Lúc chiều, đoàn xe đã chạy đến bên ngoài thành phố Liễu Nguyên.
Giống như Phái thành, bên ngoài thành phố Liễu Nguyên cũng xây một thành lũy dày mà cao. Chẳng qua, khác ở chỗ: Phái thành mang theo vẻ chênh vênh phục hồi sau chiến hỏa, nó lại đầy vệt máu đã ngã thành màu đen bẩn thỉu, còn có đống thối rửa của tay chân cụt không biết là của người hay alien.
Cửa thành mở toang ra, trong ngày đông, tuy trời đang đẹp, nhưng đứng cách đó không xa, vẫn cảm thấy âm trầm u ám lao đến trước mặt.
Đường Húc Hải vuốt cằm, mắt nhìn chằm chằm vào cổng thành, không biết đang nghĩ cái gì.
Phía sau đoàn xe, Chu Vĩ Hoa chỉ huy đâu vào đấy bảo mọi người xuống xe, tập trung tất cả xe lại, hình thành một công sự đơn giản, có thể phòng bị alien hoặc dã thú tập kích.
Trong mùa này, sói hoang tuy vì nguyên nhân lịch sử cũng ít thấy, nhưng sói địa phương lại kết đội thành quần thể hoạt động, trước kia lúc Chu Vĩ Hoa tổ chức người ra ngoài làm nhiệm vụ cũng gặp phải mấy lần.
Phó Sử Ngọ không biết bước tiếp theo nên làm cái gì, nhưng y lại không rụt rè, hờ hững phân phó các đội viên kiểm tra trang bị và tình trạng của chính mình, tiến vào trạng thái đợi lệnh.
Phó Sử Ngọ đến bên người Đường Húc Hải, Đường Húc Hải nhìn như đang lâm vào trầm tư, một lúc lâu vẫn không phản ứng.
Phó Sử Ngọ có chút kỳ quái, nghĩ cái gì mà chuyên chú đến vậy. Giờ đã không sớm nữa, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ, nên đưa ra lịch trình đi chứ
“Húc Hải?” Phó Sử Ngọ chọt Đường Húc Hải một phát, làm Đường Húc Hải lập tức giật bắn tỉnh lại.
Đường Húc Hải ra vẻ nghiêm túc, thực đứng đắn nhìn y: “Làm sao vậy?”
Phó Sử Ngọ bất đắc dĩ đẩy đẩy kính: “Giờ đến thành phố Liễu Nguyên rồi, tiếp theo làm gì đây? Hiện tại thời gian không sớm, chúng ta cũng không thể không làm gì chờ đến ngày mai buổi sáng mới vào thành.”
Đường Húc Hải lắc đầu, nói với: “Không cần, cho người Bình Nam xây dựng cơ sở tạm thời. Long cốt toàn bộ xuất động, chúng ta đi đánh trận đầu trước. Nhìn xem hiện trạng bên trong thế nào.” Đường Húc Hải quay đầu nhìn một cái, la lớn: “Miêu Gia! tìm bản đồ Liễu Nguyên đến cho anh!”
Miêu Gia từ đằng xa văng về một câu: “Biết ạ! Tới liền anh.”
Một lát sau, Miêu Gia ôm cái lap chạy tới.
Đường Húc Hải cúi đầu nhìn hình ảnh vệ tinh mới nhất của thành phố Liễu Nguyên mà máy tính hiển thị.
Hắn giương mắt nhìn Miêu Gia: “Có thể tìm tới vị trí đại học khoa học kỹ thuật tỉnh J không?”
Miêu Gia gật gù, ngón tay di động trên touchpad một cái, lại ấn vài phím, phóng to hình ảnh trong thành Liễu Nguyên.
“Hình này là ảnh mới nhất lúc em biết chúng ta phải tới Liễu Nguyên, nên xâm nhập vệ tinh bay ngang qua chụp đó.” Miêu Gia thực lạnh nhạt nói, mà hai người còn lại đã quen với hành vi trái pháp luật của cậu, cũng thực bình tĩnh nghe, “Thời gian không vượt qua 48 giờ, còn rất mới.”
Mày Đường Húc Hải nhướng nhướng, hỏi: “Có nhìn thấy alien cấp 3 không?”
