Ngày hôm sau, ba người Phó Sử Ngọ đúng hẹn tới trước cửa tòa nhà nghiên cứu, Nhiếp Trường Sơn đã ở đó chờ.
Nhiếp Trường Sơn nói với ba người: “Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ, giờ tôi chính thức hỏi các anh, các anh có bằng lòng tham gia tiểu đội đặc khiển hay không? Đi qua đầu kia của màn trời, chấp hành nhiệm vụ đóng màn trời lại?”
Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải liếc nhau một cái, đáp: “Bằng lòng!”
Đường Húc Hải gật đầu nói: “Bằng lòng.”
Nhiếp Trường Sơn lộ ra một nụ cười, nói: “Tốt, tốt! Vậy đi theo tôi, hôm nay tôi nói kỹ tình huống bên kia cho các anh. Còn có một vài người khác ngày mai sẽ tới. Hợp đủ những người này, các anh có thể chính thức kết tổ.”
Nhiếp Trường Sơn dẫn họ đến một tòa nhà năm tầng, Phó Sử Ngọ thấy được vài người nhìn quen mắt, khoa học gia sở nghiên cứu cũng làm việc tại đây.
Phó Sử Ngọ nhịn không được hỏi: “Niếp Tướng quân, ông muốn chúng tôi coi cái gì?”
Nhiếp Trường Sơn đi phía trước, nói: “Hình ảnh tư liệu Chu Kỳ mang về.”
Hình ảnh tư liệu!
Ba người nghe từ này trái tim bỗng đập mạnh lên.
Thứ đó chính là cái mà hầu hết người Trái đất đều muốn có đến điên cuồng. Ai không muốn biết màn trời kia rốt cuộc là cái gì, thế giới alien sinh tồn lại có bộ dạng thế nào.
Ngay lập tức không khí bỗng nặng lại, Nhiếp Trường Sơn nhanh chóng mang bọn họ đi vào một đại sảnh đa phương tiện. Trong đây đã có người đang chờ họ. Nhìn thấy Nhiếp Trường Sơn tiến vào, người nọ nâng cánh tay kính chào một cái.
“Báo cáo thủ trưởng, tất cả tài liệu đã chuẩn bị hoàn tất.”
Nhiếp Trường Sơn ừ một tiếng, quay đầu nói với họ: “Hình ảnh tư liệu vốn quá dài, cho các anh xem mặc dù là biên tập rồi, nhưng cũng không sót trọng điểm nào. Các anh coi trước một chút để trong lòng biết rõ, tôi còn có việc, không thể tiếp đãi được.”
Ôn Triệu Minh khách khí nói: “Niếp tướng quân sự vụ bận rộn, chúng tôi hiểu.”
Sau khi Nhiếp Trường Sơn đi, ngọn đèn trong phòng đa phương tiện tối sầm lại, một chùm tia sáng chiếu lên màn hình máy chiếu treo trên vách tường.
Xuất hiện đầu tiên là thị giác trong phi thuyền của đội viên đội Trọng Minh Điểu mang cameras trên người. Bởi vì năng lượng trong màn trời quá mạnh, cửa kính cường hóa của phi thuyền căn bản không thể chống đỡ nổi, cho nên bên ngoài cửa kính trước mắt họ còn gắn một cửa đầu hồi bằng kim loại để củng cố.
Giọng Chu Kỳ vang lên: “Sắp bay qua màn trời rồi, 17, chú ý thu về cửa đầu hồi.”
Bên cạnh giọng của 17 cũng vang lên: “Tuân lệnh, đội trưởng.”
Phó Sử Ngọ đảo mắt qua màn ảnh, Chu Kỳ đang ngồi trên ghế, trước người có phòng hộ cố định chặt thân thể hắn, mọi vật thể trong tầm mắt cứ run lên liên hồi. Chu Kỳ trầm ổn mà chỉ huy, tuyệt không giống với dáng vẻ của hắn hôm qua trước mặt Phó Sử Ngọ.
Bỗng nhiên, chấn động biến mất. 17 vừa hội báo vừa hành động: “Chuẩn bị mở cửa đầu hồi! Cửa đầu hồi đã mở!!”
