[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 14: Hôm qua là ngày cuối cùng, ngày mai là ngày bắt đầu




Trong phòng, Harry nằm bẹp trên giường ba ngày liền. Trong những ngày đó, Phillips đã từng bảo cậu ra ngoài phơi nắng nhưng cậu lại lắc đầu từ chối.

Ba ngày sau, cậu như bình thường đi đến phòng học tập, ngoài ý muốn nhìn thấy Draco đang ở bên trong đọc sách. Nhìn thấy Harry, cậu ta hiển nhiên liền lắp bắp kinh hãi.

“Kẻ chịu áp lực quá lớn của chúng tôi không muốn chơi trò mất tích nữa sao?” Draco ung dung dựa vào lưng ghế dựa, buông quyển sách đang đọc trong tay xuống.

Harry khẽ cười cười, đi qua ngồi cạnh cậu nhóc, lấy quyển sách mình trong túi ra.

“Tôi nghĩ cậu đã biết chuyện về ba người hoàng kim nhà Gryffindor và chuyến mạo hiểm của chúng!” Một lát sau, Draco nói, trong giọng lộ ra giọng điệu khinh thường thản nhiên.

Dừng lại một lát, Harry lắc lắc đầu. Draco nhướng mày.

“Cậu không biết sao? Hiện tại mọi người ai cũng biết chuyện này. Hôm trước tôi có hỏi Hermione, chuyện đại khái là Quirrel muốn lấy trộm [Đá phù Thủy], cô ta bèn cùng hai tên ngu ngốc nhà Gryffindor chạy tới ngăn cản, thế mà lại thành công. Sau đó cô ta nghe nói Longbottom tỉnh lại thì chạy tót đi xem mấy tên đó luôn.” Nói xong, cậu chán ghét bĩu môi: “Bọn họbây giờ đang được xem là ‘Anh hùng trường học’!!”

[Bọn họ không có việc gì chứ?]

“Đương nhiên, có Dumbledore hộ tống thì làm sao mà bị gì được? Ngoại trừ cái tên Longbottom ngu ngốc nằm trong viện 3 ngày đến giờ mới tỉnh thì chỉ còn tên nhà Weasley bị thương nhẹ thôi!”

Khi nói đến hai chữ ‘bị thương’, tay phải Harry không tự chủ đè lên cánh tay trái của mình. Mấy vết thương do bị thủy tinh cứa vẫn không hoàn toàn bình phục, cánh tay trái của cậu bị thương nặng nhất, đến bây giờ đôi khi vẫn còn rỉ máu.

[Giáo sư Quirrel đâu?]

“Không biết, kể từ ngày đó đã không thấy tăm hơi đâu.”

Harry không nói gì thêm. Trong phòng lại chìm vào một mảng yên lặng.

Quả nhiên, vẫn không tránh được sao……

Buổi tối, Harry tham gia buổi tiệc cuối cấp. Draco trước tiên trở về kí túc xá nhà Slytherin, nghe nói muốn đến cùng mọi người, nhà Slytherin đã đoạt [Cúp Nhà] liên tiếp bảy năm liền, là chủ tịch năm nhất, cậu ta phải trở về bố trí nghi thức chúc mừng.

Ngồi ở bàn cuối cùng nhà Ravenclaw, Harry nhìn thoáng qua lễ đường trang trí toàn màu xanh – bạc, trên tường, phía sau bàn ăn của nhân viên trường là một lá cờ in hình một con mãnh xà lớn, cậu cầm lấy quyển sách của mình, giống như hết thảy ồn ào chung quanh – âm thanh vui sướng cùng uể oải – đều không hề tồn tại. Phillips ngồi bên cạnh bất đắc dĩ bóp trán, anh vẫn không phá vỡ nổi ý tưởng chỉ chăm chăm đọc sách của Harry.

Một lát sau, Dumbledore tiến vào, ngồi vào vị trí hiệu trưởng.

