Tuy hùng hồn mà đáp ứng nhưng khi bị Đường Húc Hải thúc lưng đẩy về hướng 7 người được Ôn Triệu Minh thuyết phục tới, lòng Phó Sử Ngọ lại bồn chồn.
Y từ nhỏ đến lớn chưa từng lấy địa vị lãnh đạo để đối mặt người nào.
Phó Sử Ngọ lặng lẽ hít sâu một hơi, cẩn thận hồi tưởng dáng vẻ của trưởng phòng, bắt đầu cố gắng bắt chước.
Đường Húc Hải đột nhiên cảm thấy thân thể dưới cánh tay mềm nhũn, bắt đầu lắc lắc ẹo ẹo khoan thai đi tới.
Hắn vừa thấy, bỗng thấy 囧không thôi, đi đường còn ẹo ẹo lắc một cái thế này, Phó Sử Ngọ làm cái gì vậy?
Hắn chọt chọt lưng Phó Sử Ngọ, đi mau đến cạnh y nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi đang bắt chước trưởng phòngchúng tôi.” Phó Sử Ngọ khó hiểu nhìn hắn: “Không phải các anh bảo tôi làm vậy à?”
Đường Húc Hải chùi gân xanh trên mặt, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Cậu ở không quá hay sao mà đi học tướng làm quan! Làm bản thân cậu là được rồi.”
Phó Sử Ngọ cái hiểu cái không, nhưng dưới ánh mắt ép bức của Đường Húc Hải vẫn buông tha tính toán học hỏi kinh nghiệm của trưởng phòng.
“Uh.” Phó Sử Ngọ gật gật đầu, khôi phục bình thường đi tới.
Ôn Triệu Minh đã đi trước một bước đến cạnh những người này, tính toán giới thiệu cho cả hai bên.
Phó Sử Ngọ đến trước mặt mọi người, nhịn không được khẩn trương vô cùng, môi nhếch, mắt ánh lạnh, mặt đanh càng thêm đanh.
Mắt thấy Phó Sử Ngọ đã khoác lên khí thế người lạ chớ gần lạnh lùng đi tới, Ôn Triệu Minh trong lòng dựng thẳng một ngón tay cái.
Anh làm người du thuyết, Đường Húc Hải sau này phải cầm đầu những người này chiến đấu cũng không tiện bảo trì cao cao tại thượng. Chỉ có Phó Sử Ngọ có thể ra vẻ bề trên, đeo cho những người này một cái vòng kim cô, không đến mức không tiện ra tay quản giáo.
Nếu đặt một người bình thường lên địa vị cao, những người không là biến dị giả cũng là dị năng giả này khẳng định sẽ không phục. Nhưng Phó Sử Ngọ thì khác, tuy mặt ngoài y thoạt nhìn chỉ bắn súng chuẩn một chút, nhưng khí thế của y rất mạnh, khiến cho những người căn bản không hiểu bản chất của y sẽ không tự chủ được mà kiêng kị.
Hiện tại chính là như thế. Khi Đường Húc Hải tận lực bước sau một bước, Ôn Triệu Minh lại dùng giọng điệu cung kính giới thiệu với mấy người, những người này bắt đầu suy đoán người thanh niên thoạt nhìn gầy teo này rốt cuộc là từ đâu đến, tại sao có thể khiến hai dị năng giả cung kính tuân theo như vậy.
Phó Sử Ngọ lạnh nhạt gật gật đầu, y rũ tay xuống, kỳ thật căn bản không biết nói gì, chỉ im lặng nhìn 7 người trước mắt .
Y lia qua từng người từng người, thầm nhẩm lại lời giới thiệu của Ôn Triệu Minh một lần.
Ba dị năng giả phân biệt là dị năng giả thủy hệ Hoắc Ân Đình, thổ hệ nhánh cát Mã Đông, mộc hệ Lưu Bội Kỳ; bốn biến dị giả lại có ba nam một nữ, trong ba nam còn có một người nước ngoài! Bốn người tên là Lưu Chiêu, Ngô Thiện, Hollande, Vương Đan.
