Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 80




Cái này sao được chứ!

Tính toán ban đầu của Ôn Triệu Minh chính là tung một lượng điểm số công tín lớn, coi chất đông lạnh kia là nhiệm vụ cỡ lớn tuyên bố ra ngoài, quyết định này của Phó Sử Ngọ hoàn toàn ra ngoài dự liệu của anh.

“Sử Ngọ, có quá mạo hiểm không?” Ôn Triệu Minh ngồi không yên, anh đứng dậy khuyên nhủ: “Anh không cần tự đi, Phái thành có mấy nghiệp đoàn và binh đoàn lớn, chúng ta có thể tuyên bố nhiệm vụ, để bọn họ đi một chuyến mang về cho chúng ta là được rồi.”

Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Anh tốn lượng điểm số công tín để tuyên bố nhiệm vụ, còn không bằng giữ lại phát triển binh đoàn chúng ta. Hơn nữa, hiện tại uy vọng của Binh đoàn Long Cốt đang thịnh, lại đi tuyên bố nhiệm vụ cho những công hội hoặc binh đoàn khác đến thành phố Liễu Nguyên tìm chất đông lạnh, mình lại co đầu rút cổ ở phía sau. Điều này sẽ tổn hại uy danh chúng ta, người khác sẽ coi binh đoàn chúng ta ra gì nữa.”

Ôn Triệu Minh không bị lời của Phó Sử Ngọ làm bất ngờ, hiển nhiên anh cũng đã nghĩ tới. Anh nói: “Tôi nghĩ đến vấn đề này rồi, quy mô của Binh đoàn Long Cốt chúng ta so với các binh đoàn và nghiệp đoàn lớn địa vị tương đương ở Phái thành vẫn là khá nhỏ, hơn nữa phát triển cũng trễ hơn, không tự mình ra trận, cũng có thể hiểu được.”

Phó Sử Ngọ lắc đầu: “Người khác sẽ không nhìn vậy, cũng sẽ không nghĩ vậy. Huống chi chúng ta còn có đồng minh là nghiệp đoàn Bình Nam. Người khác căn bản sẽ không nghĩ chúng ta thế lực nhỏ yếu. Alien tỉnh J mặc dù nhiều, nhưng nếu chỉ là alien, lấy thực lực của chúng ta, cũng không phải quá mức gian nan. Hơn nữa, có thể kéo những vật tư thiết bị ở tỉnh J về, cũng là ổn kiếm không lỗ, một lượng tiền thu tương đối lớn.”

Ôn Triệu Minh rối rắm, Đường Húc Hải im lặng không lên tiếng.

Ôn Triệu Minh dứt khoát mở miệng hỏi hắn: “Húc Hải anh thấy thế nào?”

Đường Húc Hải vững vàng nói: “Tôi cảm thấy Phó Sử Ngọ nói rất có lý.” Ôn Triệu Minh kinh ngạc, Đường Húc Hải nói tiếp: “Tôi cùng đi với cậu, tiện thể thư giản gân cốt luôn. Huống chi, Binh đoàn Long Cốt thành lập tới nay đều nhận mấy nhiệm vụ tiểu đánh tiểu nháo, đã sớm phải trải qua một trận rèn giũa chân chính.”

Ôn Triệu Minh không nói nên lời, Binh đoàn Long Cốt chia thành hai đội, mỗi đội tiêu diệt alien tuy không nhiều, nhưng cũng không dưới một ngàn con. Còn bị nói là tiểu đánh tiểu nháo… Chân tâm đốt cây nến cho mấy đoàn viên của Binh đoàn Long Cốt a.

Phó Sử Ngọ quay đầu nói với Ôn Triệu Minh: “Nếu vậy, cho Húc Hải cùng đi theo tôi, chỉ mang một trong hai tiểu đội đi. Lưu lại đội của Thiệu Nhạc, Hollande, Triệu Minh anh cũng ở lại tọa trấn.”

Ôn Triệu Minh mắt thấy Phó Sử Ngọ đã hạ quyết tâm, đành thỏa hiệp: “Tốt lắm, tôi liền liên hệ với Chu Vĩ Hoa, bảo anh ta thêm vài người đi theo các anh.”

Tình địch bị vứt xó! Đường Húc Hải nhịn không được mừng thầm trong lòng.

Tuy đã hạ quyết tâm làm lạnh tình cảm bắn tung tóe bốn phía của mình, chỉ yên lặng bảo hộ làm hậu thuẫn kiên cố cho Phó Sử Ngọ. Nhưng khó chịu đối với tên tình địch Hollande vẫn chưa giảm chút nào.

Hai người rời khỏi văn phòng Ôn Triệu Minh, đi về hướng lầu trái, Đường Húc Hải nhịn không được hỏi: “Sao cậu lại để Hollande ở lại? Tôi còn tưởng cậu sẽ dẫn anh ta cùng đi.”

