Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 18: Đáng quý




Chiếc xe vẫn chạy, Cảnh Mặc từ đầu đến cuối đều không nói gì, trong xe rất yên tĩnh, có mùi hương mờ nhạt của chocolate, không gay mũi, cũng không quá ngọt, ngay cả người không bao giờ thích đồ ngọt như Lâm Đăng cũng cảm thấy dễ ngửi, bụng cảm thấy hơi đói cũng vì vậy mà giảm đi rất nhiều.

Hắn thậm chí còn có ý định lần sau sẽ thu thập một ít chocolate, trước không ăn, cứ giữ lại cất bên người, khi nào đói thì đem một ít ra ngửi ngửi, không cần phải ăn no.

Lâm Đăng điều chỉnh tư thế ngồi của mình, tìm được thoải mái, đôi mắt híp lại đượm một chút cười, đúng thế, hắn bị chính suy nghĩ quái đảng của mình mà buồn cười.

Gió thổi vào mặt thật thoải mái, cho dù là xe đang lao ở tốc độ cao, cũng không có loại cảm giác bị cào mặt đau rát. Chỉ có thể nói là xe cao cấp chính là xe cao cấp, thật phí tâm sức thiết kế, ngồi dậy cảm giác không phải cấp bậc xe bình thường có thể so sánh được.

Người bên cạnh vẫn yên tĩnh lái xe, mái tóc phủ trên trán bị gió cuốn lên, lộ ra cái trán trơn mịn, phía trước là cái mũi cao thẳng, lông mi rất dài rất đậm, nhưng lại không cong, giống như hai cái bàn chải nhỏ nằm tại làn da trắng trên mặt rũ xuống tạo thành một bóng râm, nếu không phải lông mi thỉnh thoảng rung động, Lâm Đăng gần như cho rằng ngồi kế bên mình là một tượng gốm xinh đẹp.

Cậu không nói câu nào, Lâm Đăng cũng sẽ không tìm chết mà đi quấy rầy cậu ta, tốt nhất là cậu em này cứ đắm chìm trong thế giới của mình đi, mãi mãi đừng có nhìn đến hắn, như vậy thì hắn có thể thoải mái được vài ngày, chiếc xe tốt như vậy, nếu có thể thuận tiện đến tay thì quá là tốt.

Tất nhiên đây chỉ là nói cho vui, Cành Mặc không phải là người dễ đối phó, Lâm Đăng càng không phải là người liều lĩnh.

Thời gian thoải mái rất nhanh kết thúc, xe Cảnh Mặc sắp hết dầu, nói đúng hơn là nếu không kịp tiếp nhiên liệu, Lâm Đăng có khả năng phải lết bộ.

Ngồi xe thoải mái biết bao nhiêu nha, có thể ngồi xe, sẽ không ngớ ngẩn lựa chọn đi bộ.

Mà không có dầu nha, không có dầu thì làm sao mà đi được, chỉ có một cách _____ tìm trạm xăng dầu thôi, nhưng cậu bạn thân yêu của hắn ngồi bên cạnh hắn dường như là không chú ý đến đèn báo nhiên liệu, vẫn theo ý mình lao với tốc độ cao.

Lâm Đăng nhìn cậu vài lần, ngập ngừng, muốn nhắc nhở nhưng lại sợ người ta không cảm kích, giống như lần trước cho hắn một súng mà không hề báo trước.

Ai biết chứng tự bế thì tính cách có bị vặn vẹo hay không, nếu đã vào bệnh viện tâm thần, thì không thể nào sử dụng tư duy của người thường để phán đoán cậu ta.

Hơn nữa, ngồi xe của người ta, chuyện gì cũng không làm, cũng đã có chút ý tứ bắt nạt cậu ta, không nên nhìn người ta không thích nói chuyện, không thích để ý đến người khác, là có thể yên tâm thoải mái ngồi xe bá vương.

Lâm Đăng cảm thấy bản thân là một người rất trung thực, đương nhiên, chỉ có một vài khía cạnh nào đó.

Trong đầu có nghĩ nhiều hơn thực tế đều vô ích, tìm đến giải pháp mới là quan trọng.