Miêu Gia cười khổ một tiếng: “Anh Hải, em không có bản lĩnh của anh Phó, có thể nhìn trong đống alien mờ mịt nhận ra con nào là alien cấp 3.”
Đường Húc Hải lườm cậu một phát: “Thật vô dụng. Không phải có ảnh sao, nhìn ảnh cũng tìm không ra á.”
Miêu Gia rụt cổ, chỉ vào điểm trắng trên màn ảnh nói: “Đây là alien, kích cỡ y chang đầu cây bút máy, em nhìn ra được mới là lạ đó.”
Phó Sử Ngọ nhìn chằm chằm hình ảnh, tuy alien chỉ là điểm trắng, nhưng cũng có thể nhìn ra phân bố đại khái.
Số lượng alien trong Thành phố Liễu Nguyên cũng không ít, ít nhất có mấy vạn.
Phó Sử Ngọ như có điều suy nghĩ: “Vì cái gì còn nhiều alien tụ tập trong thành phố như vậy? Người trong thành không phải đã chết, chính là chạy mất. Thời gian lâu vậy không có mồi, vì sao còn tụ nhiều đến thế?”
Đường Húc Hải nói: “Có khác thường tất có quỷ. Tóm lại phải cẩn thận chút.”
Miêu Gia click một cái trên bản đồ, nói: “Chỗ này vốn chính là đại học khoa học kỹ thuật tỉnh J sau đổi thành sở nghiên cứu, toàn bộ đều được tu sửa lại một chút.” Miêu Gia ngẩng đầu: “Cho nên, em cũng không tìm biết hiện chất đông lạnh được để trong tòa nào, các anh chỉ có thể tự đi tìm.”
Đường Húc Hải bảo: “Được, biết rồi. Anh ghi chép lộ tuyến một chút, Sử Ngọ cậu đi gọi người, lát nữa chúng ta đi vào.”
Phó Sử Ngọ gật đầu: “Đi vào từ cổng thành à?”
Đường Húc Hải giương mắt nói: “Không, trực tiếp leo tường vào.”
“Leo tường vào?!” Phó Sử Ngọ cùng Miêu Gia kinh ngạc trăm miệng một lời.
Nếu là bình thường đương nhiên đi vào từ cổng là tiện nhất, nhưng alien cũng không phải ngốc, tường thành đối với chúng nó mà nói cũng rất dễ ra vào. Phụ cận cổng thành bất kể là hoạt động hay mai phục, tất nhiên sẽ số lượng alien không ít.
Lượng alien này cũng không đủ sức uy hiếp nhưng lại có thể kinh động alien cấp 3, một khi alien cấp 3 triệu tập cấp 2 cùng lũ chốt thí hình thành thế vây kín, bọn họ có bao nhiêu người cũng không chống lại nổi.
“Đúng, leo tường đi, nghe tôi không sai đâu.” Đường Húc Hải cúi đầu nói.
Phó Sử Ngọ đã sớm bảo long cốt đợi mệnh, rất nhanh liền tập hợp xong, cả Đường Húc Hải cũng thấy hơi kinh ngạc vì hiệu suất này.
Phó Sử Ngọ bắn qua một ánh mắt đắc ý, trêu cho Đường Húc Hải miệng khô lưỡi đắng một trận, hắn nhanh chóng quay mắt đi.
Đường Húc Hải vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu phát biểu: “Đây là lần đầu tiên tôi tự mang đội tiến hành nhiệm vụ, mục tiêu là gì tôi nghĩ tất cả mọi người đã rất rõ ràng. Xét thấy tình huống không rõ, tôi hy vọng các anh làm được mấy điểm sau đâu: Đầu tiên, nghe theo mệnh lệnh, phục tòng chỉ huy; Thứ hai, tập trung tinh thần, đề cao cảnh giác; Thứ ba, một khi phát sinh chiến đấu, nhất định phải canh gác cho nhau, không cần đơn đả độc đấu; Thứ tư, tận lực cam đoan hai người một tổ là đơn vị hoạt động, nếu lỡ tụt lại phía sau hoặc thất lạc, dựa theo đường cũ trở về nơi đóng quân; Thứ năm, phát sinh tình huống không thể đối kháng bị thương không thể động, bí mật ẩn nấp ngay tại chỗ, kiên trì đến khi cứu viện tới. Nghe rõ chưa?”