Phó Sử Ngọ tuần tra một lần trên người bọn họ, y thật lâu không nói lời nào, khiến không gian nhỏ này đột nhiên câm lặng nặng nề.
Đường Húc Hải nhẹ nhàng thanh cổ họng một cái, ý bảo Phó Sử Ngọ nói gì lẹ đi.
Phó Sử Ngọ suy nghĩ một chút, giọng cứng rắn mà nói: “Các anh nếu đứng ở chỗ này chứng tỏ chúng ta đều có một mục tiêu chung! Đó là sống sót, đi tới nơi an toàn. Cái khác tôi không nói nhiều, chỉ có một yêu cầu!” Phó Sử Ngọ nói tới đây giọng bỗng nghiêm khắc lên, y quát: “Tôi hy vọng từ nay về sau các anh đừng giấu diếm điều gì bất lợi đối với đoàn đội, bất kể mệnh lệnh nào có lợi cho cá nhân hoặc đoàn thể đều không cho phép chấp hành sai! Nghe rõ chưa?!”
Ánh mắt y dữ tợn đảo qua, 7 người hung hăng run lên, không tự chủ được cùng la to: “Nghe rõ!”
Chờ Phó Sử Ngọ phát biểu hoàn tất, Đường Húc Hải sợ lát nữa lại tẻ ngắc, liền tiến lên một bước nói: “Chuẩn bị một chút, chúng ta một giờ sau rời khỏi kho trung tâm, các anh ai có xe đều chạy đến chỗ này. Không có lát nữa có thể coi xe nào còn trống thì đi nhờ.”
7 người có gật đầu có lắc đầu, Đường Húc Hải nhìn bộ dáng lộn xộn bừa bãi này cũng chỉ có thể thầm than trong lòng _ dù sao họ cũng chưa từng trải qua huấn luyện chính quy.
“Hiện tại giải tán! 50 phút sau tập hợp!” Đường Húc Hải nghiêm mặt đứng tư thế quân nhân, trung khí mười phần quát.
7 người chần chờ nhìn nhau một chút rồi phân tán, bọn họ có người cũng lái xe tới, nhưng đậu trong bãi đỗ lối vào kho trung tâm, ai biết giờ còn có thể dùngkhông chứ.
Mà trong đó cũng có người cả hành lý còn chưa dọn xong, lúc này lại vội vàng chạy về.
“Đám người này, còn không có hiệu suất bằng Sử Ngọ lúc trước.” Đường Húc Hải lắc mạnh đầu.
“Anh thoả mãn đi, bọn họ trước kia dù sao cũng chỉ là người thường. Có hiệu suất thế là đỡ rồi.” Ôn Triệu Minh đang điều khiển xe chạy lại đây nói.
“Triệu Minh, xe lăn của anh làm thế nào? Về sau lên đường cũng không có cách nào nạp điện.” Phó Sử Ngọ lo lắng nhíu mày.
Ôn Triệu Minh thản nhiên mỉm cười, ôn hòa nói: “Không cần lo, chỗ Miêu Gia có một cái sạc pin năng lượng mặt trời, là kiếm từ hậu cần cảnh sát, cậu ta chuẩn bị dùng để nạp điện cho cái lap. Tiểu chiến sĩ kia cho tôi dụng cụ nạp rồi, về sau dùng đồ sạc kia là đủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Phó Sử Ngọ yên tâm nói.
“Hôm nọ đồ Miêu Gia mang tới cũng không ít, đều là thiết bị điện tử. Tôi bảo cậu ta dọn hết lại đây, lát nữa đặt trên xe chúng ta, không gian xe chúng ta lớn để cũng đủ.” Đường Húc Hải nói.
Ôn Triệu Minh gật gật đầu nói: “7 người này mặc dù là chúng ta chủ động tìm tới, nhưng trước khi chưa biết phẩm tính không cần quá tin tưởng họ. Lúc đi 4 người chúng ta lái xe đã tân trang tiến lên trước, để họ đi sau đi.”
