Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 73




Phát hiện biến hóa của Âu Dương, Ôn Triệu Minh không hổ thẹn với biệt hiệu gian thương, lập tức khó xử nói anh không thể vì chuyện này liền hy sinh * của đồng đội mình, miễn cưỡng y làm chuyện y không muốn. Hơn nữa như vậy, cũng chẳng khác nào bán đứng đối phương.

Chắc có lẽ do Ôn Triệu Minh diễn quá sâu, Âu Dương Thành cũng học theo thay anh thấy khó xử luôn. Dù sao Âu Dương Thành cũng là khoa học gia, ông không biết cách che dấu bản thân trước mặt thương nhân. Điều này giúp Ôn Triệu Minh tóm lấy cơ hội, không chút kiềm chế mà phát huy bản tính gian thương ẩn trong xương máu, lên giá ngay và luôn.

May mà Ôn Triệu Minh căn bản chưa nói súng này là chế tạo cho Phó Sử Ngọ, bằng không thật sự diễn không nổi rồi.

Âu Dương Thành thoái nhượng liên tục, số thù lao ban đầu Ôn Triệu Minh đồng ý từng chút từng chút giảm, giảm đến chỉ còn vẻn vẹn có một phần ba mà thôi. Ôn Triệu Minh nhìn ra được Âu Dương Thành thật sự muốn Phó Sử Ngọ đến chỗ tiến sĩ Tả làm nghiên cứu, bất kể thế nào cũng chấp nhận hết. Vì thế cuối cùng lấy điều kiện: Âu Dương Thành giao ra hai cây súng lục bằng sứ thép để thành giao.

Nhưng mà, sợ Phó Sử Ngọ không nguyện ý, Ôn Triệu Minh vẫn đưa ra một đường lui, đương sự phải đồng ý mới hoàn thành ước định này.

Ôn Triệu Minh thấy Phó Sử Ngọ nghe anh nói xong liền lâm vào trầm tư, lập tức tâm tình bất an nói: “Sử Ngọ, tôi cảm thấy điều kiện này có thể tiếp thu. Âu Dương nói, chỉ làm kiểm tra, yêu cầu quá phận gì khác anh cũng có thể cự tuyệt.”

Phó Sử Ngọ ngẩng đầu, nói: “Âu Dương Thành yêu cầu như vậy, vì cây súng, nếu lúc ấy là tôi tôi cũng đáp ứng. Anh làm không có sai.”

Ôn Triệu Minh được câu trả lời khẳng định của y, rốt cục buông xuống quả cân trong lòng xuống.

Quá trình cùng Âu Dương giao tiếp, anh thấy được cái có thể đả động ông ta chỉ có chuyện này, nếu Phó Sử Ngọ không chịu, anh thật không nghĩ ra biện pháp khác để kiếm chất liệu sứ thép làm súng này.

Phó Sử Ngọ như có điều suy nghĩ, nói: “Kỳ thật từ sau lần ra khỏi thành tìm kiếm alien cấp 3, tôi cứ nghĩ muốn tìm một khoa học gia đáng tin, chuyên phân tích nghiên cứu nguyên lý và căn do của năng lực này của tôi.”

Ôn Triệu Minh kinh ngạc nhìn y, ai cũng không biết Phó Sử Ngọ thậm chí có tâm tư này.

Nhìn bộ dáng anh không tin, Phó Sử Ngọ khẳng định: “Thật đó, lúc ấy nhìn thấy dao động kia của alien, tôi căn bản không nói rõ được thứ này rốt cuộc là cái gì. Chỉ cần năng lực cảm quan của tôi được nghiên cứu thấu đáo, liền biết được alien cấp 3 rốt cuộc thông qua nguyên lý gì mà hô ứng với đồng loại của chúng. Như vậy nếu lại có cuộc chiến vây thành, tìm ra alien cấp 3 sẽ không khó khăn như vậy.”

Phó Sử Ngọ nói khó, đương nhiên không là kinh nghiệm lần này y trải qua, mà là lo lắng cho các thành thị khác.

Mặc dù có bài post tường tận của y để tham khảo, những thành thị đó vẫn phải trả giá quá lớn mới đánh lui được triều alien, khó khăn nhất chính là tìm khắp nơi vẫn không thấy alien cấp 3 mà thôi. Lũ cấp 3 quá quỷ quyệt, vẫn ẩn nấu ở phía sau, thành chưa bị phá căn bản không chịu nhào ra.