Trong tầm mắt mọi người, cửa đầu hồi kim loại chậm rãi thu về phía trên, tầm nhìn bỗng xuất hiện một vòng hào quang mãnh liệt, hình như là mặt trời đang chiếu xạ vào bọn họ.
Chờ cửa đầu hồi mở ra, các đội viên được cố định đang ngồi ghế không kiềm chế được duỗi đầu nhìn mọi hướng xung quanh.
Bọn họ đã hoàn toàn đi tới một thế giới khác, không trung treo cao một mặt trời, mộtãy thiên thạch vắt ngang qua tầm nhìn, cự thạch rực rỡ đủ màu xẹt qua không trung, bụi mù màu cam nhàn nhạt hình thành từng mảng từng mảng sương khói phiêu dạt giữa trời cao. Kỳ quan vũ trụ tuyệt đẹp nọ lập tức khiến đội viên Trọng Minh Điểu rung động.
“Chú ý lẩn tránh!!” điều khiển viên phía trước truyền đến tiếng hô to. Mọi người nhanh chóng ngồi xong, dùng sức nắm chặt phòng hộ, tàu con thoi bang bang bang như bị cái gì đánh vào.
Chu Kỳ giật mình, sau đó hỏi nhanh: “Có chim bay hả?”
Điều khiển viên chua sót nói: “Không là chim bay, là alien!! Alien bay, giữa không trung đâu đâu cũng có!!”
Chu Kỳ lãnh tĩnh nói: “Tôi sẽ mở phòng hộ ra, tận lực đừng cho chúng đánh vào tàu con thoi.”
Phó điều khiển ý đồ liên hệ với tàu con thoi khác, kênh trò chuyện lại truyền đến tiếng tạp âm đinh đinh xẹt xẹt.
“Có nơi có thể hạ cánh không?” Chu Kỳ hỏi.
“Không có, trước mắt là một cánh rừng khổng lồ, chúng ta chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp thôi.” Điều khiển viên nói như đinh đóng cột.
Chu Kỳ quyết định thật nhanh: “Vậy hạ đi.”
Ngay sau đó chính là một loạt thao tác hạ cánh khẩn cấp, phi thuyền vốn bay không linh hoạt, vẫn là Chu Kỳ lợi dụng niệm lực giúp một chút, tàu con thoi mới lông tóc vô tổn hạ xuống.
Chu Kỳ cùng đội viên cũng không chờ lâu, rất nhanh liền rời khỏi tàu tính đi hợp mặt với một nửa đồng đội cũng hạ cánh gấp ở gần đó.
Cây cối trong rừng cao lớn ngất trời, che khuất cả mặt trời, mỗi đại thụ thoạt nhìn đều hơn trăm năm. Thảm thực vật trong rừng rất phong phú, động vật nhỏ và côn trùng hình thù kỳ quái không ít, nhưng động vật lớn một con cũng không thấy.
Không bao lâu, bọn Chu Kỳ liền gặp một đám alien, lũ alien này phần lớn đều là cấp 3, chính giữa có một con cấp 4, trên bầu trời còn bay lượn lũ cấp 5 tiến hành hộ vệ. Song phương đều không có phòng bị mà đụng phải, người bên này kinh hãi, alien bên kia thì mừng rỡ.
Tuy đàn alien này chỉ gần trăm con, nhưng bọn Chu Kỳ vẫn vất vả lắm mới đối phó nổi. Bọn Chu Kỳ những siêu năng lực giả này sau khi nhiễm phân tử Nguyên, cường hóa cũng là siêu năng lực của bọn họ, không xuất hiện dị năng kim mộc thủy hỏa thổ gì. Lúc ấy bọn họ chỉ tới cấp 4, đối mặt alien cấp 3 cấp 4 cấp 5, chiến đấu quá gian nan. Chỉ gặp lần đầu đã tiêu hao phần lớn hỏa lực đạn dược rồi.
Kênh liên lạc của phi thuyền không ổn, cũng may khoảng cách ngắn vô tuyến vẫn có thể liên hệ, song phương ai cũng trải qua một cuộc đại chiến, rốt cục cũng thuận lợi hợp lại.
Lúc này gương mặt Lý Thi Ý xuất hiện trên màn ảnh, Phó Sử Ngọ lập tức kích động lên. Đường Húc Hải như phát giác rung động của y, quay đầu nắm lấy tay y.
