Tiểu đồng bọn đến khiến Phó Sử Ngọ thở phào, ít nhất năng lực của cô bé kia hẳn có thể làm ảnh hưởng đến Sử Chính, thế thì Đường Húc Hải cũng không cần khổ cực đến vậy.
Mục tiêu hàng đầu của cô gái kia là Sử Chính, cô căn bản không thèm nhìn cái cây to kia, cổ họng phát ra tiếng cười khủng bố, cô lớn tiếng quát: “Sử Chính, giờ chết của mày đã đến!!”
Sử Chính đang đùa Đường Húc Hải đã nghiền, nhìn thấy cô sắc mặt lập tức biến đổi.
Gã đấu với Đường Húc Hải như hai phần tử bạo lực đang cận chiến, ai cũng không làm gì được ai, cố tình cô bé này là loại viễn trình, loại gã khó giải quyết nhất.
Sử Chính là dị năng giả, lực chống sóng âm rất mạnh, bất quá cũng chỉ có thể giúp gã thoát khỏi trì trệ nhanh hơn người khác một chút. Nhưng cũng chỉ cần một chút như vậy cũng đủ Đường Húc Hải tiến lên giết gã!
“Đều không được nhúc nhích!!!” Sử Chính bạo rống một tiếng, một tay ôm thân cây, tay còn lại từ túi áo lấy ra một vật giống như loại điện thoại đời cũ: “Nếu tụi mày không muốn chết tốt nhất dừng tay.”
Nhìn thấy hắn làm động tác giả bộ đè xuống để uy hiếp mọi người, mắt Phó Sử Ngọ lập tức đỏ, y tràn ngập hận thù quát: “Sử Chính, mày còn muốn uy hiếp ai? Bạn tao đã bị mày hại chết! Mày cho là tao còn chịu để mày uy hiếp à?!”
Sử Chính âm ngoan nói: “Mày tốt nhất chịu đi. Bởi vì bom này đặt trong khu bình dân!”
Cái gì? Khu bình dân? Chỗ nào vậy.
Gần như ai ai cũng có nghi vấn như vậy, trừ cô gái sóng âm kia.
Cô không dám tin nhìn Sử Chính: “Mày điên thật rồi! Nổ chết bọn họ có lợi gì cho mày? Dùng họ làm mồi họ nhịn, vũ nhục chà đạp họ cũng nhịn, bất quá chỉ muốn sống mà thôi! Vì sao mày nhẫn tâm như vậy, cư nhiên còn cài bom ở đó?!”
“Đương nhiên có lợi mới làm chứ.” Sử Chính kinh ngạc, “Chẳng lẽ mày cho rằng tao sẽ lãng phí hỏa dược quý giá trên người lũ vô dụng rác rưởi như vậy?”
Gã ha hả cười rộ, hiển nhiên cho rằng lời này là chân lý rõ ràng, mọi người lại không biết buồn cười ở chỗ nào nữa.
Vì thế những người khác nhất trí đồng ý quan điểm của cô gái, gã tuyệt đối là điên rồi.
Sử Chính hồn nhiên cười bất giác ánh mắt quái dị nhìn họ, cầm điều khiển vuốt lên gương mặt, lấy một giọng điệu say mê mà hư ảo nói: “Cài bom đương nhiên là để đối phó lũ alien tiến hóa, nhà tù này chỗ nào nhiều người?” Sử Chính cười quỷ dị: “Đương nhiên là khu bình dân nha ~ ”
Sau đó vẻ mặt gã đần độn không thú vị nói: “Để bọn thủ hạ quý giá của tao không bị chết quá nhiều, chờ đến thời khắc mấu chốt liền rút lui, lũ tiến hóa nhất định chờ không kịp vọt vào khu bình dân ăn một bữa no đủ. Người nơi đó nhiều vậy, đủ cho chúng con nào cũng no nê. Mà tao chỉ cần nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay là có thể dễ dàng giết chúng, thuận tiện thưởng thức đại hội khói lửa tráng lệ chút…”
Nói với khói lửa do nổ bom, Sử Chính bệnh hoạn mà phấn khởi lên, thiên chân ngọt ngào kể: “Tao nha, từ nhỏ thích nhất nhìn pháo hoa. Tao thấy chỉ khi ngọn lửa cắn nuốt mạng người mới bộc lộ ra vẻ đẹp kinh người nhất.”