Phó Sử Ngọ đại công vô tư như vậy, cũng làm Ôn Triệu Minh tự thấy xấu hổ.

Phó Sử Ngọ cười cười, nói: “Nói cho cùng, tự mình đoán bậy, đương nhiên thua kém nghiên cứu chuyên nghiệp của khoa học gia quyền uy. Triệu Minh, anh đã giúp tôi giải quyết một nan đề đó chứ.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Ôn Triệu Minh tự đáy lòng cảm thấy rối rắm cùng cảm động, tiểu đồng đội của anh chính là thiện giải nhân ý vậy đó!

Chờ Đường Húc Hải nghe tin Phó Sử Ngọ ra ngoài muốn cho tiến sĩ Tả làm kiểm tra, ngay lập tức không biết từ xó xỉnh nào nhào ra.

“Sao tự nhiên cậu muốn cho cái tên tiến sĩ không biết gọi là cái gì kia làm kiểm tra chứ?” Đường Húc Hải sắc mặt không tốt hỏi.

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy tiến sĩ Z hay Tả gì kia, dùng loại ánh mắt quá mức nhiệt liệt thế nào nhìn Phó Sử Ngọ, hiện tại nhớ lại hắn vẫn một bụng khó chịu.

Đó là ánh mắt nhìn con người sao, căn bản là nhìn một cái… kì trân dị bảo hiếm có trên đời mà! Không coi Phó Sử Ngọ thành một người chân chính để đối đãi.

Phó Sử Ngọ không rõ hắn rốt cuộc vì sao không vui thế, nhưng Đường Húc Hải tự nhiên nhào ra nói chuyện với y, ngược lại khiến y rất vui vẻ.

Gần đây Đường Húc Hải cứ bận quá bận quá, huấn luyện người của binh đoàn bọn họ, rồi đội dự bị, thậm chí hắn còn nhiệt tình trợ giúp dân Bình Nam huấn luyện, lúc nào cũng không thấy bóng người.

Đương nhiên Phó Sử Ngọ chẳng chút cảm nhận được Đường Húc Hải đang tự tìm đường chết tạo ra các loại chướng ngại, chỉ cảm thấy gần đây thời gian Đường Húc Hải lộ mặt đặc biệt ngắn ngủi, hai người còn chưa nói mấy câu chuyện riêng gì, có nói cũng chỉ nói về chuyện công mà tôi.

“Ừm, tôi phải đi.” Phó Sử Ngọ cũng không nói đây là điều kiện trao đổi Ôn Triệu Minh đàm phán được, chỉ bảo: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không thể cứ mơ hồ như vậy, phải truy nguyên rốt cuộc năng lực này của tôi là sao, hoàn toàn nắm giữ bản chất của nó, tôi về sau mới có thể thuận buồm xuôi gió ứng dụng với phát triển.”

Đường Húc Hải tuy cảm thấy y nói có lý, nhưng vẫn rất không muốn: “Vậy cũng đừng tìm cha tiến sĩ Tả đó.”

Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, thần tình lạnh nhạt nói: “Tìm người nào đều vậy thôi, chẳng qua tiến sĩ này chúng ta từng tiếp xúc, tôi lại có ấn tượng sâu với tinh thần nghiêm túc chấp nhất chân lý của ông ta với khoa học, cảm thấy người như thế nhất định có thể hoàn thành cái tôi muốn.”

Đường Húc Hải không nói, chỉ ôm cánh tay đứng đó, sừng sững như cột nhà.

Ôn Triệu Minh lúc này cũng không thể không khuyên: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ thương lượng trước với ông ta, không được công bố nghiên cứu về Phó Sử Ngọ ra ngoài.”

Đường Húc Hải liếc Ôn Triệu Minh một cái, hơi bất mãn nói: “Chuyện tới nước này rồi mới thương lượng, sao không bàn sớm trước. Lỡ đâu ổng nói không tính, đổi ý thì sao?”

Đường Húc Hải bẽ bẽ đốt tay tay, phát ra tiếng vang “rắc rắc rắc” khủng bố, hắn không có ý tốt cười: “Tôi và các anh cùng đi, cũng dễ tăng chút thanh thế cho các anh.”

