Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 115




Nhiệt khí thoát khỏi tầng mây, thổi tán đi luồng hơi nước, tầng mây ngày càng mỏng, càng bay càng cao. Mưa phùn dạt dào cuối cùng cũng ngừng lại.

Độ ấm bắt đầu chậm rãi tăng lên, mọi người bị rét nửa ngày rốt cục dễ chịu hơn chút.

Gió tuyết tuy ngừng, nhưng trong chốc lát băng kết cũng sẽ không hòa tan ngay.

Ôn Triệu Minh ngừng tay, mỏi mệt lung lay thân thể, Thiệu Nhạc tinh thần coi như còn tốt, nhanh chóng đi đỡ lấy anh.

Đường Húc Hải chà xát chà xát tay cho ấm lại: “Cũng không biết là ai, chúng là muốn đông chết tươi chúng ta đây mà.”

Vương Đan nhìn nhìn hướng cánh cửa, quay đầu lại nói: “Tôi nghĩ ban đầu mục tiêu của chúng là muốn nhốt chúng ta trong căn cứ đông chết, điều kiện có hạn, hiện giờ sẽ không có thiết bị sưởi.”

Căn cứ này ban đầu là bỏ hoang, cho dù ngụy trang thành có người ở, nhưng giờ đang vào giữa hè, cũng không có khả năng dự trữ nhiên liệu sưởi ấm, chỉ dùng dị năng không thể đảm bảo tất cả mọi người không bị đông chết.

Đường Húc Hải nói: “Đám gián điệp ngoại quốc kia thậm chí có cao thủ lợi hại như vậy! Ban đầu không ra tay, chờ chúng ta giết sạch đám người trên núi mới hành động.”

Vương Đan phân tích: “Chỉ sợ ra tay không là đồng lõa Hollande gọi tới. Theo tôi được biết, trong binh đoàn tư gia phe Hoắc có một dị năng giả thủy hệ cấp 5 cùng một dị năng giả hàn đông cấp 5. Dị năng giả hàn đông này đúng lúc tương phản với tiến sĩ Âu Dương Thành có thể tạo thành cực cao áp nóng cục bộ, hắn có thể khiến nhiệt độ cục bộ hạ xuống đột ngột trong khoảng thời gian ngắn.”

Lưu Bội Kỳ run run một chút, hút hút mũi nói: “Chế tạo trận bão tuyết này là người của phe Hoắc? Bọn họ tại sao lại ở chỗ này?”

Ôn Triệu Minh đẩy tay Thiệu Nhạc ra, đứng vững. Ngẩng đầu nhìn cánh cửa bị lớp băng thật dày đông lại, anh quay đầu nói: “Hiện tại không phải lúc thảo luận điều này, không biết đối phương còn chiêu sau không, mau mang người bên trong ra trước đi.”

Ôn Triệu Minh đi qua, dán vào cửa bắt đầu phóng hỏa hòa tan, đáng tiếc anh tiêu hao đại lượng dị năng, ngọn lửa này rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.

Lưu Bội Kỳ dứt khoát nắm ra một bó mầm mống, đề cao nẩy mầm. Bắp nhanh chóng sinh trưởng thành thục, vỏ bắp bóc ra, cùi bắp bị ném vào trong lửa.

Trước kia cùi bắp ở nông thôn chính là nhiên liệu nhóm lửa chủ yếu, có đống cùi này, Ôn Triệu Minh càng dễ đốt hơn.

Lúc này cánh cổng đá hiện lên một tầng bụi sáng, tốc độ băng tan càng nhanh lên.

Biết Ngụy Ly phóng thích phù ấn bên trong, lửa trên tay Ôn Triệu Minh càng lớn hơn. Hai bên giáp công khiến lớp băng bám trên cửa rốt cục lỏng ra, từng khối lớn rơi xuống, nát thành mảnh nhỏ.

Đợi một lát, cánh cửa vang lên một trận rầm rầm, rốt cục mở ra.

Chờ cửa triệt để mở toang, người đứng bên ngoài sợ hãi hít mạnh một hơi. Chân Tử nuốt một ngụm, nói: “May mà dòng khí lạnh bị thổi tán!”

Toàn bộ cửa động kéo dài đến hành lang, vách tường và trên đỉnh đều bị kết băng dày đặc, cửa vừa mở ra, “Vù vù” luồng khí lạnh giá bên trong ùa ra ngoài.