Phó Sử Ngọ quay đầu nghiêm túc nói: “Đương nhiên phải để anh ta lại. Gần đây anh ta luôn cố gắng lấy lòng tôi, không phải là vì muốn có được cơ hội bộc lộ tài năng à. Tôi tuy không hiểu làm lãnh đạo gì, nhưng cũng không phải ngốc. Trên người tôi có cái gì đáng để anh ta cố gắng lấy lòng như vậy, chỉ có thân phận thủ trưởng thôi.”

Phó Sử Ngọ cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười: “Trước kia cũng thường xuyên thấy những đồng sự đó nịnh bợ trưởng phòng, thậm chí còn có người đạp tôi leo lên. May mà trưởng phòng biết tôi không giỏi giao tiếp, nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn có, mới không bị tiểu nhân hất bay. Kỳ thật tôi không phải thực thích chuyện này, nhưng lần này Hollande thật sự giúp tôi một đại ân, về tình về lý tôi đều thiếu anh ta một món nợ lớn. Nếu vậy, tôi làm thế nào cũng phải cho anh ta một cơ hội.”

“Chúng tôi mang một đội đi rồi, trong tay Ôn Triệu Minh cũng chỉ có Thiệu Nhạc và Hollande có thể dùng. Nói thế nào kinh nghiệm làm việc và năng lực giao tiếp của Hollande cũng mạnh hơn Thiệu Nhạc, vậy trong khoảng thời gian chúng tôi không ở anh ta có thể dễ dàng trội lên, trở về có thể đề bạt anh ta thành đội trưởng mới.” mắt Phó Sử Ngọ lấp lánh, bộ dáng kiêu ngạo nhìn tiểu đồng đội, tư thái cầu biểu dương rõ rành rành khiến người ta không nhịn được cười.

Đường Húc Hải cứng họng, sau đó cuồng khen: “Cậu thật sự càng phát ngày càng anh minh thần võ, càng ngày càng là một lãnh đạo xứng chức đủ tư cách nha!”

Đường Húc Hải không biết xấu hổ dùng sức khen, dẫn đến Phó Sử Ngọ đỏ mặt cả nghe cũng không vô nổi.

Lòng Đường Húc Hải cùng lúc dâng trào mừng thầm, đồng thời cũng nhịn không được cảm thấy thảm thương thay cho tình địch. Hiến ân cần sai, thể hiện sai… Không, sờ lương tâm mà nói, biểu hiện của Hollande cũng không sai, chỉ là người tiếp thu lại hoàn toàn lĩnh hội không ra ý ngầm trong đó!

Chiếu theo tình hình này, cái yêu cầu song phương đều không trực tiếp thổ lộ, mà dựa vào hành động tình cảm khiến cho Phó Sử Ngọ có khuynh hướng sau đó quyết định thắng bại của Hollande kia. Nhìn thế nào cũng là một chủ ý ngốc thấu cực kì bất lợi với hắn ta, nhưng lại rất có lợi cho Đường Húc Hải.

Theo cách nhìn của Phó Sử Ngọ, bạn bè là rất quý giá, có một hai người cũng đủ rồi, không yêu cầu xa vời càng nhiều hơn. Cho nên Hollande xuất hiện sau căn bản là không có khả năng vượt qua làn ranh thủ trưởng và thuộc hạ mà Phó Sử Ngọ tự mình đặt ra.

Hắn cả thành làm bạn cũng không có khả năng, nếu không nói rõ, Phó Sử Ngọ căn bản sẽ không nghĩ theo hướng hắn đang theo đuổi y, chỉ cho rằng hắn là đang lấy lòng thủ trưởng, đạt được cơ hội lên chức.

Đây là câu chuyện đáng buồn biết chừng nào a!

Đường Húc Hải vui sướng khi người gặp họa, đây là khi ví dụ điển hình của “Thì bất ngã dữ, lực hữu bất đãi”[1] a!

[1] Thời gian không chờ đợi, năng lực không đủ: ngã dữ đảo lại thành dữ ngã (chờ đợi), ý nói thời gian không chờ đợi ai, bỏ lỡ thời cơ tiếc nuối cả đời. Còn vế sau dễ hiểu khỏi giải thích

Biết Hollande căn bản không có hy vọng, Đường Húc Hải triệt để yên tâm, di chứng của tâm tình siêu tốt chính là hắn bắt tay vô tự làm chuẩn bị khởi hành.

Thông tri cho nhân viên đi theo là Ôn Triệu Minh đi truyền đạt. Chờ biết bọn họ hôm sau phải lên đường, Hollande phụ trách lưu thủ cảm giác quá bất ngờ, không khỏi đi tìm Phó Sử Ngọ để hỏi rõ.

