Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 49




Hoắc Ân Đình kinh ngạc hỏi: “Vậy có quá mạo hiểm không?”

Đường Húc Hải kiên nghị nói: “Chỉ có như vậy chúng ta mới có một đường sinh cơ. Miêu Gia có thể thông qua tín hiệu vệ tinh lên mạng mới biết được tin này, Sử Chính trở mặt với quân khu sẽ không được cảnh báo, điều này làm chúng phòng bị sơ sài. Chờ lúc alien tiến hóa đến, chỉ cần nhà tù Bình Nam xuất hiện một chút sơ hở liền đủ cho chúng ta chuyển bại thành thắng!”

Nhà tù Bình Nam hiện đang hội tụ hơn hai vạn nhân khẩu, nhưng trong đó có ba phần tư chịu khổ nô dịch; 5000 người còn lại có trăm dị năng giả, dư lại đều là biến dị.

Những người này tuy đều là tay chân của Sử Chính, nhưng có người bị gã dùng ích lợi hấp dẫn gia nhập, cũng có kẻ người nhà bị bắt làm con tin ép gia nhập, không phải bền chắc như thép.

Chỉ cần có cơ hội, họ nhất định sẽ phản kháng. Như vậy phần thắng của ba người Đường Húc Hải sẽ mạnh hơn.

Phó Sử Ngọ tâm tình phức tạp nói: “Tình huống của nhà tù Bình Nam và kho trung tâm Vân thành khác nhiều quá.”

Quả thực là khác một trời một vực.

“Người mà, đều là giống loài không biết thỏa mãn.” Hoắc Ân Đình thở dài một tiếng.

Nhà tù Bình Nam dưới sự khống chế bạo lực của Sử Chính, ai cũng phải dựa vào hơi thở của gã để tồn tại, ngược lại bạo phát sức mạnh khổng lồ, đủ để giữ cho cả thành phố bị alien tấn công này đứng vững.

Thế mà Vân thành được quân đội tận tâm tận lực chiếu cố cuối cùng lại rơi vào cảnh tháo chạy tứ phía, binh bại như núi đổ. Xét đến cùng chính là những người nơi đó chưa từng liều mạng giãy dụa để sống, thậm chí còn có tâm tình oán giận ăn không ngon.

Cũng chính vì Sử Chính tâm ngoan thủ lạt, gã có thể cho người thường đi làm mồi để thiết kế bẫy, dẫn alien tiến hóa đến sau đó dùng mạng người làm giá trao đổi để tiêu diệt triều alien lớn. Điều này thì thủ trưởng tâm tồn chính khí của quân đội Vân thành quả thật làm không được.

Tâm tình Phó Sử Ngọ kiên quyết lên, nếu chế định kế hoạch hành động, như vậy y cứ dựa theo an bài của Đường Húc Hải mà tự hỏi:

“Buổi tối màn trời sẽ đưa tới alien tiến hóa không phải là khẳng định trăm phần trăm, cho nên để đảm bảo, chúng ta có cần đặc biệt đi dẫn một đám alien tiến hóa vào nhà tù Bình Nam không?” Phó Sử Ngọ nghiêm túc hỏi.

Đường Húc Hải xém chút nữa bị nước miếng làm sặc chết, có cần điên cuồng dữ vậy không?!

Phó Sử Ngọ lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không cần đánh cuộc vào chuyện chưa chắc ăn, cho dù khả năng chỉ có một phần vạn, nhưng nếu không có alien rơi xuống nhà tù thì làm sao?”

Sắc mặt Đường Húc Hải cổ quái nói: “Buổi tối nhà tù Bình Nam để phòng thủ nhất định sẽ mở đèn, mà trong thành phố Bình Nam hiện tại chưa chắc còn có người sống, cho dù có cũng không có khả năng bật đèn buổi tối, cho nên alien nhất định chạy về phía nhà tù.”

Phó Sử Ngọ lúc này mới triệt để hiểu tính toán của Đường Húc Hải, y thở phào: “Vậy thì tốt.”

