất, cách một lớp khăn trùm đầu nên không thể thấy được dung mạo cậu nhóc. Gã có thể nhận thấy, cậu đang cố gắng duỗi thân thể, chung quay đầy những tiếng mảnh thủy tinh rơi xuống đất, nhưng không có mảnh nào rơi vào người gã. Gã có thể ngửi thấy mùi máu tươi thản nhiên trong không khí mùa hạ quen thuộc mà gã chưa từng thích ứng nổi.
Trong lòng có một cái gì đó bắt đầu kêu gào, gã chưa từngcảm nhận cảm giác này, bởi vậy nên gã không biết nó là cái gì.
Hết thảy trở về yên tĩnh. Sau đó, cậu ta đưa tay kéo gã — hoặc có thể nói là kéo chủ thể của gã dậy.
Tiếng nói trong suốt lại vang lên, vẫn là những âm tiết đơn giản, một loại ngôn ngữ gã chưa từng nghe qua. Trong lòng bàn tay chợt truyền đến một trận ấm áp — là một phép kiểm tra thân thể đơn giản mà hữu hiệu.
Từ sâu trong lòng khẽ rung động, tựa như cuộn sóng hồng đào lướt qua người gã trong giây lát.
Đây là…… Quan tâm sao?
Chưa bao giờ nhận được, bởi vậy nên gã không có khái niệm. Gã chỉ là bị mê hoặc, sau khi cậu rời đi, nhìn cửa sổ với ánh trăng sáng, mê hoặc, không ý thức kéo khăn xuống, kẻ thù của gã đang đứng đối diện, công cụ kí hạ trên tay sẽ khiến người kia tử vong.
Lại trở lại với trạng thái du hồn, lại trở lại với rừng sâu quen thuộc. Rừng sâu có nhiều chỗ tối tăm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá chiếu xuống mặt đất đầy lá rụng.
Sau đó, gã lại nhớ đến buổi tối đó, dựa vào hành lang với vào mảnh vụn ánh trăng, lạnh lẽo, trên mặt có chút sắc đỏ tươi.
Gã vẫn nhớ rõ, độ ấm duy nhất đó!
__________________