Phó Sử Ngọ nghe xong nghi vấn của hắn, làm ra bộ dáng sâu không lường được “Chỉ hiểu mà không diễn đạt ra bằng lời”, nói với hắn: “Tôi tin tưởng trong mấy ngày chúng tôi rời đi, anh nhất định có thể phối hợp phó đội trưởng Ôn làm việc, đúng không? Cố gắng biểu hiện, hết thảy chờ tôi trở lại rồi nói.”

Phó Sử Ngọ hết sức cố gắng truyền cho hắn ám chỉ: cơ hội đã cho anh, nhất định phải cố gắng nắm chắc ha. Biểu hiện tốt, chờ họ trở về có thể thăng quan nha.

Đáng tiếc, Hollande nhìn vẻ mặt khó lường của Phó Sử Ngọ bắt đầu không tự chủ được tự não bổ sâu. Chẳng lẽ Phó Sử Ngọ lo lúc y và Đường Húc Hải rời đi, Ôn Triệu Minh sẽ một mình cầm giữ Binh đoàn Long Cốt? Cho nên mới để hắn lại, phòng ngừa quyền uy của Phó Sử Ngọ bị móc ruột?

Hollande dao động, nếu Phó Sử Ngọ đã tin tưởng mà giao trọng trách này cho hắn, vậy có phải chứng minh địa vị của hắn trong cảm nhận của Phó Sử Ngọ đã rất cao.

Lần này Phó Sử Ngọ ám chỉ rất cao thâm, đáng tiếc không thành công. Nhưng tinh thần hăng hái của Hollande âm kém dương sai bị cổ động lên, phát triển hướng theo kỳ vọng của Phó Sử Ngọ.

Nếu Phó Sử Ngọ đã không cho Ôn Triệu Minh tiêu tốn điểm số công tín tuyên bố nhiệm vụ, Ôn Triệu Minh cũng không tính tiếc kiệm lượng điểm này.

Anh lợi dụng quan hệ với quân bộ, trực tiếp mua 3 chiếc pickup quân dụng.

Loại xe pickup này chất liệu rất rắn chắc, lốp xe cũng chống nổ chóng cháy, mặt trước vuông vức, phía trước có năm chỗ ngồi, phía sau có một thùng xe vừa có thể chứa đồ, cũng có thể chở người.

Đường Húc Hải còn trực tiếp lái thiết giáp đi, cứ như vậy tiểu đội hơn hai mươi gần ba mươi người, xa hoa mà lái 4 chiếc xe quân dụng đi liền hình thành.

Nguyên đán vừa qua, cách đầu xuân còn một tháng, ra ngoài đi đường nếu không chuẩn bị chu toàn mọi chuyện, chịu lạnh là không thể tránh khỏi. May mắn hiện tại Binh đoàn Long Cốt tài đại khí thô, ăn dùng xăng dầu vân vân các loại đều chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Tiểu đội tinh anh Binh đoàn Long Cốt xung phong ở phía trước, nghiệp đoàn Bình Nam lái xe tải chậm rãi đi theo phía sau.

Đại sảnh để đảm bảo lợi ích cho binh đoàn- loại đoàn thể thuần giết chóc này- bình thường đều đem quyền khai hoang thu lại đất đai bị mất cho đoàn thể tiêu diệt alien. Binh đoàn thông thường chỉ quản giết không quản chôn, lúc này liền cần một đồng minh nghiệp đoàn tới giải quyết hậu quả.

Nghiệp đoàn sẽ xuất động nhân mã mang vật tư đồ dùng trong trấn nhỏ hoặc thị trấn đã càn quét sạch alien về thành, sau đó bán mấy thứ này đi, thù lao có được thì dựa theo tỉ lệ ước định trước đó mà phân phối.

Bình thường thì nghiệp đoàn phụ trách tìm tòi vật tư đều do binh đoàn tự chỉ định, nghiệp đoàn nào chưa được binh đoàn trao quyền mà tự tiện tiến hành sưu tập vật tư, sẽ bị coi là trái pháp luật. Đương nhiên hiện tại pháp luật thực khó quán triệt, nghiệp đoàn không được trao quyền sẽ bị binh đoàn căm ghét và trả thù, những điều này là quy tắc ngầm bất thành văn ở hiện tại.

Long cốt có nghiệp đoàn đồng minh sẵn. Lần này Phó Sử Ngọ muốn đi thành phố Liễu Nguyên tỉnh J tìm kiếm chất đông lạnh. Để đạt được thu hoạch càng lớn và đảm bảo ích lợi của bọn họ, mời nghiệp đoàn Bình Nam cùng lên đường là chuyện tất yếu.

Bình Nam lần này do Chu Vĩ Hoa tự mình mang đội, tổng cộng dẫn theo ba trăm người. Đừng nhìn hắn mang nhiều người, trong đó có năm mươi dị năng giả cấp 1, cấp 2, một trăm là biến dị giả, dư lại đều là người thường.