“Alien tiến hóa…” Hoắc Ân Đình nhắc tới, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người.

Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ đều bằng vào năng lực của chính mình từng chém giết alien tiến hóa, nhưng hắn chưa có kinh nghiệm trực diện với chúng, nói thật trong lòng thật sự rất thấp thỏm.

Sử Chính không biết kế hoạch của Đường Húc Hải, nhưng gã lại không tính chờ đến khi Đường Húc Hải xuất hiện.

Sử Chính cho người trói bọn Ôn Triệu Minh lại, trực tiếp treo ngoài nhà tù, gã thì đứng trên đỉnh cầm một cái loa hô ra bên ngoài: “Đường Húc Hải! Nếu mày có ở đây thì ngoan ngoãn đi ra đi, đừng nghĩ chơi thêm trò gì. Tao chỉ cho mày nửa tiếng, đến giờ, nếu mày không đầu hàng, như vậy tao liền giết một thằng bạn của mày!”

Sử Chính nhìn vài người bị treo dưới chân, cười âm trầm: “Để mày biết tao không phải đang nói phét ……. ”

Gã rút một cây súng ra nã một phát vào cánh tay Ôn Triệu Minh!

“Mày yên tâm, tao không bắn trúng chỗ hiểm, đương nhiên nếu nửa tiếng nữa mày không đi ra, vậy nó chảy máu đến chết cũng chẳng liên quan gì đến tao  ~~” Sử Chính không hề gì nói.

“Mẹ nó!” Đường Húc Hải nghiến răng nghiến lợi.

Phó Sử Ngọ thấy thế tim như bị nhéo một cái.

Chi giả của Ôn Triệu Minh đã sớm không biết rớt ở nơi nào, cũng có lẽ là có người cố ý làm nhục nhã trêu đùa nên trực tiếp vứt bỏ chi giả của anh. Dưới đầu gối anh, ống quần trống rỗng bị gió thổi lay lắt. Tình cảnh kia thật sự làm người ta không đành lòng.

“Húc Hải! Chúng ta lên đi!” Phó Sử Ngọ tỏ vẻ y không thể nhịn nữa.

“Chờ một chút nửa.” Hoắc Ân Đình kiềm chặt Phó Sử Ngọ lại, “Đừng xúc động!”

Đường Húc Hải cũng há mồm thở giữ bình tĩnh: “Sử Chính chỉ đang dọa người, hiện giờ thể chất của dị năng giả rất cao, năng lực khép lại cũng mạnh. Chỉ cần không bắn trúng mạch máu, trong chốc lát sẽ ngừng chảy thôi.”

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái _ chỉ là lừa họ thôi sao?

“Nhưng mà, sau nửa giờ, gã nhất định sẽ bắt đầu giết người.” long cốt đao trong tay Đường Húc Hải hung hăng đâm vào mặt đất.

Điều này triệt để quấy rối kế hoạch của Đường Húc Hải, cách trời tối còn một khoảng, thời điểm màn trời đưa alien tới cũng trễ hơn dự định một lúc.

Sử Chính này là tâm ngoan thủ lạt chân chính, mới treo bọn Ôn Triệu Minh lên lấy máu, gã thật sự sẽ không để ý họ sống chết thế nào, nhưng ba người Phó Sử Ngọ lại không thể.

Bọn Ôn Triệu Minh hai tay bị cột lại, cứ như vậy bị treo trên đầu tường, trên người họ đầy bụi đất; Vương Đan, Lưu Chiêu, Mã Đông đều cực kì chật vật, trên áo thậm chí có vết máu.

Xem ra lúc ấy bị thương chính là ba người họ.

Miêu Gia liều mạng vùng vẫy, hình như muốn tránh thoát dây thừng trên cổ tay, nhưng dây thừng này quá chắc, cổ tay cậu bị siết ra dấu cũng không thấy lỏng nổi.

“Miêu Gia, để dành sức đi.” Ôn Triệu Minh sắc mặt tái nhợt nói với Miêu Gia đang không ngừng lay động bị treo bên cạnh anh.