Ôn Triệu Minh dở khóc dở cười, nếu Đường Húc Hải thật sự muốn đi chung anh cũng không có cách ngăn cản. Không nói rõ ràng từ đầu, Ôn Triệu Minh cảm thấy Đường Húc Hải khẳng định sẽ có dị nghị với loại trao đổi này.

Chờ đến viện khoa học, quả nhiên như anh dự đoán, Đường Húc Hải xù lông nhím ngay.

Tiến sĩ Tả thấy Phó Sử Ngọ liền hưng phấn khó tự kềm chế, ghê tới mức trực tiếp nhào tới, toàn bộ quá trình đều đang dùng ánh mắt liếm láp Phó Sử Ngọ, khiến Đường Húc Hải sôi máu ứ gan.

Âu Dương Thành dùng ánh mắt hung hăng trừng tiến sĩ Tả một cái: “Chúng ta không phải bàn trước rồi hả! Đây là người, đừng cứ hấp ta hấp tấp, lãnh tĩnh kiềm chế ngày thường của cậu đâu hết rồi.”

Ánh mắt Tiến sĩ Tả không rời Phó Sử Ngọ, cũng không quay đầu lại la lối: “Chỉ cần có Phó Sử Ngọ, ai còn muốn cái quỷ đó.”

Ông ta nói như đúng rồi đến thế, khiến Âu Dương tức đến mắt trợn trắng: “Cậu còn như vậy, tôi liền đổi ý, dù sao chánh chủ trao đổi điều kiện với họ cũng là tôi.”

Tiến sĩ Tả bị người bắt chẹp chổ hiểm, lúc này mới khôi phục lãnh tĩnh, biểu tình trên mặt không khoa trương quá nữa.

Đường Húc Hải cảnh giác nhìn hai người bọn họ: “Điều kiện trao đổi gì?”

Âu Dương không rõ lí do, sau đó hoảng hồn nhìn Phó Sử Ngọ: “Không phải anh bị tên này lừa tới chứ?!”

Ôn Triệu Minh đè thái dương: “Gì chứ, đương nhiên là trải qua đương sự đồng ý.”

Âu Dương lúc này mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi, các anh để Phó Sử Ngọ này cho tiểu Z làm kiểm tra, tôi liền giúp các anh chế tạo súng sứ thép. Đây là điều kiện bàn trước rồi, tốt nhất đừng xuất hiện sai lầm gì.”

Đường Húc Hải mặt đanh lại, trầm giọng hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Ôn Triệu Minh thấy hắn vẻ mặt sương lạnh, rõ ràng là giận rồi a.

Phó Sử Ngọ lại không hề hay biết bảo: “Dù sao tôi cũng muốn tìm người làm kiểm tra nghiên cứu, không phải rất đúng lúc sao. Vị tiến sĩ Âu Dương này có thể chế tạo một loại vật chất cứng rắn chịu nóng cực cao, dùng làm thân súng có đạn năng lượng rất tốt.”

Đường Húc Hải lập tức lửa giận phừng phừng lại cảm thấy thực nghẹn, cư nhiên muốn Phó Sử Ngọ hy sinh chính mình đi đổi lấy vật liệu súng, hắn hung hăng trừng Ôn Triệu Minh một cái, cái tên này còn được xưng là gian thương, quá vô dụng.

Ôn Triệu Minh quả thực oan chết rồi.

Đường Húc Hải trong lòng nén giận, trên mặt vẫn lạnh như băng: “Phải không, dị năng của tôi cũng là kim loại biến dị, cũng không giống với những dị năng giả khác, không bằng cũng thỉnh tiến sĩ Tả làm kiểm tra luôn.”

Tiến sĩ Tả hạ mình tôn quý nhìn hắn một cái, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Tùy tiện tìm một tiến sĩ sinh vật có thể test cho anh, anh cho là thời gian của tôi nhiều lắm hả.”

Bị tiến sĩ Tả dùng ánh mắt “Quả là vô cớ gây rối mà” nhìn, Đường Húc Hải giận đến lông mày đều dựng lên, hận không thể xông lên đánh người này một trận cho bỏ ghét.