“Lại một năm nữa đã qua!!” Dumbledore hưng phấn nói, “Nhưng thầy biết các trò sẽ không thể bỏ qua cho việc lấp đầy cái bụng bằng những thứ thức ăn tuyệt vời trước mặt nên thầy đành phải làm một lão già lải nhải với các trò lát thôi. Một năm vui vẻ đã qua!! Thầy hy vọng các trò có thể nhận thấy cái đầu nhỏ của mình có thêm được một chút kiến thức! … Các trò sẽ có một khoảng thời gian nghỉ hè dài khiến cho mớ kiến thức ấy có thể sẽ lại bay đi hết sạch! Hiện tại, theo thầy được biết, đã có danh sách trao [Cúp Nhà]. Cụ thể như sau: Nhà Gryffindor 312 điểm đứng Thứ Tư, nhà Hufflepuff 352 điểm đứng Thứ Ba, nhà Ravenclaw 426 điểm đứng thứ Thứ Hai và nhà Slytherin 472 đứng Thứ Nhất!!” Một tràng hoan hô lớn hướng về Huynh trưởng nhà Slytherin. Nhóm học sinh nhà Slytherin vẫn kiệt lực duy trì lễ nghi quý tộc của mình nhưng không thể phủ nhận rằng, bọn họ đang rất rất vui vẻ.

“Tốt lắm! Các trò làm rất tốt, Slytherin!!!” Dumbledore cười tủm tỉm nói, sau đó liền thay đổi chủ đề: “Nhưng gần đây có một số chuyện phải tính đến!”

Đại sảnh lập tức yên tĩnh lại. Draco nghi hoặc nhìn Hiệu trưởng, cậu có cảm giác nụ cười kia thấy thế nào cũng rất chói mắt.

“A, để thầy xem nào. Đúng rồi, cấp học giống nhau …Ron Weasley!! Bởi vì cậu ta là [Kì Thủ] xuất sắc nhất của Hogwarts mấy trong năm qua (1), vì vậy nên..Nhà Gryffindor thêm 50 điểm!!!“

Nhà Gryffindor lập tức vang lên một tiếng hoan hô cực lớn, xem ra còn lớn hơn tiếng hoan hô của nhà Slytherin lúc trước. Đương nhiên sau đó mọi thứ nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Dumbledore tiếp tục nói: “Tiếp theo, cô Hermione Granger, cô bé đã rất tài giỏi khi đã bình tĩnh vận dụng bộ óc logic để vượt qua được [Ngọn Lửa Đen] (2), nhà Gryffindor thêm 50 điểm nữa!!!“

Nhà Gryffindor lập tức tranh nhau chạy ra ôm lấy cô bé. Hermione lấy tay che mặt, theo khe hở của các ngón tay vụng trộm nhìn trưởng bàn nhà Slytherin. Draco hiện tại đang chìm đắm trong kinh ngạc cùng bất an, chiếu theo số điểm, cậu hiểu được nhà Slytherin năm nay có lẽ sẽ không có duyên với [Cúp Nhà] — vì Hiệu – trưởng – bất – công.

“Thứ ba, là Neville Longbottom!!” Dumbledore nói, đại sảnh thoáng chốc lại im lặng. Dù cho có thể chỉ là tin đồn nhưng đại khái ai cũng biết, kể từ khi phát sinh sự việc ở Hành lang Cấm, nhân vật chính vốn lại là một kẻ thoạt nhìn đặc biệt yếu đuối lại hay bày ra biểu hiện cơ hồ giống hệt một đứa Squib mặt tròn. “Bởi vì sự quyết đoán vĩ đại cũng dũng khí của cậu ta nên, thầy thưởng thêm cho nhà Gryffindor 60 điểm nữa!!!”

Trong đại sảnh lập tức sôi trào. Một nữ sinh nhà Ravenclaw nhẹ nhàng nói: “Lúc này điểm của Gryffindor đã bằng nhà Slytherin…”

Dumbledore nâng tay lên, đại sảnh chậm rãi tĩnh xuống. Mỗi người một ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hiệu trưởng. Gryffindor là chờ mong, Slytherin thì hiện rõ sự đối địch.

Trước khi Hiệu trưởng chuẩn bị mở miệng, trong lễ đường lại vang lên âm thanh ghế dựa di chuyển. Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, cậu bé ngồi ở bàn cuối cùng nhà Ravenclaw đứng lên.

“Harry?” Thấp giọng kêu cậu một tiếng, Phillips ngạc nhiên: Harry muốn làm gì? Tại buổi đại tiệc quan trọng như vậy?

“Yamerou.” [ やめろう – Không được.] Tiếng nói trong suốt của cậu trai dừng ở sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng. Sau đó, cậu im lặng đi ra khỏi đại sảnh, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Không khí xấu hổ tràn lan khắp nơi. Dù cho là nhà Gryffindor hay nhà Slytherin cũng đều quên tịt việc sung sướng hay uể oải, cho đến khi cậu ta đã rời đi rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu phục hồi lại tinh thần.