Không như nghiệp đoàn khác chỉ nhận dị năng giả cùng biến dị giả, nghiệp đoàn Bình Nam lại có lượng người thường gấp bội dị năng giả cùng biến dị giả. Bởi vì nguyên nhân hình thành đặc biệt, nghiệp đoàn Bình Nam cũng không ghét bỏ người thường không có dị năng thần kỳ và biến dị giả chỉ vượt qua thể chất người thường. Rất nhiều công tác sản xuất kiến thiết nói chung đều giao cho người thường hoàn thành, cũng sẽ không ép họ làm những việc vượt qua phạm vi năng lực.

Tuy Phái thành cũng có rất nhiều người thường làm việc trong cơ cấu kiến thiết sản xuất nghề nông vân vân, nhưng họ đều làm việc không ổn định, tiền lương đều tính theo ngày, so với có nghiệp đoàn làm hậu thuẫn, thật sự không có bảo đảm gì.

Loại nghiệp đoàn đặc biệt khoan dung với người thường này, liền gợi nên hảo cảm của những gia đình trong nhà có dị năng giả hoặc biến dị giả, nếu có thể họ đều muốn gia nhập nghiệp đoàn Bình Nam.

Không có alien cấp 3 chỉ huy, alien với bản năng xu cát tị hại, liền rời xa nơi chúng nó không địch lại nổi.

Alien chung quanh Phái thành rất phân tán, chỉ là mỗi buổi tối tăng thêm mấy con, lũ alien hành động tách bầy. Trên cơ bản bị tiểu đội rời khỏi Phái thành làm nhiệm vụ thuận tay tiêu diệt sạch.

Bởi vì nhân số đông đảo, giá trị vũ lực bạo biểu, Đường Húc Hải không chọn cách né tránh, ngược lại men theo đường cao tốc đi tới thành phố Liễu Nguyên tỉnh J.

Nếu là bình thường, từ Phái thành đến thành phố Liễu Nguyên phải mất 5 tiếng. Đáng tiếc hiện tại không có người quản lí đường phố sạch sẽ, trên cao tốc sớm đã bị lá rụng cành khô chiếm cứ, mùa thu năm trước cỏ dại bộc phát quá mạnh, khiến mặt đường sát mép cũng bị nứt ra diện tích không nhỏ. Nếu tốc độ quá nhanh, khả năng phát sinh thảm kịch xe hủy người vong rất cao.

Dự đoán bảo thủ nhất, bọn họ lái xe đi rồi về, thời gian đi đường thôi đã mất hết bốn ngày. Chớ nói chi là trên đường chạy qua trạm thu phí, trạm nghỉ không có khả năng không có alien quấy rối, điều này khiến lộ trình càng kéo dài hơn nữa.

Đường Húc Hải điều khiển cơ giáp đi tuốt đằng trước, xe của hắn chạy chừng 60 dặm một giờ, trải qua gia công xác ngoài bằng dị năng kim loại, chỉ cần alien dám có mắt không tròng nhào lên, hắn cam đoan một vết máu cũng không lưu lại.

Đường Húc Hải ngồi ở vị trí điều khiển, Phó Sử Ngọ ngồi ở ghế phó, Miêu Gia thì chiếm lấy vị trí nhìn xa, chỗ này có thể ngồi cũng có thể đứng, mệt thậm chí có thể hoạt động cơ thể một chút, khỏi bàn thư thái biết chừng nào.

Chỗ ngồi phía sau có mười người, bởi vì còn đặt vật tư, chỗ ngồi có hơi chật chọi co quắp, nhưng trong xe cũng đủ ấm, khiến mọi người thực vừa lòng.

Đường Húc Hải cứ lia mắt nhìn màn hình điện tử trên đồng hồ đo, quan sát hoàn cảnh chung quanh, mắt hắn cứ nhìn thẳng tiền phương, mở miệng hỏi Miêu Gia: “Miêu Gia, còn khoảng cách bao nhiêu mới rời khỏi khu an toàn?”

Phụ cận Phái thành đã triệt để không có alien cấp 3 hoạt động, cho nên được Đường Húc Hải gọi là khu vực an toàn.

Miêu Gia ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn nhìn máy tính, nói: “Dựa theo tốc độ này, đại khái còn một giờ nữa chúng ta sẽ rời khỏi khu an toàn.”

Ngón tay Đường Húc Hải gõ gõ lên tay lái, híp mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhỏ hẹp, hàng rào hai bên đường đã sớm tả tơi. Không bị xe tông gãy, cũng bị cỏ dại lật ngã xuống đất, căn bản đã hoàn toàn mất đi tác dụng bảo vệ.