Miêu Gia mặt mang lo lắng, cũng không nghe khuyên nhủ: “Không được ah, em phải nói cho anh Hải, không thể để họ tới cứu chúng ta.”

Ôn Triệu Minh cười khổ một tiếng, anh coi như đã lĩnh giáo độ tàn nhẫn của Sử Chính, hiện tại cư nhiên cũng không trông mong gì bọn Phó Sử Ngọ tới cứu người.

Phó Sử Ngọ rốt cục không nhịn được, y ghé vào bên người Đường Húc Hải phóng không hai mắt, cảm quan thẳng tắp tiến vào cửa nhà tù!

Đường Húc Hải cũng cảm giác tóc gáy cả người dựng lên, hắn vừa quay đầu lại Phó Sử Ngọ đã hai mắt vô thần nhìn chăm chú vào hướng nhà tù.

Một lúc lâu sau, Phó Sử Ngọ thở phào, máu trên vết thương của Ôn Triệu Minh đã chảy chậm lại, giống như Đường Húc Hải nói, tạm thời không chết người được.

Chờ một lát, chờ thêm một lát…

Phó Sử Ngọ điểm số tiếng tim đập chờ Đường Húc Hải chỉ lệnh.

“Đến lúc rồi.” Đường Húc Hải nói xong liền trực tiếp đứng lên, đi qua cửa thành.

Sử Chính nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế sô pha cách cửa nhà tù không xa, đầy hứng thú nhìn cánh cửa mở rộng.

“Sử đại ca, anh nói người kia thật sự sẽ đến sao?” Khương Hạo không quá tin tưởng, rồi lại không dám hoài nghi phán đoán của Sử Chính. Dù sao căn cứ khẩu cung hỏi tới, những người này tụ lại chỉ mới có vài ngày thôi.

“Nếu đó là gã tao biết, hắn đương nhiên sẽ tới. Đường Húc Hải…” Sử Chính búng tờ giấy ghi thông tin của Đường Húc Hải trong tay một cái, “Trước kia tao cũng không biết tên hắn, nhưng vẫn có hiểu biết nhất định hành vi của loại như hắn.”

Sử Chính quỷ dị cười: “Có câu gì ta… Không vứt bỏ, không buông tay. Hắc hắc ~ bọn tham gia quân ngũ, nhất là loại chấp hành nhiệm vụ đặc biệt này đều thờ phụng ý tưởng đó.”

Đó là trong phim phải không? Khương Hạo nhịn không được liếc liếc Sử Chính cười càng ngày càng quỷ bí, hiện thực thật sự có người như vậy?

“A ~ đến.” mắt Sử Chính sáng lên, thẳng lưng nhìn Đường Húc Hải đi phía trước, có hai người đi theo phía sau.

Sử Chính gắt gao nhìn chằm chằm Đường Húc Hải, hắn càng đi vào, càng khơi gợi càng nhiều hồi ức ngày xưa _ chính là người này!

Tuy lúc ấy trên mặt hắn quệt đầy màu rằn ri nhưng bộ dạng và thân hình này, Sử Chính chết cũng không quên. Người này dẫn đội giết sạch đám tay chân gã dốc lòng dạy dỗ đến cực kì vừa lòng, cuối cùng còn bắt sống gã.

“Đường Húc Hải, chúng ta rốt cục gặp lại rồi.” Sử Chính đứng lên hất cằm, cao ngạo nhìn Đường Húc Hải tay cầm long cốt song đao.

“Sử Chính.” ánh mắt Đường Húc Hải gắt gao nhìn chòng chọc vào Sử Chính.

Lúc này song phương còn cách một khoảng, nhưng ánh mắt tiếp xúc lại như điện xẹt sấm rền đầy sức dãn.

Phó Sử Ngọ cũng cố không nhìn tay buôn lậu hỏa dược tung hoành Đông Á rất nhiều năm trong truyền thuyết này, ngược lại ánh mắt không chút sai lệch nhìn chăm chú vào Miêu Gia bị treo trên không trung.

