Chờ chân Phó Sử Ngọ đặt lên mặt đất, y mới từ hồn nhiên vong ngã phục hồi lại tinh thần. Rơi trên mặt đất bị phản lực đánh vào khiến Phó Sử Ngọ loạng choạng, cũng may Đường Húc Hải như đang ôm y sát rát như bạch tuột nên không có té ngã.
Phó Sử Ngọ nâng cặp mắt kính hơi bị lệch, ánh mắt nhìn vào gương mặt Đường Húc Hải, vừa muốn dâng lên chút cảm xúc ngại ngùng, chợt nghe một tiếng huýt sáo vang dội phía sau.
Phó Sử Ngọ giật bắn cả người, dùng sức đẩy Đường Húc Hải ra. Đường Húc Hải lưu luyến buông y ra, quay đầu liền nhìn thấy Lưu Hoằng đứng trên sườn núi, tay để trong miệng thổi sáo về hướng hai người họ. Phía sau hắn còn đứng một đội người, nhìn bản mặt kia hình như cũng có xúc động nhốn nháo muốn thử luôn.
Thôi đi mấy ba?! Hình tượng quang huy của đại đội trưởng Phó vẫn phải bảo trì cho tốt, để họ chọc quê như vậy, không chừng Phó Sử Ngọ quê quá không chịu để hắn thân cận thì sao đây.
Đường Húc Hải mặt dày mày dạn quát vào mặt Lưu Hoằng: “Đi đi đi! Ồn ào con mẹ gì đó! Chưa thấy người ta yêu đương hả!”
Lưu Hoằng cười ha ha, quát trả Đường Húc Hải: “Yêu thì đương nhiên gặp rồi, nhưng trước giờ chưa thấy Đường Đại Pháo yêu nha! Anh được lắm thằng nhãi, thật không nhìn ra anh là loại nhiệt tình như lửa vậy nghen.”
Hôm qua tại đầm lầy, khi Phó Sử Ngọ không biết tung tích, thấy Đường Húc Hải bi thương tột độ như thế Lưu Hoằng đã nhận ra được rồi. Cho nên hôm nay qua đây đúng lúc nhìn thấy hai người này sến súa ôm nhau từ trên trời rơi xuống, kinh ngạc nhiều nhưng cũng không bất ngờ.
Lưu Hoằng chết cũng không hối cải chọc quê, Đường Húc Hải buồn bực tiến lên đấm anh: “Cho anh chê cười tôi! Đừng cho là tôi không biết anh với cô bé hậu cần kia cứ mắt đi mày lại, có bản lĩnh anh độc thân cả đời cho tôi à nha!!”
Lưu Hoằng không yếu thế đọ nắm đấm với Đường Húc Hải, vì thế không hề bất ngờ bị trấn áp.
Phó Sử Ngọ đanh mặt ngồi một bên coi, các đội viên dám ồn ào với Đường Húc Hải, nhưng lại không dám chạy tới trước mặt Phó Sử Ngọ chọc. Trong cảm nhận của các đội viên Long Cốt, Phó Sử Ngọ là một đại BOSS năng lực cường đại, tính cách lạnh nhạt, phi thường có phong phạm cao quý lãnh diễm. Là cao lĩnh chi hoa chỉ dám đứng xa xa nhìn, không dám lại gần.
Cũng may các đội viên có nhận thức sai lầm này nên chẳng ai đến chọc y, Phó Sử Ngọ len lén nhẹ nhàng thở ra.
Nhờ phúc style mặt kính nên từ nhỏ đến lớn, Phó Sử Ngọ cứ hễ khẩn trương lại vô cảm lạnh lùng nhìn người ta. Điều này càng làm các đội viên cả hô to cổ vũ Lưu Hoằng đánh đấm hoặc có thể nói là đơn phương bị đánh – cũng phải hạ giọng xuống vài đê-xi-ben.
Được đền bù mong muốn, lại đem cảm xúc kích động muốn nổ tung phát tiết ra bằng cách đánh Lưu Hoằng một trận, Đường Húc Hải thần thanh khí sảng, thần thái sáng láng. Vì thế rốt cục rũ lòng từ bi hỏi: “Sao chỉ có mấy người các anh tới đây? Những người khác đâu? Tình trạng thương vong thế nào?”
Lưu Hoằng bi phẫn muốn chết ôm lấy cái mặt bị oánh sưng thành đầu heo, tên chết tiệt này, không biết đánh người không oánh mặt hả?! Hừ! Hữu tẫn!