Trên người Ngụy Ly là chiếc áo bành tô không biết từ chỗ nào moi ra, mặt y tái nhợt nói với họ: “Cửa này đừng đóng lại, để phòng hờ.”

Nhiệt độ bên trong còn rét hơn bên ngoài, người đứng gần cửa sôi nổi đi ra.

Mặt Liễu Miện xanh lè nói: “Biết từ hướng nào khởi xướng công kích không?”

Bão tuyết này thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng muốn tạo ra, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được. Trên trời phải đúng lúc có một tầng mây trắng, còn có địa hình sơn cốc căn cứ này phải phù hợp điều kiện đặc biệt. Hai điều này cộng thêm dị năng giả hàn đông và thủy hệ của đối phương, mới hình thành hiện tượng công kích làm người ta trở tay không kịp lần này.

Bọn Liễu Miện đóng tại căn cứ, cánh cửa đầu tiên bị đông cứng, làm sao cũng không mở được. Sau đó từ cửa xâm nhập một luồng hơi lạnh thấu xương dọc theo vách tường lan tràn vào, tầm mắt rất nhanh đều bị băng bao trùm. Nhiệt độ chợt giảm mạnh, bọn họ liều mạng tìm đồ sưởi, hơn nữa Liễu Miện cống hiến cành cộng thêm phù ấn của Ngụy Ly mới không đông chết tươi bọn họ. Cả bản mặt kẻ thù còn chưa ngó thấy đã bị rét chết, cái chết này cũng quá nghẹn khuất.

Đường Húc Hải nói: “Muốn khống chế phương hướng hàn đông, chúng không có khả năng cách đây quá xa.” Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ vào phía đỉnh hướng núi tây, nói: “Tôi nhớ lúc đầu phong tuyết là từ hướng kia thổi tới.”

Mặt Liễu Miện sa sầm, nói: “Cũng không biết đám gián điệp này làm sao thông đồng được với phe Hoắc, kết quả trực tiếp đưa dị năng giả quân đoàn Hoắc gia tới.”

Vương Đan nói: “Tôi cũng không ngờ sẽ dẫn chúng tới đây. Xem như đánh lầm trúng sai. Chúng ta vốn chỉ muốn một lưới bắt hết đám gián điệp nằm vùng, mồi thả ra là các khoa học gia đến từ sở nghiên cứu chiến sĩ siêu năng lực. Phe Hoắc phản đối phương án của phe Ngô cho nên muốn ám sát các khoa học gia này, vì thế chúng muốn ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.” Vương Đan ảo não cắn môi, cô làm công tác tình báo vì thế lập tức liền phân tích ra nguyên nhân.

Phe Ngô đấu tranh kịch liệt với phe Hoắc, nhưng cũng chưa đến mức ám sát khoa học gia của đối phương. Nếu sớm biết sẽ dẫn đám người kia đến, bọn họ sẽ không chỉ mang có vài người thế này, nhất định sẽ chuẩn bị càng đầy đủ.

Vương Đan nôn nóng không thôi, cô nói: “Hiện tại người Hoắc gia cho rằng những khoa học gia đó ẩn thân ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách giết bọn họ.”

Đường Húc Hải tỉnh táo ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại nhìn đỉnh núi: “Chúng tới!”

Đồng lõa của Hollande luôn luôn chú ý đến hướng đi của thượng tầng Hoa Hạ, dân chúng bị giấu diếm chẳng hay biết gì, nhưng lại không giấu được đám người quanh năm làm tình báo bọn họ. Họ sở dĩ để lộ tin tức này cho phe Hoắc bất quá là muốn đi ké xe, đục nước béo cò thu tư liệu vào tay mà thôi. Căn bản lại không nghĩ tới đây chỉ là một cái bẫy nhằm vào họ, không đợi quân đoàn tư gia phe Hoắc động thủ, họ đã bị người ta làm thịt sạch sẽ hết rồi.

Dị năng giả Thủy hệ Hoắc gia thấy những người này bị xử lý lưu loát thế cũng thấy có gì là lạ, nhưng đại chiêu đã vào nòng, tên đã lên dây không thể không bắn, dừng lại không được.

Dị năng giả Hàn đông cùng thủy hệ tiêu hao quá nhiều, dừng ở phía sau. Nhưng binh đoàn tư gia Hoắc gia lại có một dị năng giả sa hệ cấp 5 xung phong lên trước.