Phó Sử Ngọ nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì?”

Đường Húc Hải lắc đầu nói: “Không có gì, tôi nghĩ đường cao tốc có lẽ sẽ còn khó đi hơn trong dự đoán.”

Quả nhiên, chờ một giờ sau khi rời khỏi khu vực an toàn, trên đường bắt đầu xuất hiện xe bị vứt bỏ, có chiếc hết xăng, cũng có chiếc chủ nhân gặp phải bất trắc, cửa xe mở toang, người lại không thấy tung tích.

Đường Húc Hải ỷ có chiếc thiết giáp bưu hãn nên trực tiếp tông văng mấy chiếc chặn đường, ban đầu chỉ cần đụng xe vào bên cạnh đường xe chạy, nhưng sau đó lượng xe càng lúc càng nhiều, đụng cũng đụng không đi, Đường Húc Hải không thể không dừng xe lại.

Đường Húc Hải nhích tới nhích lui trên ghế dựa, hoạt động cổ một chút, Phó Sử Ngọ bên cạnh đứng lên cong lưng nói: “Chúng ta đi xuống, dịch xe chặn đường qua đi.”

Xe Phía sau cũng sôi nổi dừng lại, pickup quân dụng theo sau thiết giáp mở cửa ra, không cần Phó Sử Ngọ đi nói riêng, rất có nhãn lực trực tiếp xuống xe.

Nhân cơ hội này, long cốt và dân Bình Nam dứt khoát xuống xe hoạt động cơ thể một chút, ngồi hơn 2 tiếng, máu không lưu thông, tuy không mệt gì, nhưng cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

Không cần Đường Húc Hải ra tay, các đội viên tốp năm tốp ba lập thành một tổ, trực tiếp ném mấy chiếc xe ra ngoài cao tốc.

Phó Sử Ngọ đứng xa xa nhìn, thở ra luồn hơi lạnh buốt, một cảm giác lạnh lẽo dọc theo khí quản thấm sâu vào phổi của y

Miêu Gia chầm chậm chầm chậm đi đến bên người Vương Đan, Chân Tử quay đầu không cẩn thận nhìn thấy, nhịn ‘tám’ không được lặng yên xúm lại, nghe lén.

Mắt Miêu Gia lướt trái lướt phải, rốt cục quyết định, há mồm kêu: “Chị Vương.”

Vương Đan làm đội Phó, khí thế của cô còn mạnh hơn đội trưởng Lưu Bội Kỳ. Nếu không phải vì người trong đội đa số đều là dị năng giả, Lưu Bội Kỳ hận không thể thoái vị nhượng hiền.

Vương Đan đang xoa thắt lưng, tư thái tiêu sái lại không kềm chế được đứng một bên, giám sát đội viên dưới trướng làm việc. Nghe có người gọi cô, nhìn lại, môi nhếch lên hỏi: “Thế nào? Có gì không?”

Miệng Miêu Gia há há, phun ra một câu: “Chị… Chẳng lẽ đang quen bạn trai?”

Vương Đan bất ngờ, bật cười hỏi: “Em nghe thấy tiếng gió gì rồi? Đồn đâu ra vậy? Nói bậy nói bạ thôi hà.”

Miêu Gia chớp mắt mấy cái, nói: “Chính là tối nguyên đán hôm đó, em rõ ràng thấy chị với một anh nào đó nhảy trong quán bar.”

Vương Đan sửng sốt, chợt nói: “A, em nói hôm tân niên hả. Chị nhớ ra rồi. Cái anh em nhìn thấy đấy là bạn học trước kia của chị, trùng hợp gặp được, liền cùng đến quán bar uống một ly.”

Miêu Gia vừa nghe là bạn học, không phải bạn trai, cũng không phải người theo đuổi, liền nhếch miệng, sau đó lại thấy mình như vậy rất không tiền đồ, ngại ngùng vuốt mũi nói: “Lúc ấy em muốn qua chào chị, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi.”

Vương Đan hồi tưởng một chút, cười nói: “Bởi vì tình cờ gặp bạn cũ, chị mừng quá, uống rượu xong lại đi sân huấn luyện so đấu một trận.”

Miệng Miêu Gia mở to, khó tin nổi. Tân niên tình cờ gặp lại bạn cũ, uống rượu có thể hiểu, so đấu liền có chút thái quá?

Chân Tử lúc này nhịn không được bu vô hỏi: “Bạn của chị Vương cũng học vật lộn hả chị?”

Vương Đan nhìn Chân Tử vẻ mặt tò mò, cười nói: “Có thể coi là thế, nhưng thân thủ của anh ta tốt hơn chị nhiều.”

Miêu Gia buông lo lắng xuống, nhịn không được hỏi han mấy chuyện lúc Vương Đan học đại học, khiến Vương Đan cũng chống đỡ không nổi.