Lưu Hoằng tức giận ngồi chồm hổm trên mặt đất xoa vết thương, đội phó Bạch Khải Phong thay đội trưởng nhà mình nói: “Sau khi Đại bàng rời khỏi không xuất hiện thêm thương vong, trước đó bị ngã chết 7 người. Trong đó 6 người là đội viên chúng ta, còn có 1 người của tiểu đội mạo hiểm Xa Minh Tử – Xa Chấn Nghiệp.”
Mặt Đường Húc Hải lạnh lại, Phó Sử Ngọ lúc này cũng đi tới, hỏi: “Bên Lôi Đình Phong Vân thì sao?”
Đối với chuyện hai người này yêu nhau Bạch Khải Phong vẫn cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng không dám lộ ra cảm xúc khác thường, dùng thái độ “Chuyện này quá bình thường trong trời đất còn gì”, thực bình tĩnh hội báo cho hai BOSS: “Lôi Đình Phong Vân hôm qua căn bản không lộ diện, lúc đội phó Ôn hỏa thiêu đầm lầy trực tiếp bị thiêu chết hết.”
Phó Sử Ngọ nhướng mày, không nói gì. Đường Húc Hải thì trầm giọng hỏi: “Xác định người của chúng đều chết à? Không ai chạy thoát?”
Bạch Khải Phong cực kì khẳng định đáp: “Lúc ấy trừ mảnh đất chúng tôi đứng kia, các hướng còn lại hỏa thế đều quá mạnh. Bàng Long Đình muốn đeo cánh bay của hắn lên chạy trốn, nhưng lại bị lửa đốt biến dạng đôi cánh, trực tiếp ngã vào trong lửa. Lửa vẫn cháy tới rạng sáng hôm nay mới tắt, đội phó Ôn bảo cứ nghỉ ngơi tại chỗ vài giờ. Sau hừng đông, đội phó Ôn bảo đội chúng tôi chạy tới trước.”
Đường Húc Hải ừ một tiếng, dụng ý Ôn Triệu Minh cho Lưu Hoằng tới trước hắn cũng hiểu, dù sao bản thân Ôn Triệu Minh có tật, chi giả chạy bình thường còn có thể. Muốn hành quân gấp lại không được.
Phó Sử Ngọ lúc này mới hỏi: “Xa Chấn Nghiệp đã chết, vậy em gái anh ta…”
Nào ngờ Bạch Khải Phong lắc đầu, tiếc nuối nói: “Xa Tử Tình trưa hôm qua cũng đã ngộ hại, thi thể bị vứt ở chân núi bên kia. Xem ra Bàng Long Đình vốn không có ý định để bọn Xa Chấn Nghiệp sống sót.”
Phó Sử Ngọ trong lòng cả kinh, thầm thở dài một tiếng nhưng không nói gì nữa.
Đường Húc Hải nhìn tâm tình y có chút suy sụp, liền vươn tay đè lên vai y nhéo nhéo.
Đường Húc Hải làm bộ đạp một đạp vào Lưu Hoằng ngồi chồm hổm trên mặt đất: “Chú thôi đi được không? Diễn sâu quá! Căn bản không nặng tay đánh anh. Mau đứng lên!”
Lưu Hoằng cả giận quát: “Thằng ranh nhà chú không biết giờ tay chú mạnh đến mức nào hả! Còn dám nói không nặng tay á?! Ông đây cảm thấy muốn tàn phế rồi! Một đấm hiện giờ của chú tuyệt đối vượt qua 500 kg!”
Đường Húc Hải không tin: “Chú cứ bốc phét đi! Trước đó mới ở chỗ tiến sĩ Âu Dương thí nghiệm rồi, một đấm của tôi nhiều nhất chỉ có 380 kg.”
Lưu Hoằng muốn bật khóc: “Anh hai ơi! Đó là mấy tháng trước, anh không biết theo dị năng gia tăng thể chất cũng tăng cường hả?!”
Đường Húc Hải lúc này mới nửa tin nửa ngờ nhìn nắm đấm của mình, vậy hắn lại thăng cấp à?
Lưu Hoằng ngồi đó lải nhải miết: “Mẹ đản tay anh ít nhất cũng mạnh 500 kg, vậy sức đùi chẳng phải vượt qua 1000 kg á?! Má ơi anh còn là người không?” Lưu Hoằng dùng một loại ánh mắt quái dị quét qua Đường Húc Hải, hộc ra ba chữ: “Gia súc a!”