“Đội trưởng, kế tiếp chúng ta làm gì đây?” Lý Thi Ý hỏi.
Chu Kỳ nói: “Cấp trên giao cho chúng ta nhiệm vụ thành lập tiền đồn tiền tuyến, tạo trụ cột cho những người sau này, ít nhất phải tu kiến một nơi có thể tiến hành phòng ngự.” Chu Kỳ quay đầu nhìn bốn phía, sau đó lắc đầu nói: “Chỗ này không được, địa thế quá phức tạp, tuy thích hợp tránh né, nhưng tầm nhìn không trống trải gì. Alien vọt tới trước mắt mới có thể phát hiện.”
Lý Thi Ý xị khuôn mặt xinh đẹp lại, đứng đắn nói: “Vậy chi bằng tìm một nơi dốc nghiêng, đào một cái động.”
Chu Kỳ trầm ngâm một chút rồi bảo: “Tóm lại rời khỏi cánh rừng này trước đi, vừa rồi trước khi hạ cánh có chụp được một tấm bản đồ địa hình, có mang theo không vậy?”
Một đội viên nói: “Có.”
Trước mặt Chu Kỳ xuất hiện một tấm hình giấy cứng, cúi đầu nghiên cứu một lát với Lý Thi Ý, bọn họ chọn một hướng đi. Sau đó video bị cắt qua, hình ảnh chợt lóe, bọn họ đã rời khỏi rừng rậm đi tới một sơn cốc.
Lý Thi Ý vừa đi vừa thở hổn hển, nói: “May mà khí quyển ở đây chúng ta có thể hô hấp, bằng không với lượng vận động này, dưỡng khí tuyệt đối không cung cấp nổi.”
Chu Kỳ cười trêu: “Thế nào, cưng đi hết nổi rồi hả?”
Lý Thi Ý la lên: “Không có à nha!”
Lúc này giọng 17 vang lên: “Đội trưởng, tôi cảm thấy chỗ này rất không ổn. Sinh thái không tồi, nhưng chỉ có loài chim và động vật nhỏ, động vật cỡ lớn chả thấy con nào hết.”
Chu Kỳ im lặng một hồi, nói: “Anh có đếm chúng ta từ rừng đi ra tổng cộng gặp bao nhiêu sóng alien rồi chưa?”
17 tính tính, nói: “Tôi không để ý, chắc bảy tám gì quá?”
Chu Kỳ nói: “Nhiều ngần ấy, alien không ngừng qua lại như cày cáy thế, động vật lớn không chừng sớm đã bị chúng ăn tuyệt chủng rồi!”
17 sợ hãi hít mạnh một hơi, nói: “Anh nói sinh vật trên Trái đất chúng ta có thể cũng bị chúng ăn tuyệt chủng hết không?”
Lý Thi Ý trêu chọc: “Không cần lo, ít nhất hiện nay sóc chim sẻ vẫn còn sống sót, côn trùng thân mềm chúng cũng không ăn.”
Một giọng nói trước đó chưa từng xuất hiện bỗng vang lên: “Nhìn! Phía trước địa hình không tồi, chắc thích hợp dựng tiền đồn đó!”
Phó Sử Ngọ lập tức chợt nghe ra người nói chính là Trịnh Niệm Y.
Hình ảnh biến thành bọn họ đứng trước vách núi thảo luận, chọn nơi xong, còn lại chính là kéo đồ trên tàu đến đây. Ý của Lý Thi Ý là đi một nửa để lại một nửa để tiến hành dọn dẹp trước, nhưng Chu Kỳ lại không tán thành việc chia thành hai nhóm.
Hắn nói: “Không thể chia, đó chỉ làm suy yếu thực lực của chúng ta thôi. Trước đó cậu cũng không phải không cảm nhận được, đối phó loại quần lạc trăm con, một đội coi như thoải mái. Nhưng chỉ có một nửa số người độ khó lại không phải thường. Hơn nữa, chúng ta nhiều người chút mang đồ về cũng nhiều hơn.”
Lý Thi Ý đưa tay nói: “Rồi rồi, cậu là đội trưởng nghe cậu hết.”
Chu Kỳ quay đầu hỏi người khác: “Vừa rồi trên đường nhìn thấy thứ mà động vật nhỏ có thể ăn đâu rồi?”