Ánh mắt của Lâm Đăng tự nhiên là rơi vào các thiết bị điện tử trên xe, thật tốt quá, có một trạm xăng không xa, thế nhưng cậu em này hoàn toàn không có ý định đi qua đường đó, mà ở vị trí ngã ba, rẽ sang một hướng khác. Nhìn vị trí của bọn họ ngày càng cách xa biển báo trạm xăng, Lâm Đăng ngồi không yên, cái này cũng quá đau não đi, có thể chạy qua đó tiếp dầu rồi quay ngược lại con đường này cũng được mà, có cái gì vội thế hả!

Chẳng lẽ trên con đường này cũng có trạm xăng? Ôm một tia tâm lý may mắn, Lâm Đăng nhích lại gần, bàn tay thon dài bắt đầu trượt lên bản đồ điện tử, nhưng ngón tay càng lúc càng co rút, một trạm xăng cũng không thấy, cậu em à, chọn đường sao mà giỏi vậy!

Hít sâu một hơi, Lâm Đăng liếc mắt nhìn cậu, há miệng, rốt cuộc nghẹn ra ba chữ, “Có khát không?”

“…” Ngay cả lông mi cũng không chớp một cái.

“Đói chưa?”

Vốn nghĩ rằng cậu sẽ như trước không phản ứng, nhưng ai ngờ lần này cậu ta không biết là có uống lộn thuốc không, cuối cùng đã động đậy.

Chỉ thấy tay cậu mò vào ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra một miếng chocolate, một bàn tay không có cách nào xé lớp túi gói được, cậu lập tức thả luôn tay đang cầm lái còn lại, tập trung vào chocolate trên tay.

Lâm Đăng bị cậu làm cho sợ hãi nhảy dựng lên, đang muốn đưa tay giúp cậu kiểm soát tay lái, mới phát hiện chiếc xe này rất ổn định, hoàn toàn không có hiện tượng chạy vẹo lệch, có thể nói là xe thần.

May mà Cảnh Mặc xé túi gói rất nhanh, tay trái một lần nữa đặt lên tay lái, tay phải cầm chocolate đưa đến miệng cắn.

Lâm Đăng cũng có chút đói bụng, bàn tay vô cùng tự giác cầm lấy một miếng, dù sao nhị hoá này luôn phớt lờ hắn, ha ha ha, chứng tự bế đều thú vị như vậy sao, hay Cảnh Mặc là trường hợp đặc biệt?

Vết thương trên cánh tay còn ẩn ẩn đau, thế nhưng hắn không thể chán ghét thiếu niên này được, cùng một chỗ với cậu ta cảm giác thật yên tĩnh, Lâm Đăng không cần phải che giấu gì cả, đối với một người như thế, không cần phải bận tâm nguỵ trang, một mình sống trong thế giới của riêng mình, cậu ta sẽ tính kế người khác sao, sẽ chủ động hại người sao, đáp án đương nhiên là không, chỉ cần không chọc cậu ta, cậu ta sẽ không tấn công ai, người như vậy rất tốt, đơn giản, dễ ở chung với nhau mà không mệt mỏi.

Có đôi khi, Lâm Đăng luôn cảm thấy muôn bắt nạt cậu, ví dụ như bây giờ, hắn đã thử đem toàn bộ chocolate trong ngăn chứa đồ đào ra hết, sau đó để nó trên đùi mình, đợi được một lúc không thấy người bên cạnh có phản ứng, Lâm Đăng nháy mắt nhìn sang, cậu ta vẫn còn đang cắn phần đầu của miếng chocolate, ăn đủ chậm mà.

Chậc, thật nhàm chán.

Lâm Đăng đem toàn bộ chocolate trên đùi bỏ lại vào vị trí cũ.

Đối với một người như vậy, Lâm Đăng từng tuyên bố muốn tính sổ với cậu ta gần như bị tan biến, ngay cả khi hắn tìm mọi cách chơi xấu cậu, châm chọc cậu, cậu cũng không phản ứng, chỉ cần không thật sự tấn công cậu, không khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, Cảnh Mặc sẽ không thèm để ý đến hắn.

Lâm Đăng cảm thấy Cảnh Mặc như vậy thật tốt, hắn thích cảm giác ở chung với cậu ta.

