Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: Đừng coi thường bản hệ thống




Nhà hàng Lâu Dương được xây dựng cách đây 68 năm, có thể nói đây là thương hiệu lâu đời nhất trong mảng ẩm thực tồn tại ở thủ đô. Không chỉ đáp ứng tốt tất cả nhu cầu về mỹ thực mà còn rất chu đáo trong việc phục vụ giá trị tinh thần cho khách khứa.

Nghệ sĩ muốn biểu diễn ở đây nếu không phải giọng hát cực tốt, biểu diễn thu hút thì chính là có bối cảnh chống đỡ sau lưng. Điển hình như cô ca sĩ Mỹ Mỹ, tuy không phải quá tài năng nhưng là tình nhân của chủ nhà hàng Lâu Dương nên bối cảnh thế này đã quá đủ để được biểu diễn 1 tuần 1 buổi, chưa kể cơ thể cô ta như rắn nước có lồi có lõm nóng bỏng rất được một số khách yêu thích nên cũng coi như biểu diễn ở đây không có gì là không thích hợp.

Mạc Khanh ngồi trên chiếc xe mới đã bảo A Nhất mua hôm qua, nhìn mình trong gương một lượt cảm thấy thế này hình như hơi không ổn cô lo lắng thầm hỏi hệ thống:

"Này, ngươi không thấy trang điểm thế này quá nhạt sao? Phong cách vậy đâu giống ca sĩ?"

[Chủ nhân, ngài nên cảm thấy may mắn nhân vật nguyên bản này vốn nghiện trang điểm và luôn trong trạng thái hận không thể úp nguyên cái khay phấn vào mặt. Nên lúc ngài tẩy trang không ai nhận ra cũng đúng.

Phó Kiệt lăn lộn trong giới giải trí đã quá lâu, nếu chủ nhân không cẩn thận để lộ một chút manh mối về vẻ ngoài hắn sẽ nghi ngờ ngay tức khắc.

Cẩn thận vẫn hơn a...]

"Liệu tên Quản lý Từ gì đó có chấp nhận cho ta lên sân khấu không??"

[Hắn mới bị bạn gái đá, ngài yên tâm cứ làm theo lời bản hệ thống dặn hôm qua nha]

(Các nàng hiểu vì sao hát lời củ chuối như vậy mà Quản lý Từ vẫn cho qua rồi đó =))))

Chẳng mấy chốc chiếc xe Agera RS1 đen bóng đã đỗ xịch trước cửa nhà hàng Lâu Dương, nhân viên lễ tân thấy xe đắt tiền nghĩ là nhân vật lớn nào đó nên lập tức cúi người chào. A Nhất đảm nhiệm lái xe đã nhanh chóng xuống trước mở cửa, tức thì một cánh tay trắng bóc được sơn màu hồng nhạt đưa ra, người trong xe là một cô gái có mái tóc đen ngắn qua cổ, gương mặt trang điểm nhẹ nở nụ cười bước xuống.

Cô vẫn trung thành với những bộ cánh tối màu, chiếc váy không tay phối với cổ áo dựng đứng 7 phân, tà váy đen thanh thoát buông qua đầu gối kết hợp giày cao gót quai mảnh càng nổi bật nước da trắng xanh không chút huyết sắc, đôi mắt đen thẳm hút hồn người đối diện càng tăng thêm vẻ yêu dị vô cùng. Nhân viên lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi:

"Xin chào tiểu thư, tiểu thư đã có bàn đặt trước chưa ạ?"

Mạc Khanh mỉm cười nhẹ giọng: "Tôi là Tiểu Khanh, cô Mỹ Mỹ bị ốm nên hôm nay tôi đến biểu diễn thay cô ấy, Quản lý Từ đã thông qua việc này xin hãy dẫn tôi đi gặp ngài ấy"

Nhân viên lễ tân cũng đã được thông báo biết trước việc này, chỉ là không ngờ một người rõ ràng có tiền lại chấp nhận đi hát vô danh nên nhìn kiểu gì cũng có chút kỳ quái. Tuy vậy họ vẫn tỏ thái độ đúng mực nhiệt tình dẫn cô vào thang máy lên tầng 5 văn phòng, quả không hổ là nhà hàng cao cấp, nhân viên cũng được đào tạo rất bài bản.

[ Đương nhiên rồi, đây là nhà hàng thuộc quản lý của Mạc Trí Tường, anh cả của chủ nhân mà, thứ do Mạc gia quản lý không gì là không ổn thỏa cả]

Mạc Khanh nghe đến đó liền giật mình: "Có chuyện này nữa? Tại sao hôm qua ngươi không nói lại với ta?"