Trịnh Niệm Y đi tới nói: “Ở chỗ của tớ nè.” Bình thường Trịnh Niệm Y xuất hiện trước mắt Phó Sử Ngọ vĩnh viễn là bộ dáng hào hoa phong nhã, nhưng trong này, mái tóc hơi dài của hắn đã vén thành một búi nhỏ phía sau đầu, để lộ vầng trán và hai má khiến hắn có vẻ lanh lẹ già giặn đến khác lạ. Trịnh Niệm Y mở cái bọc nhỏ cột bên hông ra, mang bao tay vào lấy ra vài quả, còn có một cái cành toàn lá.
Chu Kỳ nói: “Tiểu Tứ, anh phân tích mấy thứ này coi chúng ta có thể ăn không, chụp lại hết mấy thứ có thể ăn lại cho tôi.”
Tiểu Tứ là một chàng trai khuôn mặt tròn tròn trông thật buồn cười, bỗng nhìn thấy hắn, Phó Sử Ngọ giật mình nhớ tới đứa nhỏ nằm trong chiếc lồng kính cạnh y. Hình dáng có vài phần tương tự, rất có khả năng chính là đứa nhỏ lúc ấy.
Tiểu Tứ tuân lệnh, cầm một đống thực vật ngồi xổm qua một bên, mở cái thùng trên lưng, lấy ra một dụng cụ điện tử cỡ bàn tay.
Hình ảnh hơi thay đổi, Tiểu Tứ cầm dụng cụ nói với Chu Kỳ: “Đội trưởng, căn cứ phân tích, phần đã biết trong thứ này tuy có thể ăn, nhưng bên trong có một loại vật chất phân tích không ra, không biết có hại cho cơ thể con người hay không.”
Chu Kỳ suy nghĩ một chút, bảo: “Anh mang công thức của phân tử Nguyên vào phân tích thử xem.”
Tiểu Tứ a lớn một tiếng, cúi đầu thao tác một hồi, sau đó ngẩng đầu cười, nói: “Phân tích ra, thành phần không rõ là phân tử Nguyên.”
Chu Kỳ nói: “Chụp đi.”
Kế đó lại lần nữa thu nhanh tiến trình, không biết đã qua bao nhiêu ngày, tiền đồn đã được họ tu kiến ra hình thức ban đầu.
Hôm nay, Trịnh Niệm Y ôm một đống cây đã chặt chất qua một bên, cô vỗ vỗ tay, đi tới bên người Chu Kỳ: “Cậu nghĩ gì thế? Nửa ngày không động đậy cái nào.”
Chu Kỳ như có suy ngẫm, nói: “Tớ nghĩ, lần này nơi chúng ta rơi xuống hình như cách không xa không thiên I II lắm. Tớ không dám khẳng định góc độ chúng ta tiến vào hành tinh này là giống nhau, nếu đây không phải trùng hợp, vậy chứng tỏ sẽ có quy luật nhất định.”
Trịnh Niệm Y vừa nghe, mày nhăn lại, chậm rãi nói: “Có khả năng.”
Chu Kỳ chấn động, nói: “Để phán đoán giả thuyết này là đúng hay sai, chúng ta chỉ có nước tìm được tàu con thoi của họ để xem số liệu thôi.”
Trịnh Niệm Y giật mình hỏi: “Cái tên này thiệt không chịu ngồi yên mà?!”
Chu Kỳ cười hì hì, sau đó nghiêm mặt nói: “Cái gì mà kêu không chịu ngồi yên, nhiệm vụ tụi mình được giao, không phải nên hoàn thành cho tốt sao? Hơn nữa, chúng ta đều thông qua đường hầm đến đây, nếu có quy luật nhất định, rất có lợi cho bước tiếp theo để đóng màn trời lại. Từ khi đến đây cứ ru rú trong này, việc đóng màn trời vẫn chưa có tiến triển gì hết.”
Trịnh Niệm Y nghĩ nghĩ nói: “Nếu cậu đi, tiền đồn bên này làm sao giờ?”
Chu Kỳ hơi chần chờ rồi nói: “Cùng đi, không cần để ai lại hết. Tiền đồn xây thế là được rồi, đủ để những người tiếp sau sử dụng.”
Quyết định chủ ý, bọn họ liền trực tiếp xuất phát.