“Đi đi! Đừng động tụi em!” Miêu Gia đầy mặt cấp bách, mồ hôi chảy ròng, cả người lấm lem.

“Miêu Gia! Đừng sợ, tụi anh tới cứu mọi người.” Cho rằng cậu đang sợ hãi, Phó Sử Ngọ ra tiếng.

“Đi nhanh đi! Đừng động tụi em!” cả người Miêu Gia đều run lên, ánh mắt cậu cứ ngắm lấy Ôn Triệu Minh bên cạnh.

Ôn Triệu Minh lúc này cũng cười khổ: “Đừng động chúng tôi, các anh không nên tới! Sử Chính căn bản không tính buông tha bất kì kẻ nào.”

Ánh mắt Đường Húc Hải giao phong cùng Sử Chính, liền tính nghe thấy cũng chẳng thấy có gì bất ngờ.

Phó Sử Ngọ không hiểu nhìn hai người, cảm thấy hai người này không phải loại người dễ chán ngán tuyệt vọng như vậy, vì sao bây giờ lại phản ứng thế này?

Phó Sử Ngọ không khỏi cẩn thận nhìn, kết quả trong đầu lập tức “ong” một tiếng.

“Húc Hải! Anh tới nhìn trong áo của Triệu Minh hình như có cái gì!” Y không dám xác định nói, “Cái đó là?”

Đường Húc Hải lắp bắp kinh hãi, rốt cục thoát khỏi giằng co với Sử Chính, thu ánh mắt lại, vừa nhấc đầu lên tim hắn bỗng nặng trịch.

Nếu như trước nãy nói là cửu tử nhất sinh, như vậy hiện giờ là thập tử vô sinh!

Sử Chính thằng khốn này cư nhiên buộc bom trên người Ôn Triệu Minh!

“Cặn bã!” Đường Húc Hải nhịn không được bạo khẩu quát, ánh mắt hắn âm trầm nhìn Sử Chính: “Người có thù oán với mày là tao, tao đã đến rồi, thả họ ra. Gỡ bỏ bom!”

Hai chân Sử Chính chuyển hướng, hai tay tạo thành chữ thập đặt trước ngực, nhìn Đường Húc Hải âm âm cười: “Có thù với tao đương nhiên là mày, nhưng mấy thằng này không phải cũng giết tay chân của tao sao? Cho dù không tự mình động thủ, đứng một bên coi cũng là tòng phạm, là cái gì cho mày tự tin là tao sẽ vì một mình mày liền thả tụi đã sát hại đàn em của tao?”

Mắt Đường Húc Hải nhắm lại, hắn chỉ biết sẽ có kết quả này.

Hoắc Ân Đình lúc này khẩn trương tiến lên một bước, giọng cứng ngắc nói: “Nếu tôi nói tôi muốn gia nhập các anh thì sao?”

Hắn nói ra lời phá núi vỡ trời kinh thiên như vậy, làm những người bị treo trên đầu tường không thể tin nổi nhìn hắn, nhưng Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải hai người đều thờ ơ.

Không quản thế nào, chỉ cần có thể nhiều thêm một tia hy vọng, bọn họ đều nguyện ý thử.

“Tôi là dị năng giả thủy hệ, có kỹ năng tên là súng nước.” Hoắc Ân Đình tái mét nhìn Sử Chính mặt không đổi sắc, nói: “Loại kỹ năng này thậm chí có thể so sánh với uy lực của súng máy hỏa lực lớn. Chỉ cần anh thả họ, tôi nguyện ý gia nhập bang của anh.”

“Hừ!” Sử Chính cười lạnh một tiếng, nói: “Mày cho tao là một thằng rác rưởi vì tài năng của mày mà thỏa hiệp à?”