Gã từ đỉnh núi xông đến, con đường trước người bởi vì tuyết đọng tan ra mà trở nên lầy lội liền bắt đầu sa hóa. Mà bốn năm mươi người đi theo sau còn gã, trong tay ghìm súng bắn phá về hướng bên này.

Tiếng súng lanh lãnh vẩn quanh sơn cốc, Đường Húc Hải cười lạnh một tiếng, áo giáp cả người chậm rãi xuất hiện bao trùm toàn thân, tay nắm đại kiếm, chạy ào vọt tới.

Lòng Liễu Miện cũng đầy lửa giận, không cam yếu thế chạy vài bước, nhẹ nhàng nhảy dựng bay lượn lên, vọt tới còn nhanh hơn Đường Húc Hải.

Dị năng giả Sa hệ mạnh hơn Mã Đông đội bọn họ lúc trước nhiều, hạt cát trong tay gã chính là vũ khí mạnh khủng khiếp. Cột cát khổng lồ giã vào người Đường Húc Hải phát nhói, một nắm cát bay lên, Liễu Miện không thể không dùng tay che mặt mình lại, sợ bị cát quất vào mắt.

Bên này dị năng giả cấp 5 ra tay trước, những dị năng giả cấp 4 phía sau cũng không cam yếu thế xông lên, trong nháy mắt các hệ dị năng lần lượt bắn phá sơn cốc, ánh sáng bảy màu không ngừng va chạm rồi tản mát.

Vốn lần này ba dị năng giả cấp 5 ra mặt, đối phó với Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải Ôn Triệu Minh bên này là vừa vặn, cố tình Phó Sử Ngọ biến thành Ngụy Ly, còn tặng kèm một Liễu Miện tới.

Hiện tượng thiên nhiên công kích nổi lên đã bị Ôn Triệu Minh phá giải, Ôn Triệu Minh tuy không thể tham chiến ngay, nhưng bên chúng cũng có hai người không thể nhảy vào. Sai lầm này dẫn đến số lượng dị năng giả cấp 5 của chúng rơi vào hạ phong.

Dị năng giả sa hệ binh Hoắc gia này có gan một đấu hai tự nhiên có nắm chắc, nhánh cây của Liễu Miện thay đổi phương hướng không chút khe hở công kích về phía gã, tránh cũng không thể tránh, dị năng giả sa hệ trực tiếp chui hết người xuống cát!

Theo bước di chuyện của gã bên dưới, mặt đất cũng kéo ra một vệt dài bắt mắt, Đường Húc Hải sãi bước đuổi theo, lại đột nhiên trầm xuống, dưới chân chớp mắt biến thành cán lún.

Tốc độ lún của cát lún quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cắn nuốt đến eo Đường Húc Hải. Đại kiếm trong tay Đường Húc Hải bị hắn cắm vào sau lưng, giáp trên bả vai nhanh chóng duỗi ra một đôi cánh kim loại khổng lồ. Cánh vỗ thật mạnh, hạt cát chung quanh đều bị hắn nương theo sức gió thổi bay.

Một lực đẩy thật mạnh hướng tới, ép Đường Húc Hải đột ngột bay khỏi mặt đất.

Dị năng giả mộc hệ như Liễu Miện tối không sợ cán lún, vô số cành liễu kéo dài ra ngoài, hung hăng đâm mạnh xuống mặt đất sa hóa.

Một cột cát phun bắn thẳng trợ lực cho dị năng giả sa hệ vụt lên, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào hai người bay trên không trung.

“Lui về phía sau!” dị năng giả sa hệ không quay đầu lại khẽ quát một tiếng, binh đoàn Hoắc gia ào ào lui lại, có kẻ tạm thời bị quấn lấy cũng liều mạng bị thương mà muốn rút đi.

“Cẩn thận!” Thấy chúng như vậy, Vương Đan cao giọng hô về phía sau một tiếng.

“Hừ!” Dị năng giả sa hệ cười lạnh, mở hai tay ra, dưới nách gã từng mảng từng mảng bụi cát cuồn cuộn tung lên, uốn éo như mấy con địa long.”Đi!”