Biến thái!
Mặt Đường Húc Hải xanh mét, trăm triệu không ngờ kỹ năng cài bom của Sử Chính cư nhiên cực giỏi.
Cô gái sóng âm hình như không thể chịu được tiến lên một bước.
Mắt Sử Chính nheo lại, hắn lớn tiếng quát cô gái: “Mày đừng tưởng có thể cản tao! Mày phát ra âm thanh vẫn phải há mồm, bắt đầu từ giờ không cho mày nói một câu, chỉ cần mày há mồm tao liền kíp nổ!”
“Cái gì?” Cô gái khó có thể tin nhìn gã.
“A ~ a ~” Sử Chính tiếc nuối lắc đầu, ngón tay đè lên một phím số.
“Oanh!!!” Một tiếng nổ thiên la địa chấn thật lớn quét tới, khắp ngõ ngách sân vận động lớn cách tòa nhà tương đối xa chuyên dùng để hóng mát hiện đang đặt hơn một vạn hộ may mắn còn tồn tại bùng lên một làn khói lửa đỏ rực chói mắt! Khiến cho mọi người bất an xôn xao lên.
Cô gái sợ tới mức bịt kín miệng mình lại.
“Lần này chỉ là cảnh cáo.” Sử Chính lạnh lùng nói.
“Tê!!!” Một tiếng tiếng rít làm mọi người ở đây biến sắc.
Sử Chính uy hiếp dùng điều khiển chỉ vào mọi người: “Mục đích của tụi mày cũng chỉ là trốn thoát, hiện tại đã đạt thành rồi, tao có thể không nhằm vào tụi mày nữa. Tha cho tao rời đi, thức thời một chút, tốt nhất không cần làm chuyện dư thừa.”
Sử Chính ném thân cây, lui về phía sau quát: “Tụi mày hẳn nên may mắn tao còn phải đối phó alien, bằng không ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!”
Năng lượng nổ còn mạnh hơn quả cài trên người Ôn Triệu Minh, chấn động đến nỗi lá cây bên này rào rào rụng rơi, một mảnh lá bay tới nóc nhà đã nổ tan hoang. Lầu hai sụp đổ nện lên đá vụn ở lầu một, cứ như cũng bị chấn động mới rơi xuống.
Sử Chính biến mất trước mắt mọi người, Phó Sử Ngọ nắm chặt hai tay không cam lòng nhìn hướng gã rời khỏi.
Mã Đông nhắc nhở: “Nếu vậy chúng ta đi nhanh đi.”
Phó Sử Ngọ sợ run một chút, chần chờ nhìn Đường Húc Hải.
Sắc mặt Hoắc Ân Đình còn tái nhợt, hắn bởi vì sử dụng cạn kiệt dị năng chân đã không còn sức lực, lảo đảo đi đến nói: “Mục đích của chúng ta không phải là cứu người sao? Mục đích đạt thành, chúng ta đi đi.”
Cứ đi như vậy sao?
“Không được!” Cô gái lớn tiếng hô: “Sử Chính nói được làm được, hắn nói dùng hơn một vạn người làm mồi, thì nhất định sẽ hạ sát thủ! Tôi không thể để hắn hại chết nhiều người hơn nữa!”
Đúng vậy, không thể để gã hại chết càng nhiều người hơn! Mắt Đường Húc Hải sắc bén lên.
“Chúng ta ở lại!” Đường Húc Hải nói.
“Ở lại?” Những người khác cơ hồ trăm miệng một lời.