Hệ thống tặc lưỡi coi đó là chuyện nhỏ: [ Chủ nhân ngài quên sao, đã gỡ cả tạ phấn trên mặt xuống rồi không ai nhận ra đâu a]

Vừa lúc ra khỏi thang máy thì bắt gặp một người đàn ông đeo kính mặc vest đen đang đi tới, nhân viên lễ tân dừng lại cúi đầu: "Quản lý Từ. đây là tiểu thư Tiểu Khanh đến hát thay tiểu thư Mỹ Mỹ"

Ra hiệu mình đã biết và cho phép nhân viên tự quay về, Quản lý Từ hơi chút ngạc nhiên nhìn hai người như có điều suy nghĩ, hắn nhíu mày lại ánh măt xa xăm nghiên cứu rồi cười cười: "Tứ tiểu thư, hôm nay tiểu thư lại có nhã hứng chơi trò gì thế này, lại còn thay đổi phong cách rất lớn nữa"

Mạc khanh tròn xoe mắt ngạc nhiên không kém: "Anh đoán ra tôi?" Hệ thống khốn kiếp, mi đợi đó cho bổn gia.

Hệ thống: [... ]

Quản lý Từ giữ nguyên nụ cười đáp: "Dù gì tôi cũng làm ở Lâu Dương hơn chục năm, số lần tiểu thư ghé cũng đủ để gây ấn tượng, diện mạo khí chất có thể thay đổi nhưng vẫn không khó để nhận ra. Huống hồ tiểu thư còn dẫn theo Nhất đội trưởng của Mạc gia."

"Được rồi được rồi, hôm nay tôi có việc nên muốn coi như anh không nhận ra nhé, bố trí thuận lợi cho tôi lát nữa lên sân khấu là được" Mạc Khanh xua xua tay, đã phát hiện ra rồi thì thôi, miễn không làm hỏng chuyện của cô là được.

"Tứ tiểu thư, có điều giọng hát tôi nghe hôm qua thực sự là của ngài?" – Quản lý Từ nghi hoặc.

Cô phất tay có chút lúng túng tránh né: "Nhiều lời, nói chung cô Mỹ Mỹ đó tôi và cô ta có mối quan hệ gì anh không cần bận tâm, sau này đừng để lộ ra ngoài bất cứ điều gì là được"

Quản lý Từ cười cười ra vẻ được khai sáng: "Tiểu thư yên tâm, xin mời đến phòng nghỉ tầng 2 chuẩn bị"

Lúc này Mạc Khanh đang phun khinh bỉ vào mặt màn hình hệ thống x 1000 lần, đúng là rời bàn tay của nam chính ra có khác đầu óc cũng hóa hỏng luôn rồi có được không, sờ đâu hỏng đó đáng lẽ không nên tin lời nó quá làm gì mà.

[[ Cảnh báo!! Cảnh báo: Đối tượng đang cách địa điểm đạt điều kiện 125m, thỉnh chú ý đừng bỏ lỡ]]

Nghe giọng nói điện tử vang lên trong đầu, Mạc khanh hỏi nhanh: "Thứ Nguyên, lộ trình Phó Kiệt đi sẽ từ đâu đến đâu?"

Hệ thống muốn gỡ gạc tăng độ hảo cảm lập tức nhảy ra một bản đồ vệ tinh 3D mô phỏng rồi chỉ đường cho Mạc Khanh: [ Từ cổng chính nhà hàng đi vào trực tiếp rẽ trái đến thang máy, đi băng qua hành lang bên hông tầng 2 sau đó mới đến chỗ ngồi quen thuộc ]

"Được" Cô nắm rõ trọng điểm và biết tiếp theo mình phải làm gì, sau đó quay sang bảo A Nhất "Từ lúc này ta sẽ đi một mình, lúc nào ra lệnh ngươi mới được xuất hiện. Thế nhé" Rồi xoay người nhảy vào thang máy đi xuống dưới.

Ngay lúc Mạc Khanh vừa xoay lưng thì chỗ A Nhất vừa cúi đầu nhận lệnh cũng đã không còn bóng người nào nữa.

...

Bước vào thang máy, Phó Kiệt và Giám đốc của Tinh Tế trầm lặng không nói với nhau câu nào, cô nhân viên lễ tân bất giác nép mình thật gọn vào một góc hòng giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất. Làm ở đây đủ lâu để cô có thể từ sắc mặt của khách hàng đoán ra tâm trạng, cái không khí ngưng trọng lạnh băng khiến ngừoi rét run này từ các vị đại minh tinh không phải lần đầu cô gặp phải, nên chỉ mong sau hôm nay họ rời khỏi nhà hàng không giận chó đánh mèo muốn đánh sập cả Lâu Dương cho nguôi.

Bỗng nhiên Giám Đốc Tinh Tế phá vỡ trầm lặng trước: "Bản thu âm như tôi đã nói trước với cậu, hy