Đáng tiếc trong mắt tiến sĩ Tả chỉ có nhân loại cuối cùng Phó Sử Ngọ này đáng để ông tha thiết như vậy, những dị năng giả khác bất quá là phàm trần tục tĩu bình thường thôi.

Tiến sĩ Tả lạnh nhạt nói: “Hiện tại cả thế giới đều là nhân loại bị phân tử Nguyên ô nhiễm, dị năng giả đếm không hết, dị năng biến dị cũng không ít, nghiên cứu đại chúng tôi không thèm làm đâu.”

Đường Húc Hải cảm thấy mình bị khinh bỉ, nếu không phải Phó Sử Ngọ thấy không ổn dùng sức ôm lấy cánh tay hắn, không chừng tiến sĩ Tả đã vì cái miệng độc của mình mà ăn một cú rồi.

Âu Dương không thể nhịn được nữa hung hăng vỗ ông một cái: “Tiểu Z, câm miệng!”

Tiến sĩ Tả vẻ mặt biến đổi, thần sắc ủy khuất vừa muốn giận vừa muốn khóc, nhếch miệng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn thành thành thật thật mà ngậm miệng lại.

Ngực Đường Húc Hải kịch liệt phập phồng, Phó Sử Ngọ gần kề hắn, da đầu run lên nghe tiếng thở ồ ồ nọ, lần này đúng là giận dữ lắm a.

Phó Sử Ngọ luống cuống lấy tay vỗ nhẹ lồng ngực hắn, nói: “Húc Hải, đừng nóng mà.”

Sau đó y lại quay đầu nói: “Húc Hải là bạn tốt của tôi, nếu có thể, vẫn là xin các ông tìm một khoa học gia lợi hại giúp ảnh làm kiểm tra. Đương nhiên, tôi cũng không miễn cưỡng tiến sĩ Tả.”

Tiến sĩ Tả lúc này đột nhiên chen vào nói: “Tiến sĩ Z, hoặc là ZZ.” Tiến sĩ Tả không vui liếc Đường Húc Hải một phát, gắng gượng mà nói với Đường Húc Hải: “Nếu là bạn của anh, vậy lúc tôi rảnh liền giúp hắn coi thử cho.”

Phó Sử Ngọ mỉm cười, nói với Đường Húc Hải: “Thật tốt quá, Húc Hải. Chúng ta có thể cùng làm kiểm tra rồi.”

Đường Húc Hải triệt để hết cách, trọng điểm hoàn toàn lệch rồi biết không hả!

Hắn bất quá là khiêu khích a khiêu khích a, ai thật sự vui lòng để tên tiến sĩ điên cuồng không biết gọi là gì kia làm kiểm tra!

Nhưng mà, Phó Sử Ngọ có vẻ thật sự thay hắn vui vẻ, khiến Đường Húc nói Hải từ chối không ra được, chỉ có thể nhận.

Ôn Triệu Minh nhìn trò vui hạ màn che, âm thầm hít một hơi, sao tự nhiên thấy phong cách càng ngày càng không đúng?

Ôn Triệu Minh ấn ấn thái dương, lướt qua ba tên gây chuyện, đi đến trước mặt Âu Dương, nghiêm mặt nói: “Tôi đã thuyết phục trưởng đoàn chúng tôi đến làm kiểm tra, như vậy ngài Âu Dương cũng phải đáp ứng yêu cầu hàng đầu.”

Âu Dương nhìn anh hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Không có người của bên tôi, trọng yếu nhất là đương sự đồng ý, tư liệu nghiên cứu của tiến sĩ Tả không được truyền ra ngoài hoặc công khai.” Ôn Triệu Minh trịnh trọng nói.

Âu Dương cũng nghiêm túc lên: “Chuyện này là đương nhiên, tôi đáp ứng.”

Đối tượng đến làm nghiên cứu chủ yếu là Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải xem như một nửa, mà Ôn Triệu Minh căn bản chỉ là nhân viên đi cùng.

Âu Dương nhìn ba người đi vào phòng nghiên cứu của tiến sĩ Tả, tuy lo lắng, nhưng ông nếu đã đáp ứng điều kiện trao đổi của Binh đoàn Long Cốt, cũng chỉ có thể buông xuống nghiên cứu của mình, bắt đầu mỗi ngày dùng dị năng chế tạo ra một chút sứ thép.