Trong thực tế nghiêm túc mà suy nghĩ lại, mặc kệ là cái người “điệp viên ngầm” tên Trần Nghị, hay người đàn ông béo thích diễn trò, hắn đều cảm thấy tốt, nhìn bọn họ, tâm trạng sẽ vô thức biến tốt hơn, quả nhiên, hắn chỉ thích hợp ở chung một chỗ với bệnh nhân tâm thần sao?

Có phải tới giờ uống thuốc rồi không…

Không biết có phải do chiếc xe quá thoải mái hay không, Lâm Đăng dần dần có chút buồn ngủ, lắc lắc đầu, gió thổi trong chốc lát thì cả người hoàn toàn tỉnh táo, xoa xoa hai cánh tay mình, có chút lạnh, trông cậy vào Cảnh Mặc có thể để ý hắn là không có khả năng.

Lâm Đăng nhích lại gần nghiên cứu một phen, nhấn một cái nút, thuận lợi đem trần xe hạ xuống.

Sắc trời bên ngoài bắt đầu tối, gió thổi tới mang theo chút hơi lạnh, cứ tiếo tục bị thổi như thế, cho dù cơ thể hắn có khoẻ mạnh đến đâu, cũng sẽ bị nghẹt mũi.

Đèn báo nhiên liệu vẫn còn nhấp nháy liên tục, loé loé làm trái tim Lâm Đăng đột nhiên đập nhanh hơn, nếu nửa chừng chết máy phải làm sao giờ, chờ một chút nữa trời tối mịt, lạc lỏng giữa nơi hoang vắng, thường thường còn có tang thi thỉnh thoảng đi ngang qua cửa kính xe bọn họ, tối khuya, thậm chí muốn nghỉ ngơi cũng không được, bởi vì phải luôn phòng bị có khả năng sẽ xuất hiện “quân đoàn tang thi” quy mô lớn.

Thật vất vả mới sống lại một kiếp, còn chưa sống được vài ngày thoải mái đâu, đã phải từng phút từng giây cảnh giác xung quanh, Lâm Đăng cảm thấy sống thật mệt mỏi.

Tang thi sơ cấp đúng là rất yếu, nhưng mà dù cho có cắt rau thì tay cũng sẽ có lúc mỏi, Lâm Đăng cũng không phải là cánh tay đồng Thiết Thủ. [1]

“Mệt mỏi chưa?” Lâm Đăng chưa bỏ cuộc hỏi thêm một câu.

Lông mi Cảnh Mặc thậm chí cũng không rung lên một cái, vẫn thinh lặng làm tiểu bạch dương của mình. [2]

Mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn tinh tế, nếu như bỏ qua sức chiến đấu khó chơi lần trước, thiếu niên xinh đẹp trước mắt này sẽ khiến cho người ta nghĩ rầng thật sự thuần lương, đúng thế đó, vẻ ngoài thực sự rất là lừa đảo.

Nhưng một người như vậy, đã nhanh chóng làm cho Lâm Đăng phát điên.

“Nói chuyện ah…” Lâm Đăng nhích sát lại, nói rít thấp giọng.

Đợi một thời gian vẫn không có chút phản ứng nào, Lâm Đăng giơ tay lắc lắc trước mặt cậu, “Còn sống không?”

Ngay khi Lâm Đăng cố gắng phá vỡ sự im lặng, Cảnh Mặc cuối cùng cũng động, cậu quay đầu, đôi mắt nhìn về phía hắn, lại dường như không phải nhìn hắn, tựa như xuyên thấu qua cơ thể hắn nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cảm giác này có chút quỷ dị.

Cái nhìn khoảng cách gần sát này, Lâm Đăng mới chú ý tới, ánh mắt của Cảnh Mặc rất trong suốt, như thuỷ tinh đắm mình trong nước, khoé mắt hơi hướng lên, đây là một đôi mắt quyến rũ hơi nữ tính nhưng khí chất quanh thân cậu lại hoàn toàn có thể cướp ánh đèn sân khấu, Lâm Đăng chưa bao giờ gặp một người mâu thuẫn như vậy, làm cho người ta… Ầy, hình dung như thế nào mới tốt đây, tha thứ cho Lâm Đăng cạn lời.