Rời khỏi sơn cốc là một thảo nguyên rộng lớn, tầm nhìn rất trống trải, alien cấp 5 bay đằng xa có thể nhìn thấy bọn họ, dọc theo con đường cực kì gian khổ, cuộc chiến phải đối mặt nhiều đến không đếm xuể.
Hình ảnh chuyển tới sau khi chấm dứt một cuộc chiến, mọi người ai cũng mỏi mệt nằm xụi lơ hoặc ngồi bệch xuống.
Tuy không người nói chuyện, nhưng từ khuôn mặt mỏi mệt của họ, ai cũng có thể nhìn ra, bọn họ đã còn không tràn ngập lạc quan với tiền cảnh như trước nữa rồi.
Tiểu Tứ do dự hỏi: “Đội trưởng, chúng ta thật sự vẫn tiếp tục đi về phía trước sao?”
Chu Kỳ cắn răng quát: “Đã đi một nửa… Bây giờ quay về không phải bỏ cuộc nửa chừng sao?!”
Tiểu Tứ nói: “Nhưng mà, đội trưởng, tôi… thật sự không cảm thấy chúng ta có thể đến được nơi đó.”
Chu Kỳ ngồi bật dậy, bình tĩnh nói: “Đừng quên rốt cuộc chúng ta tại sao tới chỗ này, không phải đến du lịch hưởng thụ! Mục đích của chúng ta là đóng màn trời, đóng sớm một ngày, nguy cơ trên Trái đất lại giảm đi một phần, sẽ chết ít đi vài người!” Chu Kỳ hổn ha hổn hển thở, gầm lên: “Tôi không biết mệt hả? Sợ khổ sợ mệt, ở lại tiền đồn mà chờ tốp sau tới thì khỏe re. Nhưng anh không nghĩ coi, phi thuyền tiếp theo ít nhất mấy tháng sau mới tới được. Chờ đến lúc đó, ai biết cái con có cánh kia có bay qua trái đất rồi hay không!”
Nghe hắn nói thế, tất cả đội viên đều không lên tiếng, Lý Thi Ý cắn răng đứng lên, nói: “Đội trưởng, chúng ta tiếp tục đi tới đi!”
Chu Kỳ tức giận lườm cô một phát: “Muốn thể hiện hả, bây giờ là lúc nghỉ ngơi.”
Lý Thi Ý đứng một lát, lại đặt mông ngồi phịch xuống.
Hình ảnh lại chuyển, lần này là đang chiến đấu, không, là trốn chạy mới đúng.
Mọi người đều phát ra tiếng thở dốc nặng nề, hình ảnh lắc lư kịch liệt, họ đã rời khỏi thảo nguyên, đi tới một dãy núi trùng trùng điệp điệp. Tuy từ hình ảnh không nhìn thấy alien, nhưng hành động tháo chạy thục mạng của họ có thể cho thấy cảm giác áp bách đập vào mặt do alien mang đến.
Hình ảnh chợt lóe, Chu Kỳ đột nhiên phát hiện một cái hang, hắn không kịp nghĩ nhiều liền quát: “Chạy vào hang kia mau!!”
Họ đổi hướng, bay nhanh vọt vào trong hang. Chu Kỳ mãnh liệt phát động niệm lực, một khối đá khổng lồ từ trên riềng núi lăn xuống, nghiền nán bọn alien đang đuổi sát tới, sau đó tảng đá lăn lại, phát ra tiếng rầm rầm khủng khiếp rồi lăn tới cửa động, ầm một tiếng lấp kín lối vào.
Trong động rơi vào bóng tối, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của bọn họ.
Hình ảnh xẹt qua, một nguồn sáng được bật lên, chiếu sáng hang động này.
Chu Kỳ thở vững hơn rất nhiều, mở miệng hỏi: “Có ai bị thương không.”
“Không, không có…” Tiểu Tứ vô lực nói.
Chu Kỳ nhìn nhìn quanh mọi người, Phó Sử Ngọ sắc bén phát hiện, thiếu người!
Ban đầu mười hai người, giảm đến giờ chỉ còn có chín, Trịnh Niệm Y không thấy đâu!