Hai mươi lăm người đứng đối diện lớn tiếng nói: “Nghe rõ!”
Đường Húc Hải gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xuất phát!”
Phó Sử Ngọ mở năng lực cảm quan ra, đi theo bên người Đường Húc Hải dọc theo tường thành thật dài hết hai ba km, Đường Húc Hải dừng bước, quay đầu nói với y: “Cậu nhìn bên trong xem tình huống thế nào, tìm một không có nhiều alien, chúng ta liền leo vào.”
Phó Sử Ngọ gật gật đầu, y vẫn luôn mở dị năng, alien cứ luôn hoạt động trong cảm quan của y, khiến Phó Sử Ngọ cảm giác rất khó chịu.
Lại đi hết mấy phút Phó Sử Ngọ mới thấp giọng nói: “Ở đây đi. Alien gần đây nhất cũng cách gần 500 mét.”
Đường Húc Hải gật đầu, lấy ra từ đai tác chiến một cây súng giống như súng lục.
Lúc chấp hành nhiệm vụ, bọn họ đương nhiên không có khả năng vẫn mặc áo lông. Mà cả Phó Sử Ngọ cũng cởi áo khoác, bên ngoài chỉ mặc một bộ chiến phục. Chân họ cũng đều mang giày tác chiến, đầu đội mũ giáp, nhìn lướt qua rất giống đội đặc chủng chân chính.
Chiến phục cũng không phải sản phẩm sơn trại của những người thích quân phục sưu tập, đây là quân dụng chính quy, thông khí không thấm nước phòng cháy, cam đoan bảo vệ thân thể ở mức độ lớn nhất khi đi trong mưa hay vượt qua lửa.
Trang phục trên người bọn họ, cùng đồ dùng trong tay đều là quân dụng, là nhờ Ôn Triệu Minh kiếm về.
Đường Húc Hải giơ tay lên, hơi nhắm một chút, “Xẹt”, một mũi tên tam giác có cột sợi dây thừng thật dài bị hắn phóng ra ngoài.
Không đến vài giây, sau một tiếng “Đinh”, Đường Húc Hải kéo dây, ra hiệu cho Phó Sử Ngọ một cái, sau đó hai tay liền nắm dây thừng, chân đạp trên tường thành, động tác phi thường lưu loát đi lên.
Không chỉ động tác mau lẹ linh mẫn, thậm chí không phát ra chút động tĩnh, cả động tác luân phiên chân trên tường cũng nhẹ đến không nghe thấy gì.
Phó Sử Ngọ ngẩng đầu nhìn bóng Đường Húc Hải biến mất giữa tầm mắt, y kéo kéo áo của mình lên, hai tay nắm chặt dây thừng. Cánh tay dùng sức, lòng bàn chân khẽ bật, cũng nhẹ nhàng đi lên.
Không chật vật như từ tầng ba chung cư dùng chăn kết thành dây thừng leo xuống trước kia, hiện tại Phó Sử Ngọ có thể nói là khác nhau lớn như cách một trời một vực.
Đường Húc Hải đu nửa người xuống kéo y, khoảng cách cuối cùng, Phó Sử Ngọ trực tiếp nắm tay hắn, được Đường Húc Hải kéo đi lên.
Phó Sử Ngọ rời khỏi vị trí treo mốc dây, để lại chỗ trống cho đội viên khác lên.
Tình cảnh trên tường thành khiến người ta không đành lòng nhìn, thi thể chồng chất ngổn ngang đã thối rửa và đóng băng, muốn khủng bố bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu.
Ánh mắt Phó Sử Ngọ vừa chạm nhẹ vào đống thi thể, liền không dám nhìn kỹ, chỉ quét đại khái một vòng.
Đột nhiên, mắt y khựng lại, phát hiện một địa phương không tầm thường.
Phó Sử Ngọ cất bước đi tới, Đường Húc Hải quay đầu lại nhìn y một cái, phát giác y đi qua đống xác alien đằng kia. Cẩn thận nhìn chăm chú cảm thấy không có uy hiếp gì, mới yên tâm nhìn về các đội viên từng bước từng bước bò lên, ở khoảng cách cuối cùng vươn tay kéo một cái.
Chờ lên đến vài người, Đường Húc Hải bảo bọn họ đứng đây tiếp ứng giống hắn, sau đó liền xoay người đi tìm Phó Sử Ngọ.