Chỉ có thể nói, diện mạo của Cảnh Mặc như vậy, sẽ không khiến người ta cảm giác cậu quyến rũ, mà chỉ đơn giản cho rằng cậu dễ nhìn, nhìn rất sạch sẽ, và sự thực mâu thuẫn, cũng rất lạ. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, thậm chí còn có thể bị khí tức quanh thân cậu dồn ép buộc phải ngưng thở cách xa ra, sẽ không ai muốn đến gần cậu.

Con người kỳ lạ, tính khí kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ.

Cảnh Mặc ‘nhìn’ hắn trong chốc lát, đột nhiên một cước đạp phanh chân, chiếc xe dừng ở ven đường, sau đó đi xuống xe.

Lâm Đăng nghi hoặc nhìn cậu, cho đến khi cậu mở cánh cửa bên vị trí phó lái ra, Lâm Đăng sửng sốt, đây là muốn đuổi hắn xuống?

Như thế không được tốt đâu, thiếu niên!!!

Cảnh Mặc đợi một lúc lâu không thấy Lâm Đăng cử động, trán hơi nhăn lại, đưa tay đẩy hắn một cái, Lâm Đăng nháy mắt một cái lập tức hiểu được, vô cùng tự giác ngồi vào vị trí lái xe, không động, hắn quan sát động tĩnh của Cảnh Mặc.

Tiếp theo, Cảnh Mặc ngồi xuống vị trí phó lái, còn đem cửa đóng lại, ngồi ngay ngắn, sau đó nhắm mắt dựa vào nệm ghế, im lặng.

Ngoan như vậy?! Thật sự là cậu sao, cậu em bạo lực!

Nhìn Cảnh Mặc như vậy, đột nhiên Lâm Đăng rất muốn cười, thậm chí hắn còn định sau này phải tìm vài người mắc chứng tự bế làm thành tổ đội. Con người là động vật quần cư, một mình đơn độc, cảm giác sẽ rất cô độc, tịch mịch, cho dù Lâm Đăng thề không tổ đội với bất kỳ ai, nhưng cùng sống trên hành tinh này, tiếp xúc tới lui với người khác là không thể tránh khỏi, tự nhiên, mọi người đều sẽ kéo bè kéo cánh, nhiều người hơn thì sẽ luôn có nhiều sự an ủi. Nếu có một ngày trên thế giới chỉ còn lại một mình Lâm Đăng, Lâm Đăng cũng sẽ cảm thấy mình không thể sống nổi nữa, không ai có thể chịu đựng sự cô đơn như vậy.

Lâm Đăng kiểm soát được tay lái quay đầu xe lại, chân nhấn mạnh ga phía dưới, chiếc xe màu bạc lao nhanh về phía con đường khác, đi con đường đó, rất nhanh sẽ gặp được trạm xăng.

Bên trong xe có chút quá yên tĩnh, Lâm Đăng có chút nhàm chán gõ gõ ngón tay theo một nhịp điệu trên tay lái, nghẹn một lát, vẫn là tìm chuyện để nói, hắn bình thường không phải là người nói nhiều, nhưng cũng có lúc đặc biệt (ví dụ: túm lấy một con tang thi về ‘tâm sự’), hắn sẽ nói giống như là nước sông chảy mãi không dứt, lại như sông Hoàng Hà lũ lụt vượt khỏi kiểm soát.

Mà lúc này, trạng thái không nói gì của Cảnh Mặc hoàn toàn kích hoạt nhân tố nói nhiều của hắn.

“Cậu đi đâu?”

“Đừng lo, tôi sẽ không lấy xe của cậu, đến điểm dừng thì nói tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức xuống xe.”

“Thật khó có thể tưởng tượng cậu làm sao có thể thành công lớn đến hiện tại.”

“Nhưng mà cũng đúng, những người sống chung với cậu trong một thời gian dài, chắc chắn không đành lòng làm tổn thương cậu đâu.”

“Sao lại có một người đơn giản như vậy chứ, nhưng như thế cũng tốt…”

“Thế giới của cậu nhất định rất sạch sẽ nhỉ, tốt nhất cậu đừng bao giờ bước ra ngoài, thế giới bên ngoài rất tối tăm, thật đó.”

“Tôi không hiểu về chứng tự bế, nhưng tôi nghĩ… Thật sự tốt, tốt hơn những kẻ mặt người dạ thú nhiều lắm.”