Cứ việc cảm thấy cao hứng vì lại mạnh lên thêm nữa, nhưng bị quy về phạm vi không phải con người, Đường Húc Hải vẫn tỏ vẻ thực khó chịu, hắn xị mặt nhìn Lưu Hoằng.
Lưu Hoằng vừa thấy đã biết không ổn, lập tức thông minh chạy đến bên người Phó Sử Ngọ, ra vẻ đứng đắn hỏi: “Đội trưởng, có việc gì anh cứ phân phó!”
Phó Sử Ngọ buồn cười liếc nhìn Lưu Hoằng một cái, Lưu Hoằng giương đôi mắt trông mong nhìn y, biểu tình cúc cung tận tụy chết cũng phục vụ khát vọng y nhanh chóng phân công chuyện cho anh làm, lấy cớ để tránh né Đường Húc Hải hãm hại.
Mắt Phó Sử Ngọ nhìn thoáng qua Đường Húc Hải, ngay lập tức cả người Đường Húc Hải tê rần, quên béng lươn chuyện phải trị tên huynh đệ nói năng lỗ mãng kia, cứ đắm chìm trong cảm xúc nhộn nhạo nào đó.
Cũng không biết hắn não bổ thế nào, Phó Sử Ngọ căn bản chỉ thực bình thường nhìn hắn một cái thôi, chỉ có thể nói người đang yêu mù quáng mà mạch não cũng chả bình thường.
Phó Sử Ngọ quay mắt lại, nói với Lưu Hoằng: “Các anh chuẩn bị một chút, làm một cái giá cầm, cố định đại bàng lên giá. Chờ Triệu Minh qua đây, lại bàn chuyện làm sao khiêng nó đi ra.”
Lưu Hoằng lưu loát đáp ứng, chỉ huy thủ hạ bắt đầu đốn củi.
Đợi hơn một giờ, Ôn Triệu Minh cũng tới. Thấy hai người họ người đều khỏe re không có việc gì, trái tim nặng trịch của Ôn Triệu Minh mới nhẹ đi.
Ba người tụm lại thương lượng làm sao mang con đại bàng này trở về.
Ôn Triệu Minh nói: “Tôi đề nghị chúng ta đi đường tắt về, sau đó mượn quân bộ một chiếc trực thăng đến, trực tiếp vận nó trở về. Hiện tại đại bàng đã chết, không có sinh vật nào có thể tập kích phi cơ trên không trung.”
Phó Sử Ngọ nói: “Ý anh là khe núi Chu Minh Minh nhắc tới kia hả?”
Ôn Triệu Minh gật đầu nói: “Lúc đi qua mảnh đất Lôi Đình Phong Vân mai phục dưới chân núi, phát hiện công cụ vượt núi của chúng.”
Phó Sử Ngọ suy nghĩ một chút liền đáp: “Cũng được.”
Đường Húc Hải thì nói: “Lần này trở về đừng để lộ chuyện Bàng Long Đình đã chết.”
Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn hắn, Ôn Triệu Minh gật đầu đồng ý: “Không sai, bằng không đột nhiên tập kích liền không có tác dụng. Tôi tính nhân cơ hội thâu gom luôn Lôi Đình Phong Vân, để bọn họ chuẩn bị trước thì không ổn. Lôi Đình Phong Vân đời trước là một đoàn đội xã hội đen của Phái thành, so với các nghiệp đoàn bình thường, nghiêm mật hơn nhiều. Nhưng tương đối mà nói, cũng không phải bền chắc như thép, mấy ông trùm ban đầu cũng có không ít dụng ý.”
Đường Húc Hải nói: “Lần này Bàng Long Đình đột nhiên đánh lén chúng ta, cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Ôn Triệu Minh nói: “Húc Hải có thể dùng điều này làm điểm đột phá tới cửa gây khó dễ, tôi sẽ bảo mấy giám đốc tạo một ít rung chuyển nữa. Những ông trùm đó khẳng định sẽ muốn tranh đoạt vị trí hội trưởng, vặn vẹo không một lòng đoàn kết.”
Đường Húc Hải ừ một tiếng nói: “Tóm lại hành động nhất định phải nhanh, sau khi về liền ra tay.”