“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Đường Húc Hải thấp giọng hỏi.
Tuy năng lực cảm quan Phó Sử Ngọ hiện tại dùng tương đương với một cái Rađa trời sinh, nhưng Đường Húc Hải vẫn quen hạ đê-xi-ben để nói chuyện.
Sắc mặt Phó Sử Ngọ thật quái dị, y thậm chí ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn sát vào.
Tuy biết Phó Sử Ngọ nên sớm làm quen một chút, nhưng hình ảnh ghê tởm khủng bố như vậy, Đường Húc Hải từ thâm tâm vẫn không muốn để người mình thích nhìn thấy.
Hắn xoay người bắt lấy cánh tay Phó Sử Ngọ, muốn kéo y đứng dậy. Nhưng ngay lúc này Phó Sử Ngọ ngược lại nắm tay hắn kéo lại: “Anh xem.”
Đường Húc Hải kỳ quái, rốt cuộc có gì cổ quái khiến y để ý như vậy, trên đất bất quá chỉ là vài con alien đã chết mà thôi.
“Tôi coi rồi, rồi sao?”
Phó Sử Ngọ thực kiên nhẫn hỏi: “Anh không phát giác xác alien rất kỳ quái sao?”
Đường Húc Hải nhíu mày, giương mắt cẩn thận nhìn hiện trường lại tử vong ghê tởm lại khủng bố này, nội tâm cực kì cường đại mà bình tĩnh.
Hắn sớm quen cảnh tượng này, trong lòng không có rung chuyển gì lớn.
Đám Alien nằm tứ tung, trên đầu trên thân là đủ loại vết thương, có đạn lựu đạn tạo thành, cũng có dị năng gây nên.
Đường Húc Hải không kiên nhẫn, nói: “Cậu cứ nói thẳng đi, tôi không phát hiện có gì không thích hợp hết.”
Phó Sử Ngọ bất đắc dĩ nhìn hắn: “Có kiên nhẫn chút được không. Anh nhìn coi đầu lũ alien này, sọ đã bị bốc lên, óc đâu mất rồi?”
Đường Húc Hải ngây ngẩn cả người, hắn đột nhiên cúi đầu nhìn về hướng đầu alien.
Hắn ban đầu cho rằng đây là do bị nổ tung, cho nên óc bay tứ tung cũng không có gì kỳ quái. Nhưng nghe Phó Sử Ngọ vừa nói, hắn mới ý thức tới, cho dù bị nổ bay, cũng là sệt lại cứng đờ mà không phải biến mất không thấy.
Phó Sử Ngọ nhẹ giọng nói: “Người chết ở đây đều bị alien ăn rồi, cho nên trên đầu đều có vết thương cũng bình thường. Nhưng lũ alien cũng vậy, liền không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.”
Trong chớp mắt sắc mặt Đường Húc Hải biến khủng bố.
Phó Sử Ngọ nói tiếp: “Xem ra anh cũng nhận ra, alien ăn không chỉ là tuỷ não nhân loại và sinh vật trên địa cầu, cả đồng loại đã chết chúng cũng không tha.”
Lưu Bội Kỳ và Vương Đan đúng lúc này đã chạy đến báo cho họ biết tất cả mọi người đã leo lên, kết quả nghe thấy thế thiếu chút nữa tởm quá ụa ra.
Mặt Vương Đan không dễ nhìn nói: “Cho dù là sói hoang đôi khi cũng sẽ ăn luôn xác đồng loại đã chết. Điều này không lạ, để không lãng phí thức ăn mà thôi.”
Phó Sử Ngọ có điều suy nghĩ nhìn Vương Đan nói: “Cô nói vậy, tôi nhớ tới trước kia lúc coi phim tài liệu về động vật, có động vật để tộc đàn lớn mạnh sẽ ăn luôn những con nhỏ yếu. Mọi người nghĩ xem có khả năng không, dưới tình trạng không có thức ăn, lũ alien sẽ tự giết lẫn nhau?”
Mặt Đường Húc Hải vặn vẹo, sau đó phiền muộn lên tiếng: “Nói vậy, trước kia chẳng phải đã nói số lượng alien cấp 3 sẽ không vượt qua tỉ lệ nhất định, chính là vì sẽ có tình huống tự giết lẫn nhau xuất hiện. Tôi lại chưa nghĩ qua, alien cũng sẽ xảy ra chuyện thế này.”