Phó Sử Ngọ lập tức thở dồn dập, Đường Húc Hải cúi đầu nhìn vào y, vươn tay kéo sát y vào ngực. Bàn tay nóng hổi của hắn trực tiếp sờ lên mặt Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ đè tay hắn lại, dùng sức thở mạnh mấy cái vào lòng bàn tay hắn.
Lý Thi Ý bật lên một tiếng nghẹn ngào, Chu Kỳ hơi khựng lại rồi đi về phía cô, đè đầu cô lại xoa xoa: “Khóc cái gì mà khóc, cậu là đội phó, làm gương chút đi!”
Lý Thi Ý ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ké nhìn hắn, quát lên: “Tớ không làm được! Cậu biết rõ năng lực của tớ là đọc suy nghĩ, đau khổ trong lòng cậu không ít hơn tớ chút nào. Nhưng cậu nhịn được, tớ làm không nổi a.”
Tay Chu Kỳ đè mạnh đầu cô xuống: “Vậy cũng không được khóc, khóc sẽ buông lỏng ngay. Biết không? Giờ cậu không thể khóc, ít nhất hiện giờ cậu vẫn không thể khóc! Cậu ngừng lại ngay cho tớ! Hóa đau thương thành sức mạnh, hiểu không? Phải đem sức khóc dùng vào chiến đấu, thậm chí bảo vệ cái mạng nhỏ này. Khóc sẽ làm cậu mất muối và nước, làm cậu càng suy yếu. Bây giờ là lúc nào rồi? Bộ cậu có quyền khóc sao?!”
Lý Thi Ý bị hắn quát làm nín bật, cô lau nước mắt, nghẹn ngào: “Cậu nói đúng, tớ không thể càng suy yếu, tớ không thể khóc!”
Chu Kỳ khen ngợi mà vỗ nhè nhẹ lên đầu cô, nói: “Vậy mới đúng chứ, giữ vững tinh thần, chúng ta không thể để tụi Niệm Y hy sinh oan uổng.”
17 đứng lên, giơ nguồn sáng tìm tòi trong động một phen, trở về nói: “Đội trưởng, động này không sâu, bên trong chỉ cỡ mấy chục mét thôi.”
Tiểu Tứ ngồi dậy hỏi: “Hiện tại lũ alien chặn bên ngoài sẽ không đi trong một thời gian, làm sao đây?”
Chu Kỳ ngửa đầu lên nghĩ nghĩ, nói: “17, anh đi vào trong thăm dò, xem núi này đến tột cùng dày đến mức nào.”
17 dứt khoát gật đầu đáp ứng, hắn giao nguồn sáng cho Chu Kỳ, tại trước mắt hắn liền dung nhập cơ thể vào lớp đá trong hang động.
Lúc này Ôn Triệu Minh nhỏ giọng hỏi: “Xem ra năng lực của người này là xuyên núi?”
Phó Sử Ngọ nói: “Thuật xuyên thấu, anh ta có thể xuyên qua bất kì vật thể gì.”
Hình ảnh đã đổi đến 17 thám hiểm trở lại, sắc mặt hắn trắng bệch ra, mồ hôi đầm đìa la lên: “Bên kia càng không xong! Có một, một con… con nhìn rất giống alien có đuôi nhưng cái đuôi càng thô càng lớn đang đẻ trứng, bên người nó đều là trứng, lúc nhúc cỡ mấy trăm quả lận!!”
Tiểu Tứ một câu má ơi liền nhảy dựng lên.
Lý Thi Ý nhịn không được nôn khan một tiếng.
Chu Kỳ im lặng một hồi đột nhiên hỏi lại: “Anh nói alien kia đang đẻ trứng?”
17 ngây ngẩn cả người, nói: “Đúng vậy, cái đuôi là ống trứng, còn có thể nhìn thấy mấy quả trứng bên trong nữa.”
Chu Kỳ truy vấn: “Vậy bên người nó có con alien nào khác không?”
17 nói: “Hình như không. Tôi không đi lên phía trước, nhưng gần con alien kia không có alien khác.”
Chu Kỳ nghĩ nghĩ nói: “Nếu alien kia đang đẻ trứng, tôi nghĩ tối thiểu hiện giờ nó không thể động đậy, chúng ta qua bên kia đi, tối thiểu cũng an toàn hơn bên này!”