Hoắc Ân Đình kinh ngạc nhìn Sử Chính, Sử Chính âm ngoan quát: “Nếu tao thật sự tha cho chúng, cho mày gia nhập thế lực của tao, tao sao còn xứng đáng với các anh em đã chết. Sau này các anh em bán mạng cho tao sẽ nhìn tao thế nào?! Chẳng lẽ mạng của họ thì không đáng tiền?! Chờ họ bỏ mạng đồng hoang, lão Đại vì lung lạc kẻ địch mà buông lưới thả cho hung thủ đi, chẳng phải quá rét lạnh nhân tâm sao!”

Hoắc Ân Đình trăm triệu không tưởng nổi, tuy mặt ngoài hắn chưa nói, nhưng đối với chuyện cải tiến mũi tên nước thành súng nước, trong lòng hắn vẫn rất tự đắc.

Dị năng Thủy hệ không chỉ không bị coi là yếu nữa, ngược lại lực sát thương tăng lên cực mạnh, hồi giết alien trên đỉnh núi hắn chính là chủ lực lớn nhất!

Hoắc Ân Đình thậm chí tin tưởng chỉ bằng bản lĩnh của hắn không quản bất kì căn cứ sinh tồn nào đều sẽ cực kì hoan nghênh hắn. Lại không ngờ tên đại ca xã hội đen Sử Chính này lại chẳng thèm nhìn!

Nhưng cố tình đây lại là sức quyến rũ của Sử Chính! Cứ việc gã tâm ngoan thủ lạt, thuộc hạ đều sợ gã, nhưng cũng là một nhân vật cực giỏi.

Lập tức đàn em phía sau gã liền ồn ào lên, tên nào cũng vì gã hô tuyệt, nhân khí cùng uy vọng bùng lên dữ dội.

Đường Húc Hải cũng không ngờ gã cư nhiên một chút do dự cũng không liền cự tuyệt.

“Bớt nói nhảm đi, Đường Húc Hải! Hôm nay chính là ngày giỗ của mày!” Sử Chính chỉ vào Đường Húc Hải lớn tiếng quát.

Đường Húc Hải sắc mặt lạnh như băng, hắn nói với Sử Chính: “Tao nếu dám đến cũng đã có giác ngộ này! Sử Chính mày có chiêu gì cứ việc ra hết đi!”

Nâng hai cổ tay, Đường Húc Hải tay cầm song đao, không chút sợ hãi nhìn Sử Chính.

Sử Chính tà cười một tiếng, tay giơ một vật nhỏ lên: “Mày cho là mày còn có quyền phản kháng? Biết trong tay tao là gì không?”

Thị lực của Đường Húc Hải cực tốt, vật trong tay Sử Chính hắn lập tức nhận ra. Đó là một cái điều khiển từ xa.

Đường Húc Hải nghiến răng, tiếng như rặn ra từng chữ: “Sử Chính, mày dù gì cũng là nhân vật tiếng tăm, đừng vô sỉ như vậy.”

Sử Chính âm khí nặng nề quát Đường Húc Hải: “Mày có tư cách nói tao à! Lúc trước gài bẫy là tụi mày! Thôi khỏi nói nhảm nữa, vì thắng lợi bất chấp thủ đoạn thôi! Mày tốt nhất làm theo lời tao nói, bằng không tao cũng không cam đoan tay tao có bất cẩn run lên, làm nổ tan xác tụi bạn mày không đó.”

Phó Sử Ngọ lo lắng ngẩng đầu nhìn những tiểu đồng bạn bị treo trên tường, sau đó lại hung tợn nhìn tên Sử Chính âm hiểm kia, đồ bại hoại!

Đường Húc Hải thở sâu, im không lên tiếng nhìn Sử Chính.

Sử Chính vừa lòng mỉm cười, lười biếng nói: “Đầu tiên ném song đao xuống, trên người không thể có cái gì bằng kim loại hết.”

Đường Húc Hải nín thở ném song đao xuống đất.

Sử Chính liếc hai người còn lại một cái: “Còn có hai thằng bây, một thằng giao súng, một thằng thả 10 tấn nước ra.”

Phó Sử Ngọ vừa sợ vừa giận, không hiểu nhìn Sử Chính, gã làm sao biết rõ như lòng bàn tay vậy.