“Đúng! Chỉ cần lũ tiến hóa không tiến vào, Sử Chính sẽ không kíp nổ bom trong này!” Đường Húc Hải khẳng định nói, “Hơn nữa, Sử Chính tên này hận chúng ta tận xương, chờ hắn đánh lùi alien tiến hóa, thì sẽ có thời giờ toàn lực đuổi giết chúng ta, chúng ta cũng trốn không xa nổi!”
Nghe xong lời này, bọn Ngô Thiện đầy mình không cam mới câm miệng.
“Cho nên, nhất định phải thừa cơ hội này giết hắn, báo thù cho Triệu Minh!” Phó Sử Ngọ đầy hận thù nói.
“Đúng!” Đường Húc Hải gật đầu thật mạnh phụ họa.
Cô gái hưng phấn nhìn bọn họ nói: “Đúng! Cứ làm vậy đi!”
Phó Sử Ngọ suy nghĩ rất nhanh, y nói: “Tôi có thể tìm ra bom trước, để chờ đến khi Sử Chính thật sự ấn kíp nổ sẽ cố gắng không làm hại quá nhiều người.”
Mắt cô gái sáng lên: “Nếu vậy, có thể chuyển dời những người đó đến chỗ không có bom, như vậy hắn sẽ không có con tin để uy hiếp chúng ta!”
Miêu Gia xem xét cô một cái, nhanh vậy đã cùng họ thành “Chúng ta” rồi? Đến giờ cậu còn chưa biết người này tên gì lại sắp phải đồng sinh cộng tử lần nữa, thật thần kỳ nha!!!!
Thế nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt để hỏi han, vẫn là chờ đến hết thảy trần ai lạc định đi _ Miêu Gia lạc quan nghĩ.
“Tốt! Cứ như thế mà làm đi!” Phó Sử Ngọ gật đầu, sau đó sấm rền gió cuốn xoay người đi về hướng còn tuôn khói đặc.
Đường Húc Hải vội vàng đuổi theo y.
Đây là năng lực mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách tìm kiếm Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ khai phá ra. Y hiện tại không chỉ có thể phân hình trên mặt đất, mặt ngoài tòa nhà, hiện tại còn có thể chui xuống đất, tiến vào trong nhà.
Dưới sự toàn lực tìm kiếm của Phó Sử Ngọ, rất nhanh họ liền xác nhận hơn mười chỗ chôn bom.
Sử Chính thật sự tâm thần mất trí, toàn nhà tù không một chỗ nào an toàn, hầu như chỗ nào cũng cài bom.
Căn cứ miêu tả của Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải vẻ mặt ngưng trọng nói: “Loại bom này uy lực cực lợi hại, nếu để đối phó alien, cho dù một vạn con cũng có thể tiêu diệt sạch.”
“Húc Hải?” Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn hắn, làm chi phải tán thành ý kiến của thằng điên Sử Chính kia!
“Kế sách dụ địch xâm nhập này của Sử Chính cũng rất khả thi.” Đường Húc Hải ôm cánh tay, mắt lạnh như băng nói.
“Không phải anh chứ?!” Cô gái kinh dị nhìn hắn, hô: “Chẳng lẽ anh cũng muốn hy sinh những người đó làm mồi dụ?! Không ngờ anh với hắn đều điên như nhau.”
“Tôi cũng không muốn hy sinh họ.” Đường Húc Hải nâng một bàn tay lên, một tay chế phục cô gái kích động đến không ổn này.
“Anh có ý kiến gì à?” Tương phản, Phó Sử Ngọ thực tin tưởng con người Đường Húc Hải, lúc này ngược lại thực lãnh tĩnh. Y đẩy đẩy kính, thấu kính phản xạ ra ánh lóe lạnh căm khiến người chung quanh vây xem không rét mà run.
Quả là một đôi cuồng ma sát nhân đầy mùi sát khí ah!!!!