Hình ảnh trong màn chiếu lại chuyển, đã đi vào thời điểm bọn họ đào một đường hầm xuyên qua núi đi tới bên này.
Bọn Phó Sử Ngọ không nghi ngờ họ dùng cách nào để đào hầm, nhiều siêu năng lực giả như vậy, thế nào cũng nghĩ ra cách. Phó Sử Ngọ cũng không thể nhớ hết năng lực của mọi người.
Bên kia núi là một cái tổ khổng lồ, phía trên tổ là lớp bụi gai thật lớn, bụi gai kia thậm chí có thể chứa ba người song song. Alien đẻ trứng nằm ngay trên một bãi đá, quả thật như Chu Kỳ đã nói, nhìn thấy họ đột nhiên xuất hiện, nó cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể ré to lên. Đáng tiếc lũ alien khác không biết bị đuổi đi đâu, không con nào tới cứu nó, bị bọn Chu Kỳ dễ dàng xử gọn.
Lý Thi Ý hình như có chứng sợ hãi dày đặc, căn bản không dám mở mắt, đang ghê tởm muốn chết, cứ luôn giục bọn họ mau mau đi lẹ.
Chu Kỳ tiếc nuối nói: “Cậu coi cậu đi, đây là cơ hội nghiên cứu quý giá biết chừng nào a.”
Lý Thi Ý nhắm chặt mắt la lối: “Muốn đi cậu tự đi đi, tớ không cần ở lại đây đâu, không thấy tớ nổi da gà da vịt cục cục cả?!”
Chu Kỳ bất đắc dĩ nói: “Rồi biết rồi má, tui ra ngoài trước với má, Tiểu Tứ, anh đi chụp đống trứng này lại.”
Tiểu Tứ thống khoái gật đầu.
Hình ảnh lại chuyển, bọn họ đã rời khỏi cái tổ gai khổng lồ kia, lặng lẽ nấp người vào một lùm cây rậm rạp.
Chu Kỳ dùng tay cố ý nâng cameras trên người hắn quay lên không trung. Alien cấp 5 vỗ mạnh lớp cánh da nhợt nhạt, không ngừng xua đuổi một đám alien.
“Lũ alien kia đều yếu xìu, thoạt nhìn là cấp 1.” Lý Thi Ý thấp giọng nói.
Chu Kỳ ừ một tiếng nói: “Tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân chúng ta luôn không phát hiện alien cấp 1, chúng nó đều bị đuổi đi khỏi quần thể.”
Lý Thi Ý kinh nghi khẽ gọi: “Cậu xem cậu xem, bên kia. Lũ cấp 5 chia thành 2 phe. Anh xem đám kia kìa! Cấp 3 cùng cấp 4!”
Tiểu Tứ đột nhiên xen vào: “Tôi hiểu rồi, cái đám đằng trước đều đang chia tổ đó!!”
“Chia tổ?!”
Tiểu Tứ dồn dập nói: “Không sai, chính là chia tổ! Giống như là ong mật, sau khi gây giống quá nhiều, một tổ ong chứa không hết, liền phân ra một đám đi nơi khác để xây tổ mới!”
Chu Kỳ giật mình hoảng hốt, không dám tin thấp giọng nói: “Tinh cầu này cư nhiên có nhiều alien chia tổ đến vậy? Gần như khắp nơi đều có quần thể đang chia tổ!”
Tiểu Tứ cắn môi dưới, suy tư một lát, nói: “Chúng không có cách nào thành công xây tổ, bởi vì không đủ thức ăn, cho nên chỉ có thể không ngừng du đãng. Alien trên tinh cầu này là loài tối cao trong chuỗi thức ăn, chúng phát triển quá khổng lồ, cứ như vậy mãi toàn bộ chủng loài sẽ tan vỡ.”
Lý Thi Ý cười lạnh một tiếng, bảo: “Đúng rồi, cho nên mới chạy đến Trái đất đó!”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều câm lặng.
Một lát sau đám alien khổng lồ kia đi xa, tầm nhìn bị che đậy cũng trống trải dần. 17 nheo mắt lại, chỉ vào một cột sáng trắng thẳng đứng lên trời đằng xa: “Đó là cái gì?”
Chu Kỳ cùng Lý Thi Ý liếc nhau một cái, trăm miệng một lời quát: “Đường hầm màn trời?!”