Cô buồn cười hỏi: “Có ai hỏi như em không, có phải đem hết mấy kỹ xảo thẩm vấn hỏi phạm nhân áp dụng hết vô không?”

Miêu Gia lúc này mới ngượng ngùng câm miệng.

Xe nhanh chóng được dọn sạch, Đường Húc Hải nhìn nhìn mọi người hoạt động cơ thể chung quanh, cũng không gọi họ lập tức lên xe, dù sao đã dừng rồi thì nhân tiện nghỉ ngơi một chút.

Ánh mắt Phó Sử Ngọ dán về phía xa xa, thần sắc chậm rãi nghiêm túc lên, Đường Húc Hải khỏi nói có chú ý y đến mức nào, công thức hóa mà nhìn nơi khác, mười cặp mắt cũng phân ra một nửa để nhìn vào y. Bật người liền phát hiện vẻ mặt y không ổn.

“Làm sao vậy?” Đường Húc Hải đi đến bên người Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ mặc một chiếc áo lông nhạt màu, nâng bàn tay đeo găng lên, chỉ chỉ dưới chân đường cao tốc: “Anh xem, đây là dấu chân con gì?”

Mắt Đường Húc Hải nhìn theo ánh mắt y, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Bầy sói!”

Vương Đan đứng cách đó không xa, nghe được Đường Húc Hải kinh hô, lập tức bước nhanh tới: “Có sói? Ở đâu?”

Miêu Gia cùng Chân Tử hai người đều sợ ngây người, Lưu Bội Kỳ đứng xa xa đang nói chuyện với đội viên cũng phát hiện không đúng, nhanh chóng chạy về.

Chỉ thấy phía dưới đường cao tốc xây cao cao, chỗ liền kề mặt đất chồng chất còn đống tuyết trắng ngần chưa tan ra, mặt đất ngẫu nhiên lồi lên, bởi vì thấm đẫm nước tuyết mà có vẻ dẻo kẹo lầy lội, cũng khiến cho dấu chân của động vật qua đi có vẻ nổi bật lên rõ.

“Chỗ này có bầy sói á?” Lưu Bội Kỳ không dám tin nói.

Vương Đan hơi mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khó trách nơi này chồng chất nhiều xe như vậy, hẳn đều bị sói tập kích.”

Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải liếc nhìn nhau một cái, sau đó y quát lớn với các đội viên bởi vì xôn xao này mà chậm rãi tụ lại: “Nơi đây không nên ở lâu, nhanh lên xe!”

Lưu Bội Kỳ nhìn một mảnh đầy dấu chân dưới mặt đất kia: “Có xác định đây là sói không? Nói không chừng là đàn chó hoang, hơn nữa trên xe cũng không nhìn thấy có vết tập kích của bầy sói.”

Nghi vấn của Lưu Bội Kỳ cũng rất nhiều người trong lòng có, vừa rồi họ tự tay lật xe xuống, trên thân xe có vết va chạm, cũng có dấu trầy, nhưng không có vết cào của dã thú.

Mắt Phó Sử Ngọ sắc lên, quát lớn các đội viên mặt lộ dao động: “Thất thần làm gì! Bảo các anh nhanh lên xe rời khỏi nơi này.” Sau đó ánh mắt y vèo một cái liền chuyển đến trên người Lưu Bội Kỳ, giọng điệu hơi dịu đi một chút, nói: “Đừng dựa vào hên xui, quên lần chúng ta gặp phải bò dị năng ở xóm nhỏ cạnh đường tỉnh à?”

Sắc mặt Lưu Bội Kỳ lập tức trở nên đặc sắc, không chần chờ gì nữa, lập tức chạy vội đến pickup quân dụng.

“Lên xe! Lên xe! Đều lên xe! Lập tức xuất phát!”

Rất nhiều người còn chưa hiểu ra sao, chạy nhanh đi chậm động tác vẫn có vẻ không lưu loát mấy.

“Huuuúú ~~~~~~” một tiếng hú to rõ xa xa truyền đến, động tác của mọi người khựng lại trong chớp mắt, sau đó lập tức chạy như điên vào trong xe.

“Mịa!” Đường Húc Hải thấp giọng mắng một câu, đề xe thiết giáp run lên, tốc độ tăng tốc nhanh, nhanh chóng vượt qua 100 dặm. Bởi vì chướng ngại trên đường, cộng thêm chất lượng đường không tốt, xe thiết giáp lắc lắc lư lư phập phồng lợi hại.

Phó Sử Ngọ không thể không nói với Đường Húc Hải: “Đừng lo, bầy sói cách còn rất xa.”

Nhảy vào xe thiết giáp, Miêu Gia không khẩn trương như thế nữa. Cậu nghi hoặc hỏi: “Cái chỗ này sao lại có sói, còn đi cả bầy nữa chứ?”