Ôn Triệu Minh bảo: “Không sai, bằng không những binh đoàn và nghiệp đoàn khác sẽ không mắt mở trừng trừng nhìn Long Cốt thâu tóm Lôi Đình Phong Vân. Huống chi, chính phủ Phái thành nhất định cũng không muốn thấy cục diện một nhà độc đại xuất hiện.”
Đường Húc Hải định liệu trước: “Cái này không sao, thâu tóm Lôi Đình Phong Vân xong, có thể phân một bộ phận đến Liễu Nguyên. Như vậy vừa khai thác phạm vi thế lực của chúng ta, cũng sẽ không khiến cao tầng Phái thành kiêng kị.”
Mắt Ôn Triệu Minh sáng rực lên: “Chủ ý này không tồi.”
Đường Húc Hải nói: “Huống chi bên kia còn có người quen của Lưu Hoằng, phương diện quân đội càng dễ hợp tác hơn quân bộ bên này.”
Ôn Triệu Minh ừ ừ gật đầu: “Nói vậy, mấy giám đốc đáng tin dưới tay tôi đều phải phái ra mới tiện triển khai công tác. Ai ~, hiện tại nhân thủ cũng thật không dễ dùng a…”
Ôn Triệu Minh ở đó buồn rầu nhỏ giọng lẩm bẩm, Phó Sử Ngọ ở bên này vừa nghe ánh mắt đã biến thành nhang muỗi. Y còn chưa nghĩ ra chuyện trước mắt, hai người này đã nghĩ đến thâu tóm Lôi Đình Phong Vân xong rồi an bài nhân sự nữa chứ.
Phó Sử Ngọ cố lấy dũng khí nói: “Có gì tôi có thể giúp không?” Tuy y cảm thấy y tuyệt không am hiểu phương diện này, nhưng tiểu đồng đội đầu nhập như vậy, y cũng không thể không hợp đàn.
Đường Húc Hải quay đầu cười với y, giơ tay lên nhéo nhéo má y: “Cậu không cần làm gì hết, xem cuộc vui là được.”
Lần đầu tiên thân mật như vậy trước mắt Ôn Triệu Minh, Đường Húc Hải tự nhiên, Phó Sử Ngọ lại thấy mắc cỡ.
Đường Húc Hải quay đầu nhìn Ôn Triệu Minh, đặc biệt thản nhiên nói: “Hai chúng tôi yêu nhau.”
Mặt Ôn Triệu Minh hơi khựng lại, sau đó liền cười: “Chúc mừng các anh.”
Phó Sử Ngọ nhìn nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Sao anh không kinh ngạc?”
Ôn Triệu Minh buồn cười nói: “Tôi có mắt, đương nhiên nhìn ra hai người các anh có ý với nhau.”
“Phải không?” Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải hai mặt nhìn nhau, sao bản thân họ lại nhìn không ra vậy ta?
Người của Long Cốt đồng tâm hợp lực làm cái giá để cố định đại bàng ăn khỉ, lưu lại vài người trông coi, những người còn lại đi theo đường tắt Chu Minh Minh đã chỉ để tiết kiệm thời gian một ngày liền quay về hương trấn kia.
Bởi vì Xa Chấn Nghiệp đã chết, Chu Minh Minh nhắc nhở Đường Húc Hải, xem như công tội bù trừ. Ôn Triệu Minh cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt nên cứ để Chu Minh Minh rời khỏi. Chu Minh Minh trải qua biến cố lần này, cũng không chán ngán thất vọng, ngược lại tiếp tục tổ chức tiểu đội mạo hiểm Xa Minh Tử, sau cũng có chút danh tiếng.
Sau khi Ôn Triệu Minh trở về lập tức mượn một chiếc trực thăng, xử lý mấy chuyện tiếp theo về con đại bàng, rồi đối phó lũ quân lính tản mạn của Lôi Đình Phong Vân; mà Đường Húc Hải thì vội trực tiếp tìm tới cửa gây chuyện đánh nhau. Hai người phối hợp với nhau, Phái thành lập tức bị quậy đến nổi gió, hai người chính là đầu sỏ khơi nguồn.