Phó Sử Ngọ gật đầu phụ họa hắn rồi nói: “Nếu giả thuyết này đúng, alien rất có khả năng sẽ xuất hiện tiến hóa thêm một bước. Đào thải toàn diện lũ cấp 1 tương đối nhỏ yếu, tiến hóa trở thành alien cấp 2. Thậm chí có thể sẽ tiến hóa ra loại lợi hại hơn nữa.”
Lưu Bội Kỳ hoảng sợ: “Alien cấp 3 tiến hóa lên cấp 4 hả?!”
Cuộc đối thoại bên này khiến các đội viên chú ý, tất cả đều ngừng thở lắng nghe.
“Rất có khả năng, tóm lại phải thận trọng.” Phó Sử Ngọ nói xong câu đó, quay đầu bảo Đường Húc Hải: “Chúng ta phải hành động nhanh hơn.”
Đường Húc Hải gật đầu, sau đó dẫn đầu hơn hai mươi người, cảnh giác mà nhanh chóng rời khỏi tường thành.
Chân Phó Sử Ngọ di động nhanh nhẹn, tại một cái tạm dừng khoảng cách, hỏi: “Chúng ta chọn đi thẳng, hay tận lực kiếm nơi không có alien gác?”
Đường Húc Hải nhìn y một cái rồi nói: “Cậu coi đi rồi tính.”
Mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, nghiêm túc gật đầu.
Nếu giao cho y, Phó Sử Ngọ liền bắt đầu phân tích dựa vào mọi mặt lợi và hại, cuối cùng y vẫn quyết định đi thẳng, cố hết sức tới gần khu vực trung tâm. Ai kêu sở nghiên cứu kia nằm ở trung tâm nội thành chứ.
Dọc theo đường đi, những đội viên khác cảm thấy y như đang chơi mấy trò điện tử công lược, bất quá họ hình như chỉ ở vị trí quan sát, mà người chơi lại là Phó Sử Ngọ.
Y mặt không đổi sắc đi tuốt đàng trước, súng năng lượng trong tay tuy bởi vì vấn đề chất liệu nên không thể bắn liên tục, nhưng ở thời điểm này so với súng lục phát ra âm thanh quá lớn mà nói, dùng tốt hơn nhiều.
“Bằn!” ngón tay Phó Sử Ngọ bóp cò súng, chỉ trong chớp mắt một viên đạn năng lượng tiến vào óc alien vừa mới xuất hiện.
Đội trưởng còn lợi hại hơn trong truyền thuyết, làm bọn họ có vẻ vô dụng đến đáng sợ a.
Nhưng rất nhanh, Đường Húc Hải giao cho họ một trọng trách, bảo họ dọn xác alien qua một bên.
Điều này làm cho các đội viên vừa rồi còn cảm khái khóc một dòng sông, thôi cứ để cho bọn họ vô dụng tiếp đi. Dọn xác alien cái gì… Lũ alien chết ghê tởm quá a.
Mày Phó Sử Ngọ hơi nhíu lại, đưa tay nói: “Chờ một chút, nấp vào.”
Đường Húc Hải quan sát một chút, hai mươi mấy người lập tức chạy theo trốn vào một cầu thang bên cạnh tòa nhà.
“Làm sao vậy?” Đường Húc Hải nhỏ giọng hỏi.
Phó Sử Ngọ tiến đến cạnh hắn, giọng khe khẽ nói: “Tôi cảm thấy có một con alien đến, hình thể giống như loại cấp 3, nhưng lại rất khác alien cấp 3.”
Vương Đan cũng thò đầu qua hỏi: “Cụ thể có chỗ nào khác vậy.”
Phó Sử Ngọ chần chờ một chút, nói: “Nó mọc thêm một cái đuôi…”
Hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh.
Lưu Bội Kỳ ôm súng tự động ngồi chồm hổm bên người bọn họ, cổ quái hỏi: “Alien không có đuôi đúng không?”