“Ừm…” Đường Húc Hải nhìn Phó Sử Ngọ vẻ mặt lạnh lùng, thật lâu sau mới mỉm cười nói: “Chỉ cần lấy bom dưới chân họ ra, chuyển đến con đường alien đi qua là có thể.”
Mắt Phó Sử Ngọ lóe lóe: “Mà chúng ta chỉ cần mai phục sẵn, chờ Sử Chính kích nổ bom xong, giết hắn cũng không muộn!”
“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!” Miêu Gia vỗ tay tán thưởng: “Chiếm lấy chỗ tốt của Sử Chính thật quá sung sướng!”
Mấy người chế định kế hoạch tỉ mỉ, lập tức bắt đầu hành động; Đường Húc Hải cùng Miêu Gia, Lưu Bội Kỳ, Hollande đi đào mấy quả bom này. Phó Sử Ngọ cùng những người khác thì đi cản những người thấy họ tới mở cổng rào chắn liền hướng lại đây muốn chạy trốn đến nơi khác.
Những người này đang cực kì kích động, vừa rồi bom nổ ngay bên cạnh làm rất nhiều người bị chấn thương, có kẻ hiện tại tai đã hoàn toàn điếc đặc, cũng có người bị uy lực vụ nổ quét trúng, bị bỏng nặng.
Nếu không phải Sử Chính tu kiến một rào chắn cực kì bền chắc trong sân vận động này, bọn họ đã sớm chạy.
Hiện tại bọn Phó Sử Ngọ ngăn ở cổng, không cho những người kích động muốn ra khỏi đây chạy đi, bị cô gái sóng âm hét một cái đánh ngã.
Cứ việc làm họ bị thương nhưng đó cũng là vì an toàn của họ. Ai biết chốc lát nữa alien tiến vào có giết sạch những người trên đường không chứ.
Trong mắt những người này ứa đầy phẫn nộ tuyệt vọng, cứ như vậy đứng trước cửa giằng co với họ.
Một lát sau, bốn người Đường Húc Hải ôm vài quả bom đi ra.
Những người này lúc này mới kinh ngạc phát giác, thì ra chỗ bọn họ cư nhiên có nhiều bom như vậy.
Môi Phó Sử Ngọ giật giật, sau đó cố gắng tìm từ mới nói ra một câu: “Bom cũng đã chuyển đi rồi, lại bịt kíp nổ nên cũng không chết người. Mọi người liền an tâm ở trong này, chờ hết thảy chấm dứt rồi đi.”
Nhưng định nghĩa của cái gọi là hết thảy chấm dứt của hai bên rõ ràng không giống, ý y là chờ alien tiến công kết thúc, mà những người này lại nghĩ lầm Phó Sử Ngọ cũng là người phản kháng, là muốn giải cứu bọn họ.
Phó Sử Ngọ xoay người sang chỗ khác, túm tụm cùng đồng đội, đi đến chỗ an bày.
Mà phía sau họ, trong mắt những người bị nhốt ở rào chắn kia đã nhuốm đầy chờ mong.
Mọi người đang nghỉ ngơi dưỡng sức, Phó Sử Ngọ nhắm mắt tựa vào vai Đường Húc Hải, đối phương yêu cầu y ngủ một lát mãnh liệt quá.
Nửa ngày nay, Phó Sử Ngọ không ngừng sử dụng năng lực của y, đã sớm choáng váng đờ đẫn, nếu không phải Đường Húc Hải biết rõ nội tình, nhìn y mặt ngoài như chẳng có chuyện gì, cũng không biết y đang mệt mỏi rã rời đến mức nào.
Phó Sử Ngọ chỉ ngủ một chút, cũng bởi vì bất an mà tỉnh lại.
“Sao ngủ có chút xíu vậy?” Đường Húc Hải không vui nhìn y bảo: “Sao mà đủ hả.”
Nói xong, hắn liền đưa tay nhấn đầu Phó Sử Ngọ xuống.
Phó Sử Ngọ lắc lắc cánh tay, né tránh, ngón tay lại không cẩn thận xẹt qua đùi hắn.