Long Cốt lấy tốc độ để người ta không kịp phản ứng nhanh chóng hợp nhất thế lực của Lôi Đình Phong Vân. Lôi Đình Phong Vân khác với Bình Nam nghiệp đoàn, đại đa số đều là thị dân bản địa Phái thành, mà những người này phần lớn đều có người nhà, đã sớm hâm mộ Bình Nam công bằng và chiếu cố người thường, hầu như đều vui vẻ gia nhập Bình Nam. Mà vì những người có người nhà ở lại nghiệp đoàn Bình Nam Phái thành, sau khi phân đến Liễu Nguyên thành lập phân hội cũng không dám sinh ý phản.
Trải qua mấy vòng chọn lựa, nhân tài thân phận hoàn toàn không thành vấn đề được cho phép gia nhập vào Long Cốt. Binh đoàn Long Cốt vẫn dẫn đầu với chính sách tinh binh, quy mô mở rộng lớn như thế cũng chỉ gia tăng năm mươi người mà thôi.
Lấy kiểu cách binh đoàn thuần giết chóc mà nói, binh đoàn một trăm năm mươi người đã xem như miễn cưỡng đứng vào hàng ngũ nhất lưu của Hoa Hạ. Mà những đại binh đoàn khác, không có đội nào không có thế lực đứng sau lưng cung cấp trang bị vũ khí, rất ít đội giống Long Cốt, hoàn toàn dựa vào bản thân để phát triển đến quy mô lớn như vậy.
Dưới sự trù tính của Ôn Triệu Minh, hiện tại Long Cốt có đảm bảo hậu cần chuyên nghiệp, vũ khí tối ưu, trang bị chế tạo vân vân chuyên phục vụ chiến đấu. Mà bù trừ với Bình Nam, lẫn nhau hô ứng càng hợp tác lại càng tăng thêm sức mạnh.
Vội vội vàng vàng qua một tháng, Ôn Triệu Minh rốt cục dàn xếp xong mọi thứ, hoàn thành thỏa đáng tất cả mọi chi tiết.
“Cốc cốc” cửa phòng làm việc của anh bị gõ vang.
Ôn Triệu Minh nâng ly nước nóng, ngẩng đầu nói một câu: “Mời vào.”
Trong tay Phó Sử Ngọ là một phần văn kiện, sắc mặt không tốt tiến vào.
Ôn Triệu Minh ngồi đó lập tức cảm thấy nguy cơ, dè chừng nhìn Phó Sử Ngọ. Khoảng thời gian này anh và Đường Húc Hải vội đến giắt giò lên cổ, Đường Húc Hải cũng oán giận vừa mới xác định quan hệ với Phó Sử Ngọ, lại không có thời gian ở chung bồi dưỡng tình cảm gì hết.
Đường Húc Hải mang người đi đập chết mấy phần tử ngoan cố của Lôi Đình Phong Vân, Phó Sử Ngọ thì thay thế hắn đi huấn luyện những đội viên dự bị gia nhập Long Cốt. Cũng không phải không thấy được mặt, chẳng qua mỗi lần gặp nói được dăm ba câu, không kịp nói gì nhiều liền chia nhau đi làm việc.
Ôn Triệu Minh thấy Phó Sử Ngọ lúc này lại tìm đến anh, liền lo lắng không phải khoảng thời gian này bận rộn quá, hai người này sinh ra tình biến gì chứ?! Cảnh tượng đó quá đáng sợ, anh nghĩ cũng không dám nghĩ!
Phó Sử Ngọ không chú ý tới vẻ mặt e dè của anh, ngồi vào sô pha đối diện, sau đó đưa văn kiện trong tay cho anh.
“Đây là?” Vừa thấy Phó Sử Ngọ không phải vì chuyện tình cảm mà tìm anh, Ôn Triệu Minh thả lỏng tiếp nhận văn kiện.
“Tin xấu.” Phó Sử Ngọ sắc mặt nghiêm trọng hoặc nói là xanh mét, vẻ mặt này tương đương khá hiếm thấy đối với y.
Ôn Triệu Minh thu tâm tư tám chuyện trong lòng lại, nghiêm túc cúi đầu nhìn, nhìn một lát mặt cũng căng thẳng lên.
Anh hít sâu một hơi, cực lực trấn định nói: “Chuyện này… Xác định không nhầm à?” Giọng anh cũng luống cuống mà vặn vẹo.
Phó Sử Ngọ trịnh trọng đến lạ thường mà gật đầu.
Viết trên Văn kiện là tin tức gay go tột độ đối với cả Trái đất. Căn cứ nghiên cứu mới nhất của các khoa học gia, alien đuôi dài kia, phần đuôi của nó kỳ thật là một ống dẫn trứng chưa phát dục hoàn toàn!!