Dị năng giả sa hệ vung tay lên, rồng cát quất mạnh về phía Đường Húc Hải, đại kiếm trong tay Đường Húc Hải đột nhiên đảo qua, rồng cát bị chém phăng đầu, thế nhưng phần thân đã đứt không giảm dư thế mà trực tiếp tông vào người hắn. Sức mạnh hất văng Đường Húc Hải về phía sau. Chờ rồng cát tông xong, ngay sau đó lại bay qua con thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Nửa sơn cốc đều bị dị năng giả sa hệ sa hóa, gã có lượng cát xài hoài không hết để chế tạo rồng cát, Đường Húc Hải bị đám rồng này tông văng quay cuồng trên không trung, nhất thời thật sự không có cách nào ổn định thân thể.

Đường Húc Hải choáng váng đầu óc lại nghẹn lửa trong bụng, hắn muốn bùng cháy.

Lúc hắn đi Phó Sử Ngọ còn đang ngủ say, đôi má hồng hồng đáng yêu muốn chết. Hắn không đành lòng đánh thức y để tạm biệt. Đường Húc Hải vẫn luôn ôm suy nghĩ sớm xong việc sớm trở về, hắn thậm chí còn muốn nấu cơm làm cháo gà cho Phó Sử Ngọ ăn nữa!

Thế mà đám người này ngoài dự đoán nhào ra, không ngừng chậm trễ thời gian của hắn, Đường Húc Hải tức đến trào máu họng.

Hai tay Đường Húc Hải đẩy lên trước, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm chắn khổng lồ, hạt cát đánh vào mặt chắn hất ra lực đẩy thật lớn, chấn đến tay Đường Húc Hải phát đau. Rốt cục ổn định thân hình, Đường Húc Hải nhe răng cười một tiếng, nương theo tấm chắn như đạn pháo dộng về hướng dị năng giả sa hệ.

Dị năng giả sa hệ đương nhiên không ngốc mà đứng đó để hắn tông vào, nhanh chóng lắc mình dời đi. Gã vừa động, sa triều cuồn cuộn không ngừng rốt cục khựng lại.

Liễu Miện mặt xám mày tro, trong tóc trên người đều là cát, hắn đang cực kì khó chịu. Ngụy Ly nhìn mày, nhịn không được tiến lên một bước. Y nhìn chằm chằm dị năng giả sa hệ và Đường Húc Hải giao thủ đối diện, hơi suy ngẫm rồi vươn tay lấy ra một tờ giấy vàng. Ngón tay Ngụy Ly quẹt một đường lên giấy, y vung lên, giấy vàng liền bay về hướng mặt đất, bụi sáng nhàn nhạt bay tung vào bãi cát vàng óng bao phủ khắp nơi cũng không thu hút mấy.

Chẳng qua sau khi bụi sáng tung ra, mặt đất từ nơi bị lá bùa hạ xuống dần dần biến thành đất rắn, mặt đất màu vàng kéo dài về hướng dị năng giả sa hệ.

Dị năng giả sa hệ kinh ngạc liếc nhìn Ngụy Ly một cái.

Đường Húc Hải quát khẽ: “Đối thủ của mày ở đây! Cư nhiên còn dám phân tâm!”

Dị năng giả sa hệ khinh miệt liếc hắn một cái, Đường Húc Hải tức đến mắt đỏ ké, nghiến răng nghiến lợi. Cự kiếm tài tình một phân thành hai, chớp mắt thành hai thanh đường đao, Đường Húc Hải chuyển hướng đường đao, cắt qua phần cổ dị năng giả sa hệ.

Trong mắt dị năng giả sa hệ hiện lên một tia dị sắc, đao trong tay Đường Húc Hải lưu loát xẹt qua cổ hắn. Đường Húc Hải thầm kinh nghi, hắn căn bản không thấy chút lực cản nào, liền tính đao của hắn nhanh đến đâu cũng không thể ghê đến vậy.

Chỗ cổ bị đao cắt qua của gã trước mắt phun trào ra – không phải máu, mà là cát!

Đường Húc Hải vừa sợ lại giật mình, đạp đạp đạp lui về sau mấy bước.

Cát phun ra từ cỗ gã này đột nhiên nổ mạnh, dị năng giả sa hệ lập tức biến thành một cụm cát lớn. Mấy dị năng giả phong hệ phía sau đang xem cuộc chiến đột nhiên ra tay cùng một lúc, mãnh liệt thổi bay một cơn lốc về hướng cụm cát.

Dị năng giả sa hệ nương sức gió cuồn cuộn nâng mớ cát hỗn tạp dưới đất lên, trong chớp mắt liền biến thành một bão cát bụi khổng lồ.