Ngồi trên bục của giáo sư, Spane nhìn chằm chằm vào phương hướng cậu nhóc biến mất, môi nhếch lên.

“Ách……” Dumbledore đánh vỡ sự xấu hổ trầm mặc. Ông cũng không nghe hiểu được lời nói của cậu bé nhưng cảm xúc mà cậu muốn biểu cảm đã rất rõ ràng. “Vậy thì, năm nay nhà Gryffindor và nhà Slytherin, cả hai nhà cùng được [Cúp Nhà].” Ông ta đột ngột nuốt vào ý định muốn thêm điểm cho nhà Gryffindor – đơn giản là vì vị học sinh đứng ở hành lang kia hình như đã biết được ý định của ông.

Ông ta vỗ vỗ tay, lập tức Lễ đường xuất hiện những trang sức màu đỏ rực xen lẫn với màu xanh bạc của 2 nhà Gryffindor và Slytherin. Bên cạnh lá cờ hình Mãnh xã đã xuất hiện thêm một lá cờ hình Sư Tử uy phong. Bên dưới hai lá cờ lớn, giáo sư Snape và giáo sư McGonagall đang bắt tay chúc mừng.

Lễ đường lại được một trận náo nhiệt, hai nhà thắng lợi cùng nhau tự chúc mừng, nhưng trong đó có hai người lặng lẽ bỏ đi.

“Tôi nghĩ cậu hẳn là ở chỗ này.” Draco tựa vào cạnh cửa trên vách tường, trong tay ưu nhã cầm một ly …..nước bí đỏ.

Harry đứng cạnh bàn nhẹ nhàng khuấy vạc thuốc, lúc Draco bước vào, cậu ta chỉ ngẩng đầu lên một chút, tỏ ý đã thấy cậu vào.

Im lặng một thời gian, Draco không được tự nhiên mở miệng: “Vừa rồi…… Cậu quả thực đã lỗ mãn tựa như người nhà Gryffindor vậy, trước mặt tất cả mọi người trong trường cư nhiên lại bỏ đi, cậu xác định lão ong mật sẽ không tìm cậu làm loạn đấy chứ? Hơn nữa, kẻ nào dẫu có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra thiên hướng nhà Slytherin, đối với hình tượng của người được coi là “Thánh Cứu Thế” như cậu chắc chắn bọn họ sẽ coi cậu là một điểm bất lợi với họ.”

Vẫn duy trì động tác quấy thuốc, một tay đặt bút xuống ghi, vươn tay đem nguyên liệu đã được cắt nhỏ bỏ vào vạc, Harry nhợt nhạt cười cười, ánh mắt màu xanh biếc uốn thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Một lát sau, cửa lại bị mở ra, Hermione tiến vào, nhìn Draco đang tựa vào cửa, cô liền cứng ngắc một lúc, có chút xấu hổ chào: “Draco,cậu cũng ở đây à?”

“Ra là kẻ nghịch chuyển thành công nhà Gryffindor.” Lời nói châm chọc không tự giác xuất ra khỏi miệng, Draco hướng cô nâng ly, nói: “Chúc mừng. Lúc này cô không phải nên cùng đám bạn bè của cô cùng nhau chúc mừng sao? Thắng lợi tốt đẹp thế cơ mà.”

“Đừng như vậy, Draco.” Hermione cúi đầu, đưa tay đóng cửa lại, “Tôi…… Tôi không biết……”

“Hừ!” Draco xoay người, uống một ngụm nước bí đỏ. Cậu biết, Hiệu Trưởng rõ ràng là đã bất công nên mới đem [Cúp Nhà] vinh dự chia đều ra – nếu không phải Harry quấy rầy ông ta ở lễ đường, chỉ sợ [Cúp Nhà] sẽ hoàn toàn thuộc về Gryffindor. Nhưng nhìn thấy một Gryffindor cậu vẫn nhịn không được giận chó đánh mèo.

Hermione đi vào phòng, vừa lúc nhìn thấy Harry đem dược cất vào trong chai.

“Harry, vừa rồi…… Tôi nói, buổi tối ngày hôm đó …… Ôi, không”, Ảo não chính mình đột nhiên trở nên ấp a ấp úng, Hermione hít sâu một hơi: “Được rồi, ý tôi là giáo sư Dumbledore làm như vậy rõ ràng là bất công, nhưng cuốn sách nào tôi đọc cũng đều nói ông ấy là một Phù Thủy vĩ đại. Nhà Gryffindor có thể đạt được [Cúp Nhà], tôi cũng rất vui vẻ nhưng rõ ràng cái đó không phải là cái chúng tôi nên nhận được. Dù sao chúng tôi cũng làm trái nội quy trường học trước!”