“Nói ra bọn họ cũng không bằng lòng đi đầu.” Đường Húc Hải hừ một tiếng, sau đó ngược lại khen Phó Sử Ngọ: “Vừa rồi phát biểu không tồi hen, tôi còn tưởng cậu sẽ cứng ngắc một câu cũng nói không nên lời, tẻ nhạt mà chấm dứt. Tôi chuẩn bị để cậu đơ thêm chút nữa rồi chạy lên cứu lửa á.”
Phó Sử Ngọ bất mãn lườm hắn một cái _ còn không phải tại người này thúc giục, biết ngay lòng lang dạ sói của hắn mà!
Ôn Triệu Minh cũng khen: “Anh đi lên trực tiếp yêu cầu bọn họ phục tùng mệnh lệnh là chính xác, sợ nhất những người này không nghe chỉ huy, hành độnglung tung.”
Phó Sử Ngọ nhìn hai người, mím môi dưới: “Là tôi nghĩ đến hai người các anh, một bị cảm cũng không nói lời nào, thẳng đến bất tỉnh! Một lại cứ cậy mạnh, nói cái gì cũng không nghe vào lỗ tai, nhất định phải cưỡng chế quản giáo!”
Ôn Triệu Minh cùng Đường Húc Hải trăm triệu không nghĩ tới hai câu này cư nhiên là ám chỉ hai người bọn họ, lập tức bị nghẹn họng.
Phó Sử Ngọ trợn mắt nói: “Hai anh đó, đừng có tái phạm tật xấunày đấy!”
Đường Húc Hải, Ôn Triệu Minh dở khóc dở cười đành liên tục gật đầu đáp ứng, chỉ xin Phó Sử Ngọ đừng bóp lấy lịch sử đen tối mãi không buông.
Dị năng giả thủy hệ Hoắc Ân Đình lái một chiếc xe tính năng không tồi, tuy sàn xe không cao, không leo núi được, nhưng vẫn chạy được trên đường tỉnh; mặt khác người nước ngoài Hollande cũng có một chiếc, chiếc này là xe thương vụcông dụng, ngồi 5 người không thành vấn đề.
Bởi vì sắp xuất phát, Đường Húc Hải cũng không chủ động tiến lên giúp cải tiến hai chiếc xe, có gì SUV cũng chịu đằng trước, hai chiếc xe này chắc sẽ không bị sự cố gì.
Miêu Gia ôm một thứ giống như cán dù đã bóc hết vải trở lại.
Miêu Gia mở cửa xe bò lên, cẩn thận đem thứ như cán dù này đặt ở rương sau. Bởi vì đồ quá nhiều, Đường Húc Hải cố ý làm một cái giá cạnh rương sau để gia tăng diện tích sử dụng.
“Đây là cái gì?” Phó Sử Ngọ tò mò hỏi.
“Cột antenvệ tinh, không có cái này không thu được tín hiệuvệ tinh ở dã ngoại.” Miêu Gia hồi đáprõ ràng, sau đó lại lấy lòng nói với Phó Sử Ngọ: “Anh Phó ~~ chờ có thời gian, anh giúp em nói với anh Hải một tiếng, giúp em làm một cái mặt chảo, như vậy hiệu quả càng tốt.”
“Cậu vì sao không tự đi xin đi.” Phó Sử Ngọ kỳ quái hỏi.
“Ai ~~~ anh Hải thấy em lúc nào cũng hung dữ cộc cằn, em không dám.” mắt Miêu Gia lóe một cái, đáng thương nói.
Cậu vói tay vào cái ba lô phía sau, từ trong đó lấy ra một cây súng, còn có một hộp đạn lớn.
“Anh Phó, cái này cho anh, coi như cảm ơn anh giúp em nha.” Miêu Gia cười hì hì nhét súng vào tay.Phó Sử Ngọ “ Cầm đi anh.”
Ánh mắt Phó Sử Ngọ đảo quanh hộp đàn màu vàng kim một cái, ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu làm sao có đạn thế?”
Miêu Gia chẳng hề để ý nói: “Đây là trước kia em vừa đến đây lãnh từ hậu cần cảnh bộ, em bắn súng tệ lắm, để đừng lãng phí mấy viên đạn quý giá này, đều cho anh.”