“Thật ngại, tôi nói hơi nhiều, nhưng sau này tôi chỉ có một mình, thừa dịp này muốn nói nhiều một chút thôi.”

“Ha ha, nếu mấy người quen biết tôi nhìn thấy bộ dáng lảm nhảm này, đoán chừng không nhận ra tôi đâu.”

“Có thấy tôi phiền chán hay không? Giống như… Hoà thượng tụng kinh! Nói thật, tôi hiếm khi nói chuyện với người khác như vậy, bình thường chỉ nói đôi ba câu là xong, tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi nói chuyện với người khác, mỗi một câu đều phải đảo trong đầu một vòng mới nói ra được, ha ha, có đôi khi phải tận vài vòng.”

“Thật không thể tin được… Có đôi khi tôi cảm thấy mình trở nên _____ không giống mình, ừm, sau này có lẽ tôi nên đi dạo ở bệnh viện tâm thần nhiều hơn, biết đâu có thể tìm được một bệnh nhân tự bế không có bạo lực như cậu, ha ha, cậu rất là bạo lực đó, nhưng mà tôi rất thích cậu như vậy, thế sẽ khó mà đoán được, thế giới bây giờ…”

“Có thể sống sót, có thể, nhất định có thể…”

Trải qua bao nhiêu năm mạt thế, đây là lần đầu tiên Lâm Đăng có thể nói nhiều như vậy với một người sống, cảm giác này giống như kiếp trước hắn lải nhải với tang thi, có thể khiến cho tâm trí của hắn trở nên thoải mái, không, so với tang thi còn cảm giác tốt hơn, ít nhất đối phương còn sống, thở, và có ý tưởng riêng. Đáng quý nhất là, Cảnh Mặc không ồn ào như những người bình thường khiến hắn không có ham muốn nói chuyện, cậu luôn im lặng vừa phải, không biết tại sao, mặc dù Cảnh Mặc từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu phản ứng lại, nhưng Lâm Đăng cảm thấy cậu đang thực sự lắng nghe.

Đôi khi, có vài người tuyệt vọng thật sự chỉ cần có người lắng nghe bọn họ nói chuyện, nhưng rất ít người đủ trình độ làm một người lắng nghe, ai cũng có tính nhiều chuyện, khi bọn họ lơ đãng hỏi ngươi, có khi sẽ một lần nữa sát muối lên miệng vết thương của ngươi.

________________

[1] nhân vật Thiết Thủ có cánh tay cực mạnh trong tác phẩm Tứ Đại Danh Bổ.

[2] “Bạch Dương” ở đây là cây Bạch Dương, là loài cây có sức sống mạnh mẽ và quật cường, sống ở nơi biên giới cằn cõi, vượt qua gió rét cắt da thịt.

_______________

Nói một chút về nhân vật Lâm Đăng: Khi tôi đọc xong bộ truyện này, tôi đã tổng kết thấy Lâm Đăng là một con người cực kỳ bạo lực, đa đoan và cố chấp. Anh chấp nhận rời xa nhân loại, cuối truyện cùng Cảnh Mặc bỏ vào sa mạc sinh sống, cứu vớt nhân loại là gì? Đâu phải là trách nhiệm của anh.

Lâm Đăng không tin ai, đa đoan, thậm chí đối với Cảnh Mặc cũng không tin tưởng, từng đánh cậu, mắng cậu, đánh rất nhiều lần khiến cho Cảnh Mặc bỏ đi. Nhưng tận sâu trong tim Lâm Đâng vẫn luôn khao khát có người lắng nghe anh, có người ở cạnh anh, có người ‘đau’ anh.

Giống như mọi người vừa đọc những đoạn tự nói của Lâm Đăng bên trên, vẫn nhận ra được trong anh vẫn tồn tại một con người yếu ớt, cô đơn và thực sự bị ngăn cách với thế giới xung quanh quá lâu.

Ban đầu, tôi định dùng từ “anh” để chỉ Lâm Đăng, nhưng lại cảm thấy nó không đủ “mạnh mẽ” để diễn tả con người anh, vì thế tôi chọn gọi là “hắn”.

Cuối cùng, mọi người đừng bị vẻ bề ngoài và tính cách của cả hai mà bị lừa, xin khẳng định một lần nữa: Lâm Đăng là thụ, Cảnh Mặc là công!!!!!!