Đường Húc Hải cắn răng nói: “Dựa theo lời hắn, làm đi.”

Phó Sử Ngọ coi như trấn tĩnh giao hai thanh súng lục ra, Hoắc Ân Đình mặt không đổi sắc duỗi tay phun một cột nước, hận không thể dùng súng nước bắn nát thây gã trước mắt.

Đáng tiếc Sử Chính cảnh giác quá cao, ngón tay gã vẫn luôn đặt trên cái điều khiển.

Tên đi lên lấy vũ khí liếc nhìn đánh giá Đường Húc Hải, cười xấu xa nói: “Lão Đại, hắn cũng không thành thật nha, trên người còn có đồ kim loại kìa!”

Mày Sử Chính dựng lên: “A?”

Đường Húc Hải oán hận thằng chọc khóe này, nén giận nói: “Trên người tao tất cả đồ kim loại lấy ra hết rồi.”

Cả chìa khóa xe hắn cũng ném xuống.

“Vậy cái khóa dây nịt của mày không phải kim loại à?” Người nọ nói.

Lời này vừa ra, lập tức mang đến tiếng cười to ầm ầm: “Ha ha ha ha!”

“Đúng đúng đúng! Khóa dây nịt là cái gì, khóa kéo quần chẳng phải cũng bằng kim loại sao?! Mau cởi!”

“Cởi!!” “Cởi hết cởi hết a! Ha ha ha!”

Phó Sử Ngọ phẫn nộ nhìn đám bại hoại rõ ràng đang vũ nhục Đường Húc Hải!

Đường Húc Hải lúc này lại rất lãnh tĩnh, hắn thong dong rút dây nịt ra, quần cũng cởi, chân trần đạp trên mặt đất.

“Có thể làm đầu sói Sử Chính kiêng kị, không tiếc bắt tao trần truồng mới có thể an tâm, thật là vinh hạnh của Đường mỗ.” Đường Húc Hải lạnh nhạt nói.

Sử Chính vốn vẻ mặt đắc ý lập tức phai nhạt ý cười: “Mày cứ ra vẻ đi, Tiểu Mễ cho hắn chút giáo huấn, cho hắn biết hậu quả của nhanh mồm nhanh miệng.”

Phía sau Sử Chính lập tức đi ra một tên vạm vỡ, đi lên liền canh mặt Đường Húc Hải mà dộng.

Phó Sử Ngọ lập tức muốn xông lên, lại bị người đè rạp xuống đất.

Y tránh không thoát, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Đường Húc Hải bị đánh.

Đường Húc Hải bớt thời giờ nhìn y một cái, ý trong mắt cực kì rõ ràng, chính là bảo y đừng xúc động.

Y hiểu Đường Húc Hải đang chờ thời cơ, nhưng lại sợ không chờ đến lúc đó, Sử Chính đã trực tiếp giết hắn rồi.

Ôn Triệu Minh mấy người bị thả rơi xuống trước cửa, căn bản không nhìn thấy trong cửa chuyện gì xảy ra, nghe thấy tiếng động làm lòng anh khổ sở, anh lay lay dây thừng cột trên cổ tay, ánh mắt tối nghĩa. Trong khoảng khắc đó lòng ngũ vị tạp trần, phẫn nộ, sợ hãi, áy náy, chán ghét bản thân.

Lúc Ôn Triệu Minh bị cột bom trên người đã bị Sử Chính uy hiếp, đây là một quả bom cực kì phức tạp tinh xảo, trừ phi có chuyên gia chuyên gỡ bom đến, nếu không chỉ bằng họ nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra cách.

Điều khiển bom này nằm trong tay Sử Chính, gã có thể kíp nổ bom; bên cạnh đó lại nghe được tiếng tim đập của Ôn Triệu Minh, nếu anh chết bom liền nổ; hơn nữa bom này chỉ cần bị đụng tới bất kì một dây kim loại nào cũng sẽ nổ, căn bản không có nhược điểm đáng nói.