“Đừng!” Phó Sử Ngọ đưa tay ngăn động tác đẩy qua của cậu, y dừng một chút rồi nói: “Cậu chia cho tôi phân nửa là được, cây súng này cậu lấy về, thời buổi này, sao có thể không có một khẩu súng phòng thân.”
Nhưng Miêu Gia lại bắt tay đè lại tay hắn, dị thường nghiêm túc nói với: “Anh Phó, không phải em khoa trương, em bắn súng thật sự tệ lậu lắm, lúc trước nếu không phải huấn luyện giảm tiêu chuẩn, em cũng không thể qua môn! Đạn đặt trong tay em hoàn toàn là lãng phí! Hơn nữa, biểu hiện ngày đó của anh em thấy, em thấy thuật bắn của anh Phó có thể phát huy càng cao một chút, kiềm chế anh không phải nguyên nhân nào khác, mà là tốc độ bắn. Nếu tốc độ viên đạn càng nhanh, lúc đối phó alien, anh cũng không cần dẫn dắt nó trước mà tốn mấy phát. Hiện tại anh có hai khẩu súng trong tay, phối hợp với nhau, anh nhất định có thể giết càng nhiều alien!”
Phó Sử Ngọ nghe cậu nói cũng thấy rung động, song súng sao?
“Nhưng mà…” lông mày Phó Sử Ngọ nhíu lại, y còn chần chờ.
“Ai nha! Anh Phó!” Miêu Gia đặc biệt nhiệt tình nhét hết súng và đạn vào tay Phó Sử Ngọ: “Anh có thể giết càng nhiều alien, tương ứng, nguy cơ em bị hại không phải càng ít đi hơn à? Nhân viên hậu cần như em, tay trói gà không chặt, chính là yêu cầu các anh những chiến đấu đứng phía trước bảo hộ. Anh Phó, anh nhất định sẽ không thấy chết không cứu đâu, ha?” Miêu Gia bán manh chớp mắt liên hồi.
Phó Sử Ngọ cứ cảm thấy có gì là lạ, nhưng y lại không nói rõ được. Nói lẽ ra Miêu Gia là người nhỏ nhất trong bọn họ, theo lý cũng nên chiếu cố nhiều hơn. Cho dù bây giờ là thời điểm người người cảm thấy bất an, thái độ của Miêu Gia cũng không cần gần như nịnh nọt vậy chứ?!
Ánh mắt Phó Sử Ngọ đảo qua mặt cậu, lập tức khựng lại. Phía sauMiêu Gia, bên ngoài cửa xerộng mở, Đường Húc Hải cười cười nhưng vẻ mặt sát khí âm trầm.
“Chịu đi.” Đường Húc Hải dùng khẩu hình miệng nói.
Phó Sử Ngọ không rõ lí do, nhưng vẫn dựa theo lời Đường Húc Hải gật đầu: “Ừ…”
“Anh Phó! Anh thật quá tốt!!” Miêu Gia cảm động chết, nhào qua ôm lấy Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ bị động tác của cậu làm đứng hình, Đường Húc Hải cười càng nguy hiểm.
Thằng nhãi chết bầm! Dám trốn huấn luyện hả!! Coi ông thu thập mày thế nào!
Đường Húc Hải trong lòng hừ hừ, thừa dịp Miêu Gia không thấy được hắn, đi ra.
Miêu Gia có âm mưu gì hắn rõ như lòng bàn tay!
Trước kia Đường Húc Hải từng nói riêng với Miêu Gia một chút, có cơ hội sẽ giúp cậu huấn luyện thể năng, còn hỏi cậu trình độ vật lộn và bắn súng thế nào? Miêu Gia tự nhiên kẹt cứng, Đường Húc Hải thử một lần liền có thể dò ra, vì thế Miêu Gia thành thật nói.
Sắc mặt Đường Húc Hải xanh lè, lập tức nói thẳng muốn hung hăng thao luyện cậu một trận.
Nếu Miêu Gia không tốt nghiệp từ trường cảnh sát, có lẽ không đến mức bị đối xử như thế, mà lúc này có quỷ khóc thần gào cầu xin khoan dung, Đường Húc Hải cũng thiết diện vô tư không thương lượng gì sất.