Cho nên đó mới là điểm khiến Phó Sử Ngọ thấy kỳ quái, một giống loài vốn không có đuôi, sẽ vì tiến hóa mà mọc thêm cái đuôi á? Đây không phải tiến hóa mà là thoái hóa?! Đuôi, đối với loài đứng thẳng để đi có chỗ lợi gì, nó kỳ quái khó hiểu như nhân loại đột nhiên mọc thêm cái đuôi.
Đường Húc Hải im lặng một hồi: “Chắc cũng coi như tiến hóa, ít nhất mọc thêm một cái đuôi, liền thêm một vũ khí công kích.”
“Đội trưởng, Phó đội trưởng, alien kia đến đây.” Lúc này một đội viên bên cửa sổ nhìn ra nhỏ giọng nói.
Đường Húc Hải lập tức đứng dậy đi qua, lấy kính viễn vọng từ trên tay của hắn.
Từ phương hướng này nhìn ra, cách hai ba trăm mét, đúng lúc có thể nhìn thấy một giao lộ. Mà lúc này, alien khiến người ta thấy cổ quái kia kéo lê cái đuôi dài ngoằng đi tới, hành vi của nó rất kỳ quái, không giống bới alien khác lúc không có công kích đều một mình hoạt động, bên người nó đi theo vài con alien.
Đường Húc Hải nói lại tình huống nhìn thấy, Vương Đan hỏi: “Alien đi theo bên nó là cấp mấy?”
Đường Húc Hải nghiền ngẫm một chút: “Đoán không ra là cấp 1 hay 2, tóm lại không phải cấp 3.”
Chờ đến alien kỳ quái này đi qua, bọn Phó Sử Ngọ tiếp tục lén lút đi về hướng khu vực trung tâm.
Mơ hồ điều tra một chút, Đường Húc Hải quyết đoán thừa dịp trời chưa tối liền trở về. Bọn họ không dám qua đêm trong thành Liễu Nguyên có alien vây quanh.
Chờ đến khi họ theo dây thừng trợt xuống khỏi tường thành, đi hơn nửa giờ trở lại doanh địa, sắc trời đã triệt để tối đen.
Doanh địa châm lửa trại, cũng làm xong cơm chiều nóng hầm hập.
Chu Vĩ Hoa hơi lo lắng nói: “Lúc các anh không tại, doanh địa bị alien phát hiện. giờ đến trời tối rồi còn đỡ, ngày mai chỉ sợ sẽ có rất nhiều alien đột kích.”
Dù sao bọn họ có hơn ba trăm người, trong mắt alien mà nói chính là một bữa tiệc lớn. Chu Vĩ Hoa nghĩ thầm lũ alien còn không đột kích như điên như dại sao?
Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải liếc nhìn nhau một cái, vẫn không nói đến chuyện alien cả xác đồng loại cũng không buông tha ra.
Nhưng mà, cho dù lũ alien có mồi khác để ăn, cũng không cản trở nổi nhã hứng muốn tập kích nhân loại của chúng.
Đường Húc Hải không để họ nghỉ ngơi, mà bảo dị năng giả thổ hệ suốt đêm bắt đầu tu kiến công sự chắc chắn, đảm bảo vây dân Bình Nam vào giữa, để alien không cách nào xuống tay.
Đường Húc Hải nói: “Dù sao nhiệm vụ lần này các anh tới chính là thu gom đồ, giai đoạn đầu bảo vệ bản thân các anh thật tốt là được, những thứ khác không cần lo.”
Cho tới giờ hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ cho người bên Bình Nam gia nhập hành động của bọn họ, chính hắn là người theo dõi trình độ của dân binh toàn bộ Bình Nam. Có thể sống sót giữa mấy vạn alien giết tới giết lui, những người này gánh vát không nổi.
Hôm nay tuy không đến được viện nghiên cứu, nhưng vị trí cuối cùng của họ cách nơi đó cũng chỉ còn ba con phố. Đường Húc Hải nghiên cứu tình báo tìm tòi hôm nay chốc lát, liền cực kì tự nhiên tha Phó Sử Ngọ chui vào chung một túi ngủ để ngủ.
Hắn thật sự rất bình thản, vậy nên Phó Sử Ngọ cũng không ngại ngùng lâu lắm, Miêu Gia nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thán than thở độ mặt dày của cậu quả không bằng hắn.