Bởi vì loài người trộm săn và bắt giết quá độ, Số lượng sói trong biên giới Hoa Hạ giảm cực mạnh, hiện nay chỉ có một ít khu còn tồn tại chủng quần kích thước không lớn.

Sắc mặt Đường Húc Hải khó coi nói: “Cách xa cũng không có nghĩa là an toàn, chỉ cần để bầy sói ngửi phong phanh thấy mùi con mồi, chúng nhất định sẽ theo kịp. Hiện tại trời đông giá rét, tìm kiếm thức ăn vốn đã tương đối khó, đàn sói này chắc di chuyển tới. Không có loài người hoạt động đại quy mô, để tránh né alien, bầy sói rất có khả năng sẽ rời xa thảo nguyên, tiến vào cao sơn đất liền.”

Vẻ mặt Phó Sử Ngọ nghiêm túc, Đường Húc Hải nói rất có khả năng là chính xác, trước kia sói di chuyển là vì bị nhân loại sát hại quá độ. Hiện tại alien còn ác hơn nhân loại, những bầy sói di chuyển đến thảo nguyên liền không thể không dọc theo con đường ban đầu đi trở về, tránh né đến vùng trung bộ Hoa Hạ địa thế càng thêm phức tạp.

____________________________________-

Tâm sự nhảm chút, số là gần đây tôi đang thèm khát mấy bộ thời tiền sử, hoặc thú nhân hoặc dã nhân vân vân [quắn quéo theo phong trào ấy mà ¬_¬], thế là tôi mò lại đống thú nhân-tiền sử mà tôi lưu trữ nhưng chưa đọc, sau một hồi tìm kiếm và đọc một vài bộ… Tôi phát hiện ra k có cái nào thật sự ưng ý lắm, k có bộ nào làm tôi dâng trào như bộ Nguyên thủy tái lai cả. Tôi bắt đầu rối rắm, k lẽ yêu cầu của tôi quá cao ư? Hay tôi thật sự đang bị chay truyện, bởi vì thú thật lâu lắm rồi k có bộ nào làm tôi “khắc cốt ghi tâm”.

Thế là tôi quyết định, giảm yêu cầu của mình xuống chút,biết đâu tìm đc tình yêu mới thì sao. Không cần phải đòi hỏi 1×1 mà 3P cũng đc [mấy cô biết đấy, tôi là tôi hơi kị NP, bởi thế cái bộ Hy lạp hiện đại thần thoại k có sức hút mạnh để tôi bắt tay vô làm ¬_¬], nhưng tất nhiên tôi cũng không dám nhảy đại vào hố một bộ nào đó… tôi sợ trúng lôi, tôi dò tìm những bài review trong VNS cũ [khụ, hồi đó thấy bài nào hay hay tôi hay copy về để nhớ] và tôi nghe đâu bộ  “Sử tiền nam thê” là một bộ khá kinh điển.

Thế là tôi nhảy vô coi, và… tôi đạp ngay lôi bự luôn mới ác =.,=~ K phải k hay, lượng kiến thức của nó tốt hơn các bộ khác rất nhiều đấy, đặc biệt tôi rất có thiện cảm với hiểu biết của tác giả về đồ gốm, về cao lanh.. tất nhiên vụ lấy nguyên liệu làm gốm mà nung một hồi ra sứ thì cũng hơi ảo, nhưng thôi, biết đâu cái đó do tôi chưa học đến thì sao=)), k bàn luận đến vấn đề chuyên môn này.

Ban đầu truyện khá hay, tôi cũng thấy khá thu hút với tính cách và hành động của các nhân vật, hành văn cũng tạm nhưng dần dần nó đạp trúng quá nhiều lôi của tôi, nó làm tôi rối rắm quá >< ~

1.Mở đầu truyện đã trúng lôi, tôi ứ thích cường thủ hào đoạt, tôi ứ thích hiếp râm….. Người ta có thể gọi nó là làm rồi mới yêu nhưng nói hoa mỹ cho cách mấy thì bản chất nó vẫn là hiếp râm thôi =,.=. Mà sau này lại còn yêu luôn thằng hiếp mình nữa chứ, đúng logic cùn “làm làm làm, làm một hồi lại có tình cảm” =,=.Tôi k có ý gây hấn gì đâu nhưng từ khi tôi đọc bộ 7 ngày ân ái hay gì đó bên ngôn tình cứ hễ đọc trúng bộ nào cường thủ hào đoạt hay hiếp trước yêu sau tôi lại thấy xốn xốn con mắt =,= Tất nhiên bên đam chúng ta cũng có thể loại này nhưng tôi đọc ngôn tình trúng lôi trước nên từ khi chuyển qua đam tôi k dám rớ vào.