“Nói thế thì được ích lợi gì?” Draco cũng đi tới, đặt cái ly trên tay xuống ghế.

“Neville đã thấy hắn.” Cô nhóc đột nhiên nói, để cho mọi người lập tức rõ ràng, cô nói tiếp: “Ý tôi là, sau khi chúng tôi cùng nhau vượt qua mọi cản trở, Neville chính là người cuối cùng đối mặt với hắn. Chúng tôi sau này mới biết đó là Quirrel, mà ‘Người kia’ lại ở trong người thấy ấy. Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng phải nói cho các cậu một tiếng.”

Khuôn mặt vốn trắng nõn của Draco trở nên tái nhợt: “Ý cô là …”

Cô bé nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy”.

“Kia…… Quirrel ông ta……”

“Không biết. Sau này Neville đã nói với chúng tôi, cậu ấy không hề ngăn cản thành công cái gì cả, cậu ấy chỉ đến đúng lúc Quirrel định lấy [Đá Phù Thủy], cậu ấy chỉ đánh Bùa choáng rồi bỏ chạy thôi. Nhưng giáo sư Dumbledore lại nói sự tình đã được giải quyết, [Đá Phù Thủy] cũng đã bị hủy diệt, ‘Người kia’ lại biến mất một lần nữa …”

Lúc này Harry đã sửa sang lại mọi thứ,cậu đưa cho nhóm bạn mình một mảnh giấy: [Tôi muốn tới chỗ của giáo sư Snape, gặp lại ở chỗ xe lửa.]

“Harry?” Cô nhóc nghi hoặc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Harry.

Harry ngẩng mặt lên, nở một nụ cười quen thuộc với hai người.

[Không sao đâu.]

Hôm nay là ngày cuối cùng xuống hầm của học kỳ này, Harry cầm theo độc dược của mình đặt lên bàn công tác bằng đá cẩm thạch màu đen của giáo sư, ngoài ý muốn lại không thấy tờ giấy nhắn nào.

“Potter.” Giọng nói trầm thấp mỏng như tơ lụa thong thả xuôi trong không khí, sau khi Snape kiểm tra xong độc dược của cậu trai, hắn thâm trầm nhìn chăm chú vào Harry.

Đứa trẻ nhỏ đứng trước bàn, nhu thuận buông mắt xuống, ánh mắt màu xanh biếc cất giấu trong bóng đêm, giống như bộ dạng vốn có của cậu từ trước đến nay.

“Mi có thể nói chuyện?” Qua một thời gian khá lâu, giáo sư độc dược hỏi

Cậu gật gật đầu.

“Vì sao trước giờ chưa từng nói?”

Im lặng, sau đó Harry viết xuống: [Có gì khác biệt sao? Người khác nghe đâu có hiểu.]

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Harry đột nhiên nâng mắt lên, hai tròng mắt màu xanh biếc nhìn thẳng vào tròng mắt màu đem sậm của giáo sư, không lâu sau đó lại buông xuống. Đồng thời khiến cho Snape nhíu mày càng sâu.

“Hôm nay không có bài, cút về kí túc xá của mi đi.”

Im lặng trong chớp mắt rồi Harry lại cúi đầu rời đi như mọi ngày…

Snape không biết mình đã ngồi trên ghế bao lâu, đại não chỉ còn lại một mảnh tối tăm thâm trầm nồng đậm — đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy cảnh tượng trong đầu cậu nhóc, vẫn là cái cảnh tượng duy nhất đó.

Chỉ là lúc này đây, trong bóng tối dày đặc chợt xuất hiện một hình ảnh mỏng manh, vô cùng mơ hồ, giống như, một người nào đó nở một nụ cười tà mị …

Tiệc chúc mừng cuối năm kết thúc, đại đa số mọi người đều quên là vẫn còn một kỳ thi cuối kỳ. Sau khi công bố thành tích, Harry không ngạc nhiên gì khi trở thành người có số điểm cao nhất trường — quả là cao nhất trường, bởi vì ngoài cậu ra 100 năm nay chưa từng có một học sinh năm nhất nào được điểm tuyệt đối cả. Draco và Hermione thực ngoài ý muốn thế nhưng lại chia đều, cùng nhau đứng ở vị trí thứ hai — Bé rồng bạch kim còn có sai xót trong thuật [Biến Hình] và sư tử nhỏ nhà Gryffindor lại phạm sai lầm trong trong thi môn [Độc Dược], bị giáo sư hung hăng trừ điểm.