Sắc mặt Liễu Miện nháy mắt biến đổi: “Mau rút! Người nọ là dị năng giả cấp 6!!!”

Nhưng đã muộn rồi!

Dị năng giả sa hệ cuộn lấy cát bụi, gã như một yêu ma đang há to cái mồm máu, đảo mắt liền nuốt chửng Đường Húc Hải.

Mãn nhãn đều là mờ nhạt, căn bản không thấy rõ thứ cách 50 mét. Một cụm cát quấn lấy tứ chi Đường Húc Hải, kéo dài tứ chi của hắn bắt đầu xé. Thống khổ của ngũ mã phanh thanh, làm Đường Húc Hải cắn chặt răng, gân xanh cộm lên.

“Ặc…” Đường Húc Hải đỗ mồ hôi như mưa, nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Đường Húc Hải ra sức giãy giụa, nhưng cát quấn quanh tứ chi quá chặt, căn bản tránh không thoát.

Bên tai truyền đến tiếng gào lo lắng của người Long Cốt, cành của Liễu Miện cũng không ngừng vụt tới vụt lui thử cách kéo hắn ra. Nhưng cát bụi khống chế hắn trôi đi, cành của Liễu Miện không có cách nào tóm lấy hắn.

Bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng giao chiến đùng đùng, Đường Húc Hải dần dần thấy hít thở không thông, hạt cát không ngừng ngăn chặn miệng mũi khiến hắn nghẹt thở.

Trước mắt Đường Húc Hải xuất hiện từng đợt bóng đen, đây là dấu hiệu sắp ngất.

Không được! Đường Húc Hải hung hăng cắn lấy đầu lưỡi, giãy giụa tỉnh táo lại. Hắn không thể chết ở đây, hắn vừa mới thoát khỏi kiếp trai tơ, sinh hoạt hạnh phúc mới bắt đầu thôi! Phó Sử Ngọ còn đang chờ hắn về. Nếu hắn chết như vậy, y sẽ thương tâm đến mức nào a.

Dị năng giả cấp 6 thì sao?! Đôi mắt đỏ ké của Đường Húc Hải hung ác trừng lớp không khí mờ nhạt kia. Ông mày cũng không ăn chay!!

Dị năng kim loại mãnh liệt bùng nổ, xương bả vai Đường Húc Hải “Phốc phốc” nổi lên hai khối cộm, đùng một tiếng, mỗi khối cộm lần lượt bung ra hai chiếc cánh.

Hai cặp cánh mới tạo kim quang lòe lòe, càng mỏng nhẹ, càng rắn chắc hơn đôi trước!

Sáu chiếc cánh ra sức vỗ, bất kể cát bụi kéo xé thế nào, bởi vì không có thần kinh, Đường Húc Hải cũng không thấy đau đớn. Tuy vì quá tốn sức cản cát bụi, nhưng sáu cái cánh cùng vỗ phành phạch giúp Đường Húc Hải nhanh chóng trốn thoát biển cát cuồn cuộn.

Sáu cánh kim loại phẩy gió khiến cát bụi theo gió mà bắt đầu bay loạn cả lên. Đường Húc Hải mơ hồ cảm giác được hướng cát bay, gã kia hình như đang di chuyển  phía trên đó. Đường Húc Hải hừ lạnh một tiếng, làm sao có thể để gã nhẹ tênh chạy mất như vậy.

Đường Húc Hải vỗ phành phạch đôi cánh phía sau, sức gió từ cánh truyền đến chặt chẽ kiềm chế lớp cát. Đường Húc Hải bắt đầu xoay tròn, cát cũng bị kéo theo xoay tròn.

Hình như phát hiện ý đồ của hắn, cát bắt đầu liều mạng giãy giụa. Đường Húc Hải cuốn cát bay thẳng lên trời cao, vừa bay vừa vỗ mạnh cánh. Hạt cát không thuộc về bản thể sa hệ bị liên tục rơi đi, cát càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, chậm rãi chỉ còn lại một mảng.

Đường Húc Hải nhe răng cười, hai tay như kìm sắt bắt đầu không ngừng chém đống cát này. Cát không ngừng bị chém rơi, theo vòng quay điên cuồng của Đường Húc Hải mà tản bớt.

Bên tai Đường Húc Hải vang lên tiếng kêu rên vặn vẹo, hắn lại không chút lưu tình tiếp tục phân cách đống cát này.