Tiến sĩ Tả tuy ăn nói tự đại, hơn nữa không coi ai ra gì, nhưng ông quả thật có tư cách này.

Tri thức của Tiến sĩ Tả rất vững chắc, tư duy cũng cực nhanh nhẹn, hơn nữa trước khi màn trời mở ra hắn cũng từng vì tò mò mà nghiên cứu siêu năng lực, nhưng bởi vì hư vô mờ mịt không có tư liệu chân thật mà bỏ cuộc.

Cho nên, ông mới có thể khám phá ra chân tướng năng lực đặc biệt của Phó Sử Ngọ đầu tiên, kéo thăm dò của bản thân về Phó Sử Ngọ đến phương hướng chính xác.

Tiến sĩ Tả kỳ tư diệu tưởng ùn ùn, ông thực hưng phấn, có vô tận điểm quan trọng, muốn cho Phó Sử Ngọ nếm thử.

Thế nhưng cũng may Âu Dương đã hung dữ dặn dò ông nên tiến sĩ Tả cũng kiềm chế tâm tư cấp bách, bảo Phó Sử Ngọ làm từng loại kiểm tra. Trong lòng lại thầm nghĩ: “Âu Dương nói đúng, mình phải tranh thủ lòng tin của Phó Sử Ngọ trước, để cậu ta nhìn thấy thành tích chân thật, mới có thể chấp nhận phối hợp với mình.”

Đại não sôi trào bình tĩnh trở lại, tiến sĩ Tả rốt cục tiến nhập nghiên cứu cẩn thận, thể hiện phong thái và phong phạm của học giả chuyên nghiệp trước mắt ba người.

Viện khoa học này của Phái thành là tập trung thiết bị nghiên cứu của toàn tỉnh H lúc trước, thiết lập để nghiên cứu tật bệnh bùng nổ.

Cho nên, các loại thiết bị dùng trong sinh vật y học đều có hết ở đây, tiến sĩ Tả lại là học giả chuyên gia lúc đầu đi vào viện này. Thời điểm màn trời vẫn ở trạng thái rặng mây đỏ, liền có nghiên cứu đột phá trọng đại, có địa vị cùng quyền lợi rất cao trong viện.

Tiến sĩ Tả có phòng nghiên cứu riêng của mình, thậm chí có vài thiết bị quý cũng được ưu tiên sử dụng.

Ba người đi sớm về trễ, chỉ đợi vài ngày tại viện khoa học tiến sĩ Tả đã lấy ra kết luận nghiên cứu khiến ba người không thán phục không được.

Mấy ngày nay, ở phòng làm việc của mình tiến sĩ Tả cho Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải còn có Ôn Triệu Minh, Âu Dương nghe tin tức mà tới làm báo cáo tổng kết giai đoạn.

Tiến sĩ Tả cực kì đứng đắn nghiêm nghị, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phó Sử Ngọ lại thường mang theo lửa nóng.

Phó Sử Ngọ thường xuyên bị hắn như bị động kinh phân liệt như vậy nhìn hoài, hiện tại trên cơ bản đã có thể coi như không có việc gì không thèm để ý.

Tiến sĩ Tả phát cho bốn người một phần văn kiện, sau đó chính mình ngồi trên bàn làm việc chậm rãi nói với bốn người: “Phỏng đoán của tôi quả nhiên chính xác! Năng lực đặc biệt của Phó Sử Ngọ quả nhiên thuộc loại siêu năng lực mà loài người định nghĩa trước khi màn trời xuất hiện.”

Tiến sĩ Tả hưng phấn liếm liếm môi, nói: “Siêu năng lực trước kia cũng từng lưu hành rất hot một đoạn thời gian trong tuyên truyền truyền thông, nhưng rất nhiều người được coi là có siêu năng lực bị vạch trần, khiến mọi người cứ nửa tin nửa ngờ. Tôi vẫn luôn tin tưởng, không kẽ không gió lùa, căn nguyên của lời đồn chắc hẳn phải có tính chân thực nhất định. Căn cứ tư liệu trước kia mà nói, chủng loại siêu năng lực đã từng có niệm lực, không gian di động, đọc suy nghĩ, thấu thị… vân vân, có rất nhiều loại.”

Ôn Triệu Minh nhướng mày, tò mò hỏi: “Vậy năng lực của Sử Ngọ thuộc loại nào?”