Người này giỏi về nịnh nọt đầu cơ trục lợi như thế, tự nhiên nhìn ra được trong ba người thì Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ tương đối thân cận, vì thế liền đi ôm đùi Phó Sử Ngọ. Cậu lại không dám nói thẳng xin Đường Húc Hải giơ cao đánh khẽ nên đã nghĩ một cách xử lý gián tiếp.
Trực tiếp đưa súng và đạn cho Phó Sử Ngọ, cậu không phải sẽ ít đi một môn sao, cậu thiệt là thông minh mà!
Đường Húc Hải cũng không nhẫn tâm như cậu đã nghĩ, Miêu Gia bắn súng nếu thật sự tệ vậy, hiện tại khẩu súng tạm thời giao cho người cần hơn, chờ về sau đến quân khu có điều kiện rồi luyện tập cũng không phải không được. Chẳng qua không luyện súng, không có vũ khí viễn trình, Miêu Gia liền ngoan ngoãn cùng hắn luyện vật lộn cận chiến và huấn luyện thể năng đi!
Vì thế, Miêu Gia cứ như vậy ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, sau đó tức thì bị Đường Húc Hải lấy điều kiện là “cái chảo” càng lớn càng tốt, giúp cậu cường hóa vỏ máy tính để hấp dẫn, liền rơi vào huấn luyện địa ngục.
Đường Húc Hải ngồi ở ghế lái, Phó Sử Ngọ ghế phó, Ôn Triệu Minh cùng Miêu Gia ngồi phía sau. 7 người khác chia nhau hai chiếc xe, đoàn người tính rời đitừ cổng kho trung tâm.
Vừa rồi lúc giới thiệu nhau Miêu Gia không ở nên lúc này liền tò mò.
Cậu hỏi: “Anh Ôn, anh dựa theo tiêu chuẩn gì mà tìm người vậy? Anh tìm thủy hệ dùng để hứng nước em hiểu, nhưng sao còn có một thuộc tính cát nữa?”
Ôn Triệu Minh nghe cậu nói hết biết nói gì rồi, cái gì gọi là tìm thủy hệ vì hứng nước hả?!
Đối với vấn đề vô nghĩa này của Miêu Gia, Ôn Triệu Minh dở khóc dở cười, cũng không biết nên trả lờithế nào.
Đường Húc Hải lại chen vào quát: “Im coi, có chuyện lát nữa nói.”
Hiện giờ Miêu Gia sợ hắn nhất, bật người ngoan ngoãn câm miệng. Phó Sử Ngọ từ kính chiếu hậu buồn cười nhìn cậu, sau đó cùng Đường Húc Hải liếc nhau một cái.
Phó Sử Ngọ nhịn không được, nhớ tới lúc ấy Miêu Gia tự cho là đắc kế, cuối cùng lại gặp phải vận mệnh bị thu thập thê thảm, y nhếch khóe môimột chút.
Khóe miệng Đường Húc Hải cũng nâng lên, sau đó hết sức chăm chú nhìn phía trước.
“Di, người bên ngoài làm sao vậy?” tiếng nói ngạc nhiên của Miêu Gia vang lên.
Ba người còn lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
SUV của họ đỗ trong bãi đỗ xe quân dụng kho trung tâm, vì thế họ rời đi tất nhiên phải đi qua chủ lộkho trung tâm. Hai bên đường đều là kho hàng, người trong đó đang hoang mang rối loạn ra vào, thu dọn đồ đạc, cũng có người đậu xe ở đây, càng có vẻ chật chội.
Ôn Triệu Minh nhíu mày nói: “Không phải lúc 7 người kia trở về thu dọn đồ đạc để lộ tin tức xấu chứ?”
Nếu thật vậy là do anh nhìn người không rõ.
“Chưa chắc đâu, nếu nói với chúng ta, tự nhiên cũng phải báo cho những người này.” Đường Húc Hải ánh mắt đạm mạc nói: “Ở lại chỗ này đã là kết cụcphải chết, giờ rời đi nói không chừng còn có một con đường sống, hơn nữa những người này đi rồi còn có thể giảm bớt một ít gánh nặngcho quân đội.”