Một đêm ngon giấc, hôm sau trời còn chưa sáng họ đã ăn uống no đủ chuẩn bị xong hết, chờ màn trời trên bầu trời dời đi liền xuất phát. Chu Vĩ Hoa mang theo người Bình Nam chờ trong công sự xây dựng không một khe hở, nếu đã như thế hắn cũng thủ không nổi, Chu Vĩ Hoa có thể tự sát tạ tội.
Bởi vì lúc này alien còn chưa thức dậy, bọn Đường Húc Hải cực kì thuận lợi đi dọc theo con đường hôm qua đã thăm dò thẳng tiến hướng về sở nghiên cứu.
Chín giờ sáng, cách sở nghiên cứu ba trăm mét, mấy người Phó Sử Ngọ trốn trong một tòa nhả hai tầng lầu.
Mặt Phó Sử Ngọ phát khổ: “Sở nghiên cứu này chẳng lẽ có cái gì hấp dẫn chúng sao? Vì cái gì con alien có đuôi kỳ quái kia làm ổ trong này không nói, còn có một con cấp 3 nữa chứ?”
Đường Húc Hải cũng không rõ, hắn lại rất dứt khoát nói: “Nghĩ nhiều vậy làm gì, tóm lại chuẩn bị tốt mọi mặt là được. Đến lúc đó con đuôi dài kia giao cho tôi, cấp 3 Sử Ngọ anh và Lưu Bội Kỳ phối hợp đối phó. Những con còn lại liền giao cho các anh.” Hắn nói với các đội viên đang sẵn sàng đón quân địch.
Phó Sử Ngọ lại bảo: “Không, con đuôi dài giao cho tôi, alien cấp 3 phải giết ngay, trong chúng ta người có năng lực này, cũng chỉ có mình Húc Hải anh thôi.”
Đường Húc Hải nhăn mày lại, mở miệng ra vừa định phản đối, Phó Sử Ngọ lại đoạt trước hắn dồn dập nói: “Anh nghe tôi, sóng sinh vật của alien cấp 3 hiện tại chúng ta căn bản không che chắn được, nếu để nó phát tín hiệu, chúng ta liền tiêu.”
Đường Húc Hải cắn răng, nghĩ kỹ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý phân phối này.
Đoàn người khom lưng từ góc ẩn núp mai phục vào nguyên đại học khoa học kỹ thuật tỉnh J, hiện là sở nghiên cứu.
Chân bước dồn dập, Phó Sử Ngọ nhìn bóng lưng nửa ngồi xổm của Đường Húc Hải bị mọi người vờn quanh ở phía trước, rất có cảm giác chiến sĩ đội đặc chủng đang phá ổ khủng bố, khiến y khó hiểu cảm thấy như nhớ tới một kí ức tương tự.
Đường Húc Hải lại cực kì phối hợp ý tưởng cổ quái này của y, quay đầu lại hướng về phía sau giơ vài động tác chiến thuật, hơn hai mươi người chia thành hai đội, một đội canh giữ trước cửa, một đội đi theo họ lặng yên tiến vào tòa nhà.
Phó Sử Ngọ theo sát phía sau, từ hành lang đi đến cửa cầu thang, không chút do dự lên thềm. Đến lầu hai Đường Húc Hải chuyển phía trái, Phó Sử Ngọ tiếp tục lên lầu. Alien cấp 3 ở lầu hai, con đuôi dài lại tại lầu bốn.
Hô hấp của Phó Sử Ngọ thoáng nhanh hơn, hai tay gắt gao nắm súng năng lượng, mắt nhìn thẳng tiền phương, Lưu Bội Kỳ cùng Vương Đan phía sau bước nhanh theo y.
Y cũng không biết tình cảnh bên Đường Húc Hải ra sao, nhưng chắc rằng đó chỉ là một cuộc chiến ngắn ngủi, Đường Húc Hải trở nên lợi hại hơn so với lúc họ đại chiến alien cấp 3 trong sơn cốc kia rồi.
Mà y, cũng so mạnh hơn so với lúc đó.
“Tê ——” tiếng ré gọi bén nhọn, cắt qua không khí căng thẳng nặng nề trong tòa nhà, con ngươi Phó Sử Ngọ se lại, vọt vào phòng hội nghị lầu bốn, y một chân đá văng cửa gỗ đống kín, đưa tay bắn thẳng vào con alien đang quay phắt lại nhìn y!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”