Mắt Tiến sĩ Tả sáng lên, nhìn Ôn Triệu Minh tán thưởng: “Vấn đề này của anh hỏi rất tốt, loại siêu năng lực này của Phó Sử Ngọ thuộc loại không mờ ảo nhất, giản dị nhất, khả năng tồn tại ở hiện thực cao nhất trong đó, cũng chính là giác quan thứ sáu!”

“…” Đường Húc Hải trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Cái quỷ gì?! Giác quan thứ sáu?!”

Ôn Triệu Minh nghĩ sao cũng không nghĩ tới là cái này, mày hung hăng nhíu: giác quan thứ sáu, còn gọi là là tri giác siêu cảm quan, tiếng Anh viết tắt là ESP. Rất nhiều năm trước là một đề tài thực nóng.

Tiến sĩ Tả như không nhìn thấy gương mặt không dám tin của bốn người đối diện, đương nhiên gật gật đầu: “Đúng! Chính là giác quan thứ sáu! Nhưng giác quan thứ sáu này không phải như các anh lý giải, giác quan thứ sáu hẹp hòi trong mấy chuyện phiếm của mọi người—— siêu cảm quan tri giác, cái thứ giản đơn đó.”

Tiến sĩ Tả đặc biệt tự tin hất càm lên, soạt kéo biểu đồ sừng sững bên cạnh xuống một cái, trục cuốn cố định trên đỉnh lập tức rủ xuống, trên đó có một hình vẽ người, kỳ lạ chính là chung quanh hắn có các đường cong lộn xộn, lại mang theo sóng tuyến rậm rạp tuân theo quy luật nhất định.

Mắt Phó Sử Ngọ khựng lại, y thầm lắp bắp kinh hãi, sóng gợn này sao nhìn quen vậy! giống y chang loại dao động không ngừng phát ra từ alien cấp 3 y nhìn thấy trong cảm quan. Nhưng mà, chuyện này y cũng chưa từng nói cho tiến sĩ Tả, ông ta làm sao tạo ra hình ảnh giống đến thế được?

Tiến sĩ Tả hồn nhiên không phát giác Phó Sử Ngọ kinh ngạc, còn thong dong nói ra kết quả nghiên cứu: “Loại tri giác siêu cảm quan này là chỉ nhân loại ngoài ngũ giác, còn lấy một con đường nào đó sưu tập tin tức, để biết trước xu hướng phát triển của chuyện nào đó. Nhưng loại năng lực này của Phó Sử Ngọ lại toàn diện vượt khỏi phạm trù này, có thể xưng là năng lực cảm quan siêu cấp cũng không đủ.”

Tiến sĩ Tả đưa tay múa may văn kiện trong tay một chút, đắc ý nói: “Tôi đặt tên cho năng lực này của cậu là siêu cảm. Tiếp theo, tôi liền nói với các cậu, chỗ bất đồng của Phó Sử Ngọ, và căn do xuất hiện loại năng lực này của cậu.”

Phó Sử Ngọ thẳng lưng, lấy thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có nhìn ông.

“Căn cứ nghiên cứu tôi cho rằng, trước khi màn trời mở ra, bản thân Phó Sử Ngọ đã có được tiềm chất siêu năng lực giác quan thứ sáu, chẳng qua loại năng lực này là hoàn toàn ẩn trong DNA của cậu ta, thuộc loại gien ẩn.” mắt Tiến sĩ Tả sáng quắt, nói: “Sau khi màn trời đến, thân thể Phó Sử Ngọ bị phân tử Nguyên xâm lấn, phân tử Nguyên lây nhiễm cơ thể người là một quá trình thay đổi gien, nhưng Phó Sử Ngọ đã có gien ẩn lúc này lại bị triệt để bị kích hoạt, siêu cảm năng lực thức tỉnh!”

Vẻ mặt Tiến sĩ Tả cuồng nhiệt lên: “Siêu cảm năng lực không là giác quan thứ sáu thần thông theo nghĩa thường, nó hoàn toàn hơn hẳn năng lực này, toàn diện kích phát năng lượng sinh vật  của Phó Sử Ngọ, khiến Phó Sử Ngọ trở thành một người duy nhất hiện đã biết thành công miễn dịch phân tử Nguyên ô nhiễm trên thế giới.”