Người trong xe đều im lặng.
Một lát sau Phó Sử Ngọ mới nói: “Không cần nói tình thế bây giờ cho quân đội ư?”
Đường Húc Hải quay đầu nhìn bộ dạng lo lắng của y, dừng một chút mới nói: “Bọn họ biết khẳng định còn rõ hơn chúng ta.”
Miêu Gia nói: “Đúng vậy, anh Phó, anh yên tâm đi. Có hình ảnh vệ tinh, cả em còn có thể theo đường dây của họ nhìn ra, khẳng định sẽ có người nói với lính thông tin của họ.”
Phó Sử Ngọ thầm than _ cũng đúng, bằng không Liên trưởng Vương cũng không bảo bọn họ mau đi đi.
“Tôi chỉ lo, những người này không có vũ khí đạn dược, có khả năng kiên trì bao lâu.” Phó Sử Ngọ tâm tình trầm trọng nói: “Vì sao không thể cùng đi chứ?”
“Bọn họ là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Cho dù biết tình huống hiện tại, nhưng không có mệnh lệnh, bọn họ vẫn không lui về phía sau một bước.” Đường Húc Hải đờ đẫn nói.
Nghe giọng nói nghẹn trong cổ họng hắn, Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn hắn một cái, Đường Húc Hải mặt không đổi sắc.
Người tương đối nhiều, tốc độ đoàn xe không thể tránh khỏi chậm lại. Phó Sử Ngọ thấy Vương Tử Bình bên ngoài liên tục giục người nhà của hắn lên xe, nhìn thấy Phó Sử Ngọ hắn kinh hãi một chút, sau đó thúc giục càng lợi hại.
Phó Sử Ngọ không vui nhíu mày, trong lòng bắt đầu nghĩ _ tin tức của Vương Tử Bình này vẫn nhạy như thế, hắn gấp như vậy là lại muốn dựa dẫm ai đây?
Xe cải tiến chạy đến cổng kho trung tâm, công sự phòng ngự ban đầu đặt ở chỗ này bị dọn ra, cách cổng xa một chút lại tu kiến một cái. Chẳng qua giống như trong phim ảnh, trung gian đặt một hàng hàng rào kẽm gai.
Lúc này thấy có xe ra ngoài, lính canh phòng cũng không hỏi, câm lặng đi qua dọn hàng rào qua.
Nhìn những lính canh câm lặng này, Phó Sử Ngọ trong lòng xúc động sâu sắc, Đường Húc Hải thì kính một cái lễ.
Sĩ binh kinh ngạc hơi trợn to mắt, trả một cái lễ, sau đó đứng qua một bên.
“Đừng nhìn.” Đi đã rất xa, Đường Húc Hải nói với Phó Sử Ngọ cứ quay đầu lại nhìn mãi, “Giữ vững tinh thần, bên ngoài còn nguy hiểm, phải chú ý mọi lúc!”
“Ừ!” Phó Sử Ngọ nghiêm nghị gật gật đầu, ngồi ngay ngắn.
Rời khỏi kho trung tâm, liền chân chính rời khỏi địa phương họ quen thuộc, đi vào thiên nhiên tràn ngập bí ẩn và bất trắc sau mạt thế. Họ trừ chuyện đối mặt triều alien còn phải coi chừng động vật thực vật biến dị và dị năng.
Theo đội ngũ đầu tiên của Đường Húc Hải rời khỏi thành lũy nhìn như bền chắccủa kho trung tâm, không lâu sau, các đội ngũ vội vàng thành hàng liên tiếp cũng bỏ lại bến cảng đã bảo vệ cho họ một đoạn thời gian này.
“Miêu Gia, chú ý tình huống tiền phương mọi lúc!” mắt Đường Húc Hải lợi hại từ kính chiều hậu liếc nhìn Miêu Gia một cái.
Da Miêu Gia căng thẳng, đầu run lên, cậu đáp: “Dạ! Anh Hải!”
Cậu biết mình hiện mình đang gánh vác trách nhiệm nặng thế nào, nói đơn giản chính là đôi mắt quan sát trên không trung!