Hiện tại Đường Húc Hải còn mặc cương giáp kim loại, nhìn ánh sáng long lanh phản chiếu kia, Phó Sử Ngọ sờ sờ độ cứng rắn rồi hỏi: “Anh làm thế nào vậy?”
Đường Húc Hải nhấc chân, theo động tác của hắn, các đốt tay phát ra tiếng cách cách rất nhỏ, hắn đắc ý nói: “Đột nhiên nhanh trí thôi, tôi cũng không muốn bị thằng cặn bã biến thái Sử Chính kia chê cười.”
Phó Sử Ngọ gõ gõ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Đừng nhìn như vậy, kỳ thật chỉ có một tầng rất mỏng thôi, chỉ dùng để chắn.” Đường Húc Hải hiếm khi mà tự nhiên thấy ngại ngùng nói.
Phó Sử Ngọ suy tư nhìn hắn, Đường Húc Hải không hiểu gì nhìn lại.
“Nếu anh có đủ tài liệu ( beta: ý Sử Ngọ là nguyên liệu, trong các bộ truyện dị năng mạt thế hay được gọi chung là tài liệu), kỳ thật anh có thể bọc thép toàn thân, như vậy có thể bảo hộ anh hữu hiệu hơn.” Phó Sử Ngọ nghiêm túc đề nghị: “Hôm nay thông qua chiến đấu với những dị năng giả kia tôi phát giác, rất nhiều quan niệm hình thái dĩ vãng hiện giờ đã bảo thủ lạc hậu, làm chúng ta có vẻ quá mức bị động.”
Đường Húc Hải sờ sờ cằm, nói: “Võ trang bọc thép sao? Quân đội kỹ thuật hóa ngược lại có loại trang bị này, nhưng không trang bị phạm vi rộng thôi. Cậu nói đúng, dù sao thời buổi này cũng không ai quản chế, trang bị cơ mật trước kia cũng có thể lấy ra nhìn người.”
“Ý tôi không phải vậy.” Phó Sử Ngọ xua tay, sau đó giải thích: “Ý tôi là dị năng kim loại của anh, không chỉ có thể bọc thép, thậm chí còn có thể hình thành mũi nhọn, lưỡi dao ở vài chỗ.”
Phó Sử Ngọ vươn hai tay nâng nắm đấm của Đường Húc Hải lên, nói: “Tỷ như, trên nắm tay anh có thể tạo ra mũi nhọn.” y vươn tay chỉ, sờ sờ cùi chỏ của Đường Húc Hải, “Chỗ này có thể thiết kế thêm một lưỡi dao sắc, như vậy lúc anh thụi cùi chỏ, có thể trực tiếp chém vào kẻ thù.”
Đường Húc Hải nghe vậy ánh mắt lóe sáng, theo Phó Sử Ngọ nêu ví dụ, Đường Húc Hải đã có khái niệm cụ thể bắt đầu căn cứ thuật giết người tự động toát ra đủ loại dụng cụ kim loại trong đầu _ bả vai có thể làm một góc đâm, gót chân cũng có thể mang một lưỡi dao ẩn…
Não động không cẩn thận mở quá lớn, bộ dáng ảo tưởng ra giống y chang loài khủng long gai trên lưng toàn gai nhọn đã tuyệt chủng.
“Khụ!” Đường Húc Hải giữ chặt suy nghĩ lao nhanh như ngựa hoang thoát cương, lấy lại tinh thần vỗ vỗ cái đầu xù ngốc ngốc của Phó Sử Ngọ.
“?” Phó Sử Ngọ không rõ lí do nhìn hắn.
“Tôi nói cậu đó…” Đường Húc Hải ánh mắt phức tạp nhìn y, “Bình thường nhìn đơn thuần, sao nghĩ ra mấy thể loại hung tàn này vậy?”