Đường Húc Hải không khỏi tin phục lên, nuốt một ngụm nước miếng.

Ôn Triệu Minh cùng Âu Dương đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phó Sử Ngọ.

Tiến sĩ Tả đặt ngón tay giữa trung tâm biểu đồ nhân thể, sau đó rà ngón tay xuất phát từ tim dọc theo nhánh dao động: “Kích phát toàn diện năng lượng sinh vật, thúc đẩy cảm quan của Phó Sử Ngọ đôi khi sẽ phát huy vượt qua năng lực cảm giác thông thường. Ví dụ như…” Tiến sĩ Tả nhìn Phó Sử Ngọ: “Tuy mắt cậu ta cận thị, nhưng tôi dám khẳng định, ở năng lực cảm quan, Phó Sử Ngọ có thể nhìn thấy thứ vượt qua khoảng cách cùng phạm vi cực hạn của con người. Còn có thính lực, dưới tình huống không cần phụ trợ thiết bị, có thể nghe được động tĩnh con người căn bản không có khả năng nghe thấy!”

Phó Sử Ngọ sợ hãi cả kinh, không rét mà run.

Y không khỏi hồi tưởng lại, trong nhiều lần chiến đấu, có thể nhìn rõ được quỹ đạo viên đạn, còn có động tác vận động của cơ thể người; thậm chí ngay từ ban đầu, bên ngoài rạp chiếu phim nọ, lúc y một mình tìm kiếm chất truyền dịch và dược vật, xui xỏe gặp phải alien, tại cách alien mấy chục mét thậm chí có thể nghe thấy tiếng hàm trên hàm dưới va chạm trong lỗ miệng.

Việc này, y ai cũng không nói cho nghe, nhưng tất cả đều bị tiến sĩ Tả một câu nói trúng!

Tim Phó Sử Ngọ co rút, ngón tay y không khỏi chậm rãi nắm thành quyền, mồ hôi chậm rãi toát ra cái trán.

Thì ra, đây là tác dụng của loại siêu cảm này sao?

Hóa ra sớm đã có dấu hiệu rồi.

Sắc mặt Phó Sử Ngọ trắng bệch, cả người đều vì khiếp sợ mà có vẻ không ổn chút nào, Đường Húc Hải lo lắng lại đau lòng, hắn ôm bả vai Phó Sử Ngọ: “Sử Ngọ! Sử Ngọ! Cậu không sao chứ?” Sau đó hắn trợn mắt đáp trả tiến sĩ Tả, đều là tại ông nội này nói thế, Phó Sử Ngọ mới thành như vậy.

“Tôi không sao.” Phó Sử Ngọ nắm lấy tay Đường Húc Hải, lộ ra một nụ cười thật nhỏ: “Tôi chỉ là giật mình. Đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy thứ người khác nhìn không đến, tai tôi có thể nghe ra tiếng động người khác nghe không được, việc này cho tới giờ tôi đều không nói với ai, lại đều bị tiến sĩ Tả nói trúng rồi.”

Ánh mắt Phó Sử Ngọ sắc bén nhìn về phía tiến sĩ Tả, tiến sĩ Tả vui mừng bất động nhìn thẳng y.

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, miệng nói: “Hiện tại tôi tin nghiên cứu của ông là chính xác, loại năng lực này của tôi thật là siêu năng lực mà không phải dị năng. Cho nên, nhờ ông, nói cho tôi biết càng nhiều tình hình cụ thể và tỉ mỉ.”

Khóe miệng Ôn Triệu Minh run run, đây là thái độ nhờ người ta? Không biết còn tưởng y muốn trả thù đó chứ…

Tiến sĩ Tả lập tức sửa thái độ lạnh lùng, nóng bỏng chớp chớp mắt với Phó Sử Ngọ, hai tay thậm chí tạo thành chữ thập không từ đặt ở ngực, lấy tư thái sướng rơn nói: “Đương nhiên, đương nhiên tôi cái gì cũng nói cho cậu hết.” Sau đó cậu mới tin tưởng tôi, phối hợp tôi làm đủ loại thử nghiệm a, mị ha ha ha!!

Vẻ mặt Âu Dương vô cùng thê thảm, kéo tầm mắt đi, nhìn bản mặt cái tên này là biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì rồi.