Hiện tại dị năng giả sa hệ căn bản không dám biến về nguyên hình, gã thì không biết bay, chỉ có thể biến thành cát mới có thể lơ lửng. Hiện tại liền gặp phải cục diện khó cả đôi đường. Nếu biến về hình người, gã dám khẳng định Đường Húc Hải sẽ để gã ngã chết, nhưng nếu không đổi về nguyên hình, cát bụi của bản thể cứ bị hắn kéo tán đi như vậy, sẽ không đủ nửa người!

Dị năng giả sa hệ không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi lốc xoáy của Đường Húc Hải, khi chỉ còn lại lượng cát cỡ cái đầu, dị năng giả sa hệ rốt cục không cam lòng mà tự bạo.

Năng lượng bùng nổ khi dị năng giả tự bạo chính là sức mạnh phân tử Nguyên trong thân thể, lượng phân tử Nguyên trong cái đầu cũng không nhiều, nhưng vẫn đủ quất cho Đường Húc Hải một đòn.

Chấn động quá kịch liệt làm đầu Đường Húc Hải lập tức vù lên rồi ngơ ra, cả người hắn như diều đứt dây chúi đầu từ trên trời rơi xuống đất.

Mà chết một cái là lúc hắn chúi xuống lại không nhẹ nhàng bay bỗng như chiếc diều người ta, mà bay vút như đạn pháo còn mang theo tiếng rít gió đáng sợ.

Sáu chiếc cánh mỏng nhẹ bị gió cản giúp chậm lại tốc độ rơi, tốt xấu gì cũng không khiến Đường Húc Hải ngã chết. Nhưng hắn vẫn phát ra một tiếng “Rầm oạch” nặng nề, lún sâu vào mặt đất.

Đường Húc Hải cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều đang quay cuồng, ý thức không rõ một lúc thật lâu.

Từ lúc hắn mang theo tiếng rít từ trên trời rụng xuống, một dị năng giả mộc hệ làm việc gần đó liền chú ý tới. Thì ra Đường Húc Hải tóm lấy dị năng giả sa hệ bay loạn một hồi đã bay đến gần thủ đô. Nơi này là mảnh đất do vài mộc hệ dị năng nhận thầu, những người này có gieo trồng lương thực, cũng có rau dưa. Mà dị năng giả mộc hệ này lại ươm thảo dược. Bởi vì cách chăm sóc thảo dược cùng lương thực rau dưa có chỗ khác biệt, cho nên lúc này trùng hợp chỉ có mình anh làm việc tại đây.

Chờ Đường Húc Hải đập mạnh xuống đất, dị năng giả mộc hệ kia ném cái xẻng trong tay chạy ào về hướng hắn.

Dị năng giả mộc hệ còn tưởng hắn đã bất hạnh gặp nạn, nhưng khi hắn run run nhúc nhích một cái, anh mới xác định hắn còn sống.

Dị năng giả mộc hệ bước vào cái hố hắn tạo thành, khom lưng xuống ý đồ lật cái tên kín như đồ hộp cả người phủ áo giáp sau lưng còn có sáu cái cánh này lại. Đáng tiếc, cộng thể trọng cơ thể và kim loại vào, Đường Húc Hải đã đạt trên 500 kg. Dị năng giả mộc hệ cố gắng nửa ngày, cũng không thể thành công lật Đường Húc Hải được, thế nhưng cũng đã làm Đường Húc Hải tỉnh lại.

Nằm sấp hồi lâu, Đường Húc Hải chậm rãi đỡ hơn, hắn chống tay bò lên, ngưỡng đầu nhìn.

“Anh không sao chứ?” Dị năng giả mộc hệ hỏi: “Có cần đưa anh đi bệnh viện không?”

Đường Húc Hải run run đất cát trên người, đứng lên, cánh phía sau đã biến mất, áo giáp cả người thu về cơ thể: “Không sao, không cần đi bệnh viện.” Chỉ chút va đập, lấy thể chất hiện tại của hắn, căn bản không quá đáng lo.

Dị năng giả mộc hệ mặt lộ vẻ sùng kính nhìn hắn, hỏi: “Tôi thấy anh từ trên trời rơi xuống, là gặp phải alien cấp 5 à?”

Đường Húc Hải vỗ vỗ đất dính trên người do từ hố đất bò lên, nói: “Không sai biệt lắm, còn muốn hung ác hơn nhiều.”