Bản thân alien không có bộ phận sinh dục để phân chia giới tính, điều này khiến phương thức sinh sản của nó thành một câu hỏi chưa có lời giải đáp. Trước kia Phó Sử Ngọ từng nghe tiến sĩ Tả báo cáo, alien không phải đẻ trứng thì chính là phân chia tế bào để sinh sản. Hiện tại xem ra alien không thể nghi ngờ là sinh sản bằng hình thức đẻ trứng!
Điều này làm cho tất cả những người biết tin không rét mà run.
Vốn Trái đất đã thành một bãi chiến trường, mà màn trời liên tục không ngừng đưa alien đến đã khiến nhân loại gánh chịu tai ương ngập đầu, mỗi khi xuất hiện tình huống xoay chuyển chiến cuộc, alien lại gây ra biến cố kinh người trầm trọng đả kích nhân loại.
Lần này cũng vậy, alien đuôi dài tuy lợi hại, nhưng lấy mạng người đi bù vẫn có thể tiêu hao chết nó. Nhưng mà, hiện tại lại phát hiện alien cấp 4 cư nhiên có đầy đủ khả năng sinh dục! Dạng sinh sản bằng hình thức đẻ trứng này, một lần đẻ ít nhất cũng trên trăm trứng.
Số lượng này so sánh với lượng alien mỗi tối rơi xuống nhìn có vẻ ít, nhưng ngẫm lại xem, đây chẳng qua là trứng của một con alien thôi.
Càng đáng sợ chính là, một khi alien cấp 4 trưởng thành phát dục xong rồi bắt đầu đẻ trứng trên Trái đất, nó thật sự trở thành một giống loài xâm nhập, tương lai rất có thể sẽ giết mãi không hết. Sao lại không khiến nhân loại kinh hoàng?
Mắt Ôn Triệu Minh đăm đăm, tay đặt trên văn kiện, chỉ nháy mắt đầu đã lộn xộn, căn bản nhìn không được nội dung còn lại.
Phó Sử Ngọ đứng dậy rót một ly nước, khí phách ực cạn cả ly. Y thở ra, nói với Ôn Triệu Minh chưa rõ hết chuyện: “Hiện tại loại alien có thể đẻ trứng này, phát dục hoàn tất xong thì được viện khoa học định vị là alien cấp 6.”
Ôn Triệu Minh ngây người ra, ngẩng đầu nhìn y: “Sao lại là cấp 6? Có đuôi là cấp 4, phát dục hoàn tất đáng lẽ phải là cấp 5 chứ?”
Phó Sử Ngọ mím mím môi, u tối nói: “Tự nhiên là vì giữa cấp 4 và cấp 6 có một loại alien khác được định vị là cấp 5.”
Ôn Triệu Minh đã chết lặng cả người, anh lau mặt, cười còn khó coi hơn khóc: “Anh cũng học được thừa nước đục thả câu rồi ha. Rồi, có gì nói rõ hết một lần đi, tôi chịu nổi mà.”
Phó Sử Ngọ đồng tình nhìn anh một cái, sáng hôm nay lúc Âu Dương gọi điện thoại kêu y rời khỏi sân huấn luyện, nói cho y biết việc này, phản ứng của y cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
“Căn cứ nghiên cứu phân tích của viện khoa học Bắc Kinh, màn trời mấy ngày gần đây lại lần nữa xuất hiện hiện tượng đóng cửa trọng khải[1].” Phó Sử Ngọ nặng nề nói: “Trọng khải lần này, màn trời sẽ đưa tới loại hình cấp bậc quan tướng[2].”
[1] Trọng khải: khởi động lại
[2]quan tướng: Sĩ quan cấp tướng
“Quan tướng?” Ôn Triệu Minh bất ngờ.
Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Đây là tiến sĩ Tả phân loại, bậc 1 cấp 2 cấp 3, phân biệt là chốt thí, sĩ binh, sĩ quan. Tôi cho rằng alien cấp 4 chính là alien cấp bậc quan tướng, tiến sĩ Tả lại trực tiếp xác nhập cấp 4 vào alien cấp 6, đem chủng loại có thể sinh sản này mệnh danh là vương hậu.”
Ôn Triệu Minh lại bất ngờ: “Sao không là nữ hoàng chứ?”