“Hung tàn hả?” Phó Sử Ngọ thẹn thùng, “Tôi không biết nữa, chẳng qua thấy cái quần cương giáp của anh, sau đó liên tưởng liền…”
Cái não này rốt cuộc lớn lên thế nào? Đường Húc Hải bất khả tư nghị xoa đầu y, Phó Sử Ngọ buồn bực vỗ một bàn tay qua.
“Này, cô tên là gì?” Miêu Gia nhỏ giọng hỏi cô gái sóng âm.
Da mặt cô gái cứng lại chút, Miêu Gia vẫn cứ tò mò nhìn cô, cô không thể không hút sâu một hơi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi họ Chân, Chân của huyên chân; tên một chữ độc nhất là mộc tân _ Tử.”
“A.” Miêu Gia phản ứng chậm: “Chân… Tử?”
Thấy cổ cô cứng còng gật gật đầu, Miêu Gia niệm niệm: “Chân Tử, Chân Tử… Sadako?!”
Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt, cô gái sóng âm Chân Tử lại nhụt chí xì xuống như bóng cao su.
“Phốc ha ha ha!” Miêu Gia ôm bụng cười cười to, cười đến lăn lộn đầy đất. Tâm trạng vẫn luôn căng thẳng trầm trọng rốt cục đạt được một tia thoải mái.
Chân Tử phẫn nộ nhìn Miêu Gia đưa tới ánh mắt tò mò của những người khác: “Có cái gì buồn cười!”
Miêu Gia chùi khóe mắt: “Người đặt tên chắc có thù oán gì với cô hả?!”
“Xéo!” Chân Tử xấu hổ buồn bực mắng: “Ba ba tôi họ Chân, mẹ tôi là họ lạ, Tử! Cho nên tôi tên là Chân Tử, tôi sinh ra ai mà biết sau này sẽ đụng tên với nữ quỷ đại danh đỉnh đỉnh kia chứ!”
Ba mẹ cô cũng sau năm 2000 đại danh Sadako vang vọng giới điện ảnh mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, nhưng cũng không thể vì thế mà bắt con gái mình đã dùng tên này mấy năm, thật vất vả mới học được cách viết tên sửa tên ha?
Lại nói mẹ sấp nhỏ cũng không muốn, vì thế ba Chân dứt khoát không thèm để ý nữa, căn bản không nghĩ đến cảm thụ của con gái sau khi lớn lên sẽ thế nào.
Chân Tử là sinh viên đại học tỉnh ngành âm nhạc, học là Bel canto, lúc cô với đám bạn nghỉ hè đi du lịch lại gặp phải mạt thế. Thời điểm đó họ cũng bị cách ly, sau Chân Tử lại phát sốt.
Chờ lành bệnh, Chân Tử và bạn bè muốn chạy về nhà lại bị alien tập kích. Chân Tử lần đầu tiên bạo phát dị năng sóng âm.
Trong đám bạn cũng chỉ có mình cô thức tỉnh dị năng, những người khác nhiều nhất cũng biến dị mà thôi.
Tuy trong đám bạn có mấy tên con trai ghen tị tụi con gái, rất ghét cô, nhưng Chân Tử cũng không thèm để ý, vẫn bảo hộ họ. Thẳng đến khi họ rơi vào ma chưởng của Sử Chính.
Người không biến dị trực tiếp bị đưa đi làm mồi, biến dị cũng thành pháo hôi, Chân Tử liều mạng nghe theo Sử Chính, không ngừng dùng dị năng của mình đổi lấy tính mạng người cuối cùng cũng là cô bạn tốt nhất của cô.
Nhưng, cuối cùng cô ấy lại bị cưỡng bức khi cô không có mặt.
Nhìn bạn tốt hấp hối, Chân Tử vừa đau lại hối.
Vẫn là cô ấy hàm lệ mang cười nói với cô: “Kỳ thật đều là tui liên lụy bà… Nói không chừng bản thân bà có thể chạy thoát rồi… bà không phải chúa cứu thế, cứu không được hết mọi người, tốt với bản thân một chút, Chân Chân nha…”
Cô trước khi chết còn luôn bảo mình chạy trốn, Chân Tử hận thấu xương Sử Chính và thủ hạ của gã, làm sao có thể cứ vậy mà đi, vì thế cô bắt đầu phản kháng.