Dị năng giả mộc hệ khó có thể tưởng tượng sinh vật còn hung ác hơn alien cấp 5, không khỏi càng thêm kính sợ Đường Húc Hải.

Đường Húc Hải nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Dị năng giả mộc hệ cung kính nói: “Đây là phụ cận thủ đô.”

Đường Húc Hải vừa nghe thế liền nghĩ: ờ cũng vừa vặn có thể trực tiếp đi về.

Vì thế hắn hỏi: “Anh vừa rồi bảo muốn đưa tôi đi bệnh viện, anh có xe à?”

Dị năng giả mộc hệ đáp: “Đúng vậy, tôi có một chiếc xe.”

Đường Húc Hải hỏi tiếp: “Anh có thể chở tôi đoạn đường được không?” Tự hắn cũng có thể bay về, nhưng vậy thì  lộ liễu quá.

Dị năng giả mộc hệ thực cao hứng nói: “Đương nhiên có thể.”

Người như anh không dám chém giết cũng chỉ có thể làm công tác gieo trồng, nhưng vẫn thực tôn kính những dị năng giả dám chiến đấu với alien như Đường Húc Hải, bằng không vừa rồi anh cũng sẽ không chạy ào qua xem đối phương sống chết thế nào.

Đường Húc Hải nói: “Yên tâm, tôi không đi ké không công đâu, tôi trả thù lao.”

Dị năng giả mộc hệ khoát tay, bảo: “Không cần đâu, chỉ nhấc tay một cái thôi mà.”

Đường Húc Hải không vô nghĩa ngồi lên xe đối phương, từ nơi này đến thủ đô chừng nửa giờ, rồi từ cổng thành đến chỗ họ ở lại thêm 20 phút. Ngồi ké xe người ta hết cả tiếng đồng hồ, Đường Húc Hải thấy ngại quá.

Nhưng hắn sờ sờ người, buổi sáng thay đồ không mang theo thẻ thân phận, cũng không có cách nào trả thù lao cho người ta. Vì thế Đường Húc Hải hơi suy nghĩ, biến ra một cọng lông chim bằng kim loại, nói: “Anh cầm cái này đi, chờ lúc anh gặp khó khăn, có thể tới tìm tôi. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, tôi có thể giúp anh một lần.”

Dị năng giả mộc hệ quả thực thụ sủng nhược kinh, trên đường nói chuyện với nhau anh đã biết đối phương là một đại nhân vật.

Dị năng giả mộc hệ nhận lấy lông chim, trước khi đi đưa cho Đường Húc Hải một bọc cam thảo.

“Về ngâm nước cho bà xã nhà anh uống, sẽ nhanh hạ sốt lắm đó.”

Vì một tiếng bà xã nhà anh này, Đường Húc Hải không từ chối, ôm cam thảo về tới phòng Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, Đường Húc Hải đang cười ngây ngô ngồi xổm bên giường y: “Anh về rồi hả.”

Đường Húc Hải sờ sờ đôi má ấm áp màu hồng phấn của y, vuốt vuốt nhúm tóc ngố đang vểnh lên, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Ừ. Cậu đói không? Tôi nấu cơm cho cậu.”

Đường Húc Hải thật sự chạy tới phòng bếp mầm gà cho Phó Sử Ngọ, làm cháo gà.

Chờ bọn Ôn Triệu Minh bụi cát lấm lem trở về, vội vã đẩy cửa phòng chạy vào, miệng còn quát: “Không ổn rồi, Sử Ngọ! Húc Hải ảnh… Á??!!”. Đường Húc Hải đang bưng cháo gà ân cần đút cho Phó Sử Ngọ ăn như đang hầu hạ cô vợ ở cử.

Ôn Triệu Minh nhìn Đường Húc Hải – đánh đấm một hồi bay vút lên trời mất bóng, sinh tử không rõ- giờ không biết làm cách mà còn về sớm hơn cả bọn họ, thậm chí còn tắm rửa thơm tho xong luôn rồi. Một ngụm máu nghẹn ngay cổ họng anh.

Phó Sử Ngọ thẹn thùng tránh khỏi cái thìa của Đường Húc Hải, quay đầu nghi ngờ hỏi: “Húc Hải làm sao vậy?”

Ôn Triệu Minh trợn tròn xem thường, bực mình quát: “Không, có, sao, hết!!”

Hôm nay xem như thấy rõ cái gì gọi là thấy sắc quên bạn, nhắn một cái có chết ai không ba?!