Ngón tay Miêu Gia bay nhanh trên bàn phím laptop, thông qua anten vệ tinh, phác lấy hình ảnh phóng to trên mặt đất từ quỹ đạo vệ tinh
“Đi ra!” tinh thần Miêu Gia chấn động, mà ngay cả Ôn Triệu Minh ngồi bên cạnh cậu cũng không nhịn được dựa sát qua nhìn màn hình.
Hình ảnh không ngừng phóng đại, rất nhanh liền xuất hiện bản đồ quan sát Vân thành. Miêu Gia nhanh tay lẹ mắt kéo vị trí biểu hiện đến phụ cận phía Đông, mặc dù có một chút chậm, nhưng dùng làm điều tra trinh sát là đủ rồi.
“Chỉ có alien rải rác hoạt động, không nhìn thấy nguy cơ hình thành triều alien!” Miêu Gia hồi báo.
“Rất tốt!” Đường Húc Hải trầm giọng trả lời, “Chú ý triều alien lớn, những con rải rác thì khỏi quan tâm.”
“Hiểu ạ!” Miêu Gia nghiêm túc trả lời, “Kéo đến hướng quốc lộ ra khỏingoại ô, không có triều alien lớn, triều cách gần nhất, lấy tốc độ hiện tại của chúng ta lúc đụng phải cũng mất đến 20 mấy giờ sau!”
Đường Húc Hải ừ gật gật đầu, không nói gì, ngược lại chuyên tâm đi lái xe.
Miêu Gia nhẹ nhàng thở ra, trên máy tính đặt xe của mình thành tiêu điểm, triều alien và thứ di động quá nhanh thành mục tiêucảnh giác, chỉ cần tới gần liền phát ra còi báo.
Ánh mắt cậu cứ ngắm máy tính, lúc này có thời gian, lòng hiếu kỳ của cậu lại nổi lên liền hỏi: “Anh Ôn, anh lúc này nói cho em biết, vì sao tìm một người thuộc tính cát vậy?”
Cậu cực kỳ tò mò với điều này, dị năng giả thủy hệ cùng mộc hệ cậu còn có thể lý giải, một để uống một để ăn, nhưng sa hệ có khả năng gì chứ? Quát cát bạobụi hả, mà hình như người kia cũng không có năng lực đó!
Ôn Triệu Minh không lời gì để nói nhìn cậu, thằng nhỏ lì đòn này còn chưa bỏ cuộc!
“Cậu đừng coi thường cát, hạt cát đôi khi chính là rất hữu dụng.” Ôn Triệu Minh nghiêm túc nói: “Cát lún có thể vô thanh vô tức cắn nuốt tất cả mọi sinh mệnh, khiến người ta khó lòng phòng bị, cho dù alien dẫm lên cát lún cũng chỉ có nước chìm xuống nghẹn chết.”
Miêu Gia giật mình: “A! Cát lún! Còn có chiêu này hả! Em còn tưởng là mấy chiêu tung cát vào mắt đối phương lúc đánh nhau chứ!”
Ôn Triệu Minh nổi gân xanh.
“Bốn biến dị giả còn lại thế nào? Nói nghe đi anh.” Miêu Gia cảm thấy hứng thú vội hỏi.
“Bốn biến dị giả khác cũng các sở trường, Lưu Chiêu cùng Ngô Thiện sức rất mạnh chạy lại nhanh, hai người phối hợp cũng có thể giết mấy con alien; mà Hollande am hiểu bắn tên, trong tay hắn có một cái nỏ; Vương Đan lại là một nữ huấn luyện kickboxing, theo lời cô, cô làm việc trong câu lạc bộ tôi đã từng học trước kia. Tiêu chuẩn của câu lạc bộ đó rất cao.”
“Nữ huấn luyện kickboxing?” Miêu Gia nuốt nước miếng một cái.
Cậu chưa bị nữ Rambo này làm kinh ngạc bao lâu, xe đã nhanh chóng rời khỏi vùng ngoại ô thành phố, hai bên con đường xuất hiện từng mảng từng mảng ruộng lúa vàng ươm!