2.Tính cách nhân vật chính [cụ thể là thụ nhá] càng về sau càng quá quắc. Có phải vì được ngta sủng quá, đc ngta tôn sùng quá mà nvc có những hành động quá đà như thế k nhỉ? Cụ thể chút nhá, lúc thụ phát hiện ra cánh tay bị bỏng của Tiger bị nhiễm trùng do cụ trí giả băng bó mà k đúng cách, thụ chạy đến Đánh -Cụ -Một -Trận. Tôi k thể tin nổi vào mắt mình khi đọc đến chương ấy. Các cô có thể cảm nhận đc tâm trí tôi khi đọc đến khúc này nó loạn đến mức nào không?!

" Tôn Chí Tân một tay ấn hắn, một tay không ngừng đánh loạn. quyền thứ nhất hắn liền cảm giác được, lão đầu nhi tiền sử xác thực không giống với lão đầu nhi chống gậy hiện đại, vị đồng chí trí giả này, thực mấn đòn. Đừng thấy hắn khô quắt như vậy, quyền đầu đánh lên co dãn cũng không tệ lắm!

Trong lòng không cố kỵ, Tôn Chí Tân một quyền một quyền không chút khách khí đánh xuống, vừa đánh vừa mắng:

“Ai bảo ngươi coi thường nhân mạng!”

“Ai bảo ngươi thiếu hiểu biết còn dám khoe khoang khắp nơi!”

“Ai bảo ngươi dùng thuốc linh tinh bôi loạn!”

“Ai bảo ngươi phá bọt nước trên tay Tiger!”

“Ai bảo ngươi băng vải loạn lên!”

Tôi k hiểu nổi cái gì gọi là coi thường nhân mạng, cái gì là thiếu hiểu biết. Thụ là người hiện đại, anh biết các kiến thức sơ cứu y khoa…. nhưng ngta khác, ngta là trí giả của thời TIỀN SỬ. OK, thụ lấy quyền gì mà đánh người ta một trận bê bết như thế! Mà người ta còn là người già nữa, cái đạo đức hay văn minh TIẾN BỘ mà thụ tự công nhận bị chó ăn rồi à. Chưa kể đến đánh xong cái thái độ của thụ như đúng rồi vậy đó, k có hối hận, k có ăn năn như những người trong cơn nóng nảy mà làm điều sai. Những chương trước thụ vốn là người điềm tĩnh, chững chạc nhưng đến đây tôi đã hoàn toàn thất vọng, hay đây là cách tác giả muốn nhấn mạnh địa vị của “tiểu tam” Tiger trong lòng thụ nó cao đến mức nào nhễ =)) Nhấn mạnh lúc này thụ và Tiger chỉ là “người dưng” thôi nhé, chưa yêu đương gì.

3.Đáng lẽ lôi này k phải là lôi, vì trước khi đọc bộ này tôi đã tự nhũ:  Thôi, hạ thấp chỉ tiêu chút, kệ nó, 3P thôi mà. Nhưng …. T.T xin lỗi tôi chịu k nổi. Tôi chấp nhận đc NP khi thụ ban đầu k có tình cảm với tất cả các bên, nhưng lại bị tấn công từ các anh công [như Phong lưu quyển], hoặc do nguyên nhân máu tró nào đó như mất trí nhớ mà vốn đã có người yêu sau yêu người khác chẳng hạn. Nhưng tôi ghét cái cách thụ đã yêu công 1 nhưng cái thái độ cứ dây dưa mập mờ với công 2. Thụ rõ ràng đã nhận cái răng nanh của công 1 tức là chấp nhận làm vợ ảnh… nhưng tại sao cứ dây dưa với công 2 thế?! Biết là 2 anh còn phải đấu với nhau để quyết định quyền “sỡ hữu” với thụ, nhưng thụ rõ ràng rất độc lập và tự nhận là k để ai quyết định cuộc đời mình mà. Tôi k chịu nổi sau tất cả những gì công 1 làm cho thụ, thụ vẫn có thể yêu người khác như vậy? Nói cho cùng thì cũng là do bản chất trăng hoa và tham lam thôi [nhún vai], và tôi ghét thế. [các cô k cần để ý đến lý do này, vì đây chỉ là lý do riêng thôi]

Nói sơ sơ ba lôi chủ yếu tôi k chịu nổi thôi, mấy cái lặt vặt tôi k muốn nhắc tới. Thật thất vọng bởi hai chữ “kinh điển”… tôi drop nó ngay khúc thụ đánh xong cụ trí giả rồi đưa ra điều kiện để k bị xử phạt ai ngờ hai bên đều tưởng mình chiếm hời rồi cười run người =_,= [Hất bàn] Dẹp, k coi nữa.

Ai là fan bộ này đừng ném đá nhé, đây chỉ là ý kiến phiến diện của tôi thôi [nhún vai]