Phó Sử Ngọ trầm ngâm một chút nói: “Nghe nói bên trên còn có alien rất cao cấp, bây giờ còn chưa thể công bố ra ngoài. Đây chỉ là chút tin tức tiến sĩ Tả nghe được.”
Ôn Triệu Minh rút ra được điểm chính trong đó, hỏi lại: “Chẳng lẽ, quốc gia đã tìm hiểu ra tin gì từ màn trời?”
Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm, cũng moi không ra tin.” Hiển nhiên Phó Sử Ngọ cũng hỏi tiến sĩ Tả, tiến sĩ Tả cũng không biết.
Ôn Triệu Minh ngẩng đầu lên, nghĩ nghĩ, cũng rất có thể. Dù sao lấy khoa học kỹ thuật của họ đã có thể mang người lên vũ trụ, thậm chí cũng tiến hành nghiên cứu khai phá khoa học trên hoả tinh. Màn trời ở chỗ đó, các quốc gia đương nhiên sẽ đi xem đến tột cùng là cái gì.
Chẳng qua kết quả… Từ chuyện quốc gia cái gì cũng không công bố mà nói, xem ra không có gì tốt.
Ôn Triệu Minh thở ra một hơi, coi như bình tĩnh lại: “Vậy loại hình mới mấy ngày sau xuất hiện là dạng gì?”
Phó Sử Ngọ nhìn nhìn anh, hộc ra một từ khiến Ôn Triệu Minh sửng người: “Chủng loại bay.”
“Cái gì?!” Ôn Triệu Minh khiếp sợ, động tác đứng bật dậy quá nhanh khiến anh bất ổn ngã về trước, đầu gối lập tức đập vào cạnh bàn. Lần này đau đến anh ứa cả nước mắt, Ôn Triệu Minh lại không thèm đi xoa, ôm đầu gối lại ngã về sô pha, anh không hết hi vọng xác định lại: “Thật là chủng loại bay?!”
Phó Sử Ngọ gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là chủng loại bay. Tình huống cụ thể, rất nhanh sẽ có văn kiện chính thức gửi xuống thông báo cho mỗi căn cứ sinh tồn. Để bọn họ chuẩn bị nghênh chiến.”
Ôn Triệu Minh trợn mắt, không khỏi nói: “Tôi hiện tại đã hối hận đi giúp tiến sĩ Tả giết đại bàng ăn khỉ kia.”
Phó Sử Ngọ cũng thở dài, hiện tại nói câu này cũng quá trễ rồi.
Nếu đại bàng ăn khỉ còn, ít nhất lấy bản tính của nó, loại alien bay này nhất định là cái đinh trong mắt nó. Có con đại bàng bá chủ không trung này, phần thắng của căn cứ sinh tồn Phái thành tỉnh H vẫn tương đối lớn.
Mà hiện tại cuộc chiến giữ thành, cũng chỉ có Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải đã get kỹ năng bay phải tự mình ra trận.
Chỉ trong nháy mắt Ôn Triệu Minh suy nghĩ rất nhiều điều, anh thở dài nói: “Tôi nghĩ cách, chuẩn bị cho hai anh càng nhiều trang bị tốt hơn. Còn có bên Âu Dương, dù ép ông ta hộc máu chết, cũng phải làm cho xong thanh súng tay trái trước khi màn trời trọng khải cho anh.”
Phó Sử Ngọ nói: “Ông ấy đang đẩy nhanh tốc độ.”
Ôn Triệu Minh gật đầu, không khỏi nói: “Dù sao đến lúc đó lũ alien biết bay đến, cho phi cơ trực thăng võ trang trực tiếp lên!! Không thể chỉ có hai người các anh liều sống liều chết, bọn họ cái gì cũng mặc kệ!” Ôn Triệu Minh nói lời này thuần túy là bao che khuyết điểm, quân bộ thế nào cũng không có khả năng chỉ nhìn không xuất lực.
Trước có đại bàng ăn khỉ, quân khu tỉnh H không dám tùy tiện để phi cơ trực thăng lên không. Hiện tại đối phó alien bay không có dị năng, những phi cơ võ trang kia thế nào cũng sẽ có chút tác dụng.
Anh nói: “Đúng, còn có không quân của nước ta nữa!”
Phó Sử Ngọ nói: “Không quân khỏi nghĩ đến. Đến lúc đó nơi bọn họ ưu tiên thủ vệ là thủ đô và mấy thành phố lớn trực thuộc kia, thành thị loại tỉnh chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.”