Trong xe lửa, Harry ngồi ở dựa vào cửa sổ đọc sách, đối diện, Phillips cầm bảng điểm của chính mình – trên cơ bản đều là đều có điểm cao điểm thấp, bởi vì vậy nên hắn đã bị các bạn học cười nhạo rõ lâu, dù sao, là một người nhà Ravenclaw mà phiếu điểm cư nhiên không có lấy một điểm O thì cũng thật dọa người – không ngừng ai thán. Draco ở phòng nghỉ chuyên dụng nhà Slytherin, Hermione thì lại muốn ngồi cạnh bạn bè nhà Gryffindor của cô. Trong lúc bọn họ đến, Harry vẫn đang dựa vào cửa, bởi vì ở đó có ánh nắng mặt trời, nên Harry vẫn nhất định không chịu rời cuốn sách.

“Harry.” Draco bất đắc dĩ ngồi bên cạnh cậu, không giống như người nhà Slytherin dùng lực vỗ vỗ lưng cậu: “Cha tôi cho phép tôi đến hỏi cậu, hè này có muốn đến trang viên nhà Malfoy chơi mấy ngày không?”

Harry tự hỏi một lúc, viết nói: [Nhà dì tôi cũng rất tốt.], nhìn thấy ánh mắt không mấy tán đồng của cậu nhóc, cậu lại bỏ thêm vài chữ nữa [Yên tâm đi.]

Sửng sốt một chút, Draco nộ ra nụ cười quý tộc hoàn mỹ khiến cho Harry đột nhiên nhớ đến người đàn ông đến tìm cậu trong đêm Giáng Sinh.

“Tất nhiên rồi, tôi sẽ trở về nói với cha tôi. Chúc cậu nghỉ hè vui vẻ. Nhưng, tôi nghĩ tất yếu cậu cũng phải gửi thư cho tôi, tránh để tôi lo lắng đó!”

Harry mỉm cười gật gật đầu.

Xe lửa dần dần dừng lại, Harry đem sách bỏ vào thùng, xuyên qua sân ga 9 3/4, cả nhà Dursley đang đứng chờ cậu. Harry mang thùng qua, cho vào ô tô.

Ánh mặt trời chói lóa, Harry híp mắt ngẩng đầu. Cậu ngồi vào ô tô của nhà Dursley, chiếc xe lập tức phả ra một màn khói trắng, làm cả con đường phía sau trở nên mơ hồ.

_____________________

Chú Thích:

(1) + (2) Trích đoạn tóm tắt

Sau căn phòng đó là một căn phòng với 7 chai độc dược với một câu đố:

“Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,

Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích

Một chai uống vào, giúp mi tiến tới

Một chai uống vào, mi sẽ quay lui

Hai trong số bảy, là rượu tầm ma

Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.

Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,

Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.

Để giúp mi chọn, có bốn gợi ý:

Một là độc dược, dù giấu kỹ càng

Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;

Hai là hai chai đứng ở hai đầu

Khác nhau và không giúp mi tiến tới;

Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau

Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết

Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu

Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.”

Bởi vì đằng sau đã bùng lên lửa tím, đằng trước có lửa đen, nên chúng buộc phải giải được câu đố để đi tiếp. Hermione đã giải được: chai nhỏ nhất để đi qua lửa đen, chai tròn ở cuối hàng để qua lửa tím. Harry uống nốt phần độc dược trong chai nhỏ để tiếp tục còn Hermione thì uống độc dược để vượt qua lửa tím, trở lại cứu Ron và đi cầu cứu thầy Dumbledore. Harry đi qua căn phòng tiếp theo, và gặp, không phải thầy Snape hay Voldemort…

Ron đóng một vai trò rất quan trọng trong việc bảo vệ Hòn đá phù thủy ở tập đầu tiên. Chiến thuật của cậu bé tại Bàn cờ Phù thủy khổng lồ đã giúp Harry và Hermione qua được an toàn bàn cờ vua sống có kích cỡ người thật. Ron đã phải cho quân cờ của mình hi sinh và bị đánh bất tỉnh.

Nguồn: Wiki.