Lại bởi vì năng lực đặc biệt mà bị giam cầm.
Cả đời Chân Tử cũng không thể quên bộ dáng bạn tốt trước khi lâm chung, cô cũng sẽ không buông lơi báo thù cho cô.
Cho nên, cô nhất định phải giết Sử Chính.
Phó Sử Ngọ nghỉ ngơi một chút liền lại bắt đầu thi triển năng lực cảm quan chú ý hướng đi của Sử Chính.
Hiện tại y không cần chú ý diện tích lớn, chỉ cần nhìn một mình Sử Chính là đủ.
Chỉ cần gã bắt đầu di động, đó chính là tín hiệu hành động, bọn họ phải cấp tốc di chuyển qua mới được.
Lúc ấy thủ hạ của hắn đều bị an bài rút khỏi, chỉ có vài người đi theo Sử Chính ở lại kíp nổ bom.
Mày Phó Sử Ngọ vừa động, ánh mắt chậm rãi mở ra, Đường Húc Hải vẫn luôn nhìn chăm chú vào mặt y, lập tức liền phát hiện.
“Chúng sắp phòng ngự không nổi nữa.” Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái bảo, sau đó đứng lên.
Những người khác thấy y đứng dậy cũng sôi nổi đứng lên,
“Hắn đi về phía đông.” ánh mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, nói.
“Phía đông?” Chân Tử suy nghĩ một chút liền nói: “Bên kia có một cánh cổng, sau này được dị năng giả thổ hệ gia cố.”
“Ừm, Sử Chính cùng thủ hạ của hắn phân ra.” Phó Sử Ngọ vươn tay bắt lấy tay Đường Húc Hải, “Chúng tôi hành động đi!”
Đường Húc Hải gật gật đầu, lúc này lực chú ý của Phó Sử Ngọ đều tập trung vào người Sử Chính, hiện trạng thực tế liền có chút lơ là, Đường Húc Hải trực tiếp mang Phó Sử Ngọ đi.
Trong cảm quan của Phó Ngọ Sử bọn người Sử Chính vừa đánh vừa lui, phần lớn người đều lui lại, để lũ alien bị bọn cao cấp kêu gọi đến chen chúc nhảy vào nhà tù Bình Nam, rất nhanh liền như thủy triều đổ xô vào sân thể thao.
“Là cố ý dẫn chúng đi qua sao?” Hoắc Ân Đình kinh nghi bất định nói.
“Đừng lên tiếng.” Vương Đan nói nhỏ.
Trong lúc này vài dị năng giả ra tay ngoan lệ, giơ tay nhấc chân bộc phát ra dị năng cường đại, dẫn triều alien chạy qua chỗ mấy người Phó Sử Ngọ ẩn nấp.
“Sử Chính đâu?” Chân Tử nôn nóng thấp giọng nói với.
“Alien chỉ đuổi theo người tạo thành uy hiếp nghiêm trọng với nó, nếu Sử Chính không tự động thủ sẽ không khiến alien chú ý.” Đường Húc Hải thấp giọng nói.
“Đúng, cho nên hắn cũng không lại đây… Một con alien không bình thường đang đến đó, đều đừng lên tiếng!” Phó Sử Ngọ đột nhiên dồn dập nói.
Ngay lúc này một bóng trắng bay nhanh xẹt qua, thị lực Đường Húc Hải tốt, có thể thấy rõ vật thể di động, hắn hít vào một hơi.
Lũ alien này tuy gầy hơn tụi tiến hóa một ít nhưng lại rất cao, càng trắng hơn, trên đỉnh đầu nó càng gồ lên chứng tỏ nó càng thông minh.
Chẳng qua cái đầu to này làm nó cổ quái y như quỷ trẻ con đầu to vậy!