Cảnh chiếu trên TV, cái gì cắt một dây là có thể gỡ bom căn bản sẽ không có.

Ôn Triệu Minh lúc ấy quả thực mất hết can đảm, dù sao cũng chết cần gì liên lụy người khác. Chẳng qua chỉ chần chờ giây lát đã bị treo lên đầu tường, thành lợi thế uy hiếp Đường Húc Hải Phó Sử Ngọ.

Tên tay đấm gọi là Tiểu Mễ này vì biểu hiện trước mặt Sử Chính nên cực kì dốc sức, gồng sức cả người hành hạ Đường Húc Hải một trận.

Rất nhanh trên người Đường Húc Hải liền xanh tím ứ máu, hai má cũng sưng lên, mắt thiếu chút nữa không mở lên nổi.

“Rồi, đừng đánh chết hắn. Người này giết nhiều huynh đệ của tao thế, tại sao có thể hời cho hắn như vậy.” Sử Chính hờ hững nói.

Tiểu Mễ thở hồng hộc dừng tay, cuối cùng còn đá Đường Húc Hải văng vào một góc.

Đầu Đường Húc Hải buông xuống, hình như đã hôn mê.

“Nhốt Đường Húc Hải vào phòng giam đặc biệt đi, sáng mai bày cái bàn tế giết hắn tế cho các anh em đã chết của tao.” Sử Chính nhìn Phó Sử Ngọ vẫn luôn trừng trừng nhìn gã, mỉm cười, “Đừng lo, đến lúc đó sẽ đưa tụi bây cùng xuống làm bạn.”

Phải chờ tới sáng mai sao?

Phó Sử Ngọ yên lặng nghĩ, cũng không biết alien có tiến công nơi này không.

Cho tới bây giờ y chưa từng nghĩ có ngày y lại ngóng trông alien xuất hiện đến vậy.

Phó Sử Ngọ cùng Hoắc Ân Đình bị kéo xuống nhốt vào phòng giam, Đường Húc Hải thì bị giam một mình vào phòng đặc biệt. Cánh cửa của phòng này là một phiến đá dày cộm, mở cửa đóng cửa hoàn toàn do dị năng giả thổ hệ đến làm, bên trong không có chút kim loại nào.

Cái này cũng không phải chuẩn bị riêng cho Đường Húc Hải, mà là Sử Chính đặc biệt kiến tạo đối phó dị năng giả kim hệ.

Đường Húc Hải bị người tha như chó chết  ném vào nhà tù, cửa đá bị đóng lại. ánh sáng xuyên thấu mấy cái lỗ chỉ to chừng nắm tay có tác dụng thông gió chiếu vào, trong phòng giam cũng không quá u tối.

Chờ đến xác định những tên đó đều đi rồi, Đường Húc Hải mới bò người dậy, hắn phun một ngụm nước bọt có trộn máu trong đó xuống đất.

Nghiêng cổ, xoay các đốt ngón tay ngón chân, phát ra một trận tiếng vang rắc rắc rắc.

Hắn kiểm tra thân thể một chút, lại ngạc nhiên phát hiện bị gã to con Tiểu Mễ kia hành hung, chỉ làm hắn đau da thịt thôi, một chút nội thương cũng không để lại.

Đường Húc Hải không hiểu nhìn lòng bàn tay của mình _ chẳng lẽ ngoài việc xương cốt hắn có thể dung hợp kim loại, cường độ cơ bắp hắn cũng gia tăng mạnh ư?

Hắn nghĩ nghĩ, rất có thể, dị năng kim loại của hắn vốn đã hơi khác với những dị năng giả kim hệ trong kho trung tâm, dị năng này hình như càng có thể cường hóa bản thân hắn, mà không phải thao túng kim loại ngoài thân như những dị năng giả kim hệ khác.

Đường Húc Hải nhìn cửa đá cười lạnh, cho là lấy hết đồ kim loại hắn liền bó tay chịu chết liền mười phần sai.

Lòng bàn tay của hắn mở ra, ở giữa một thanh kiếm thật lớn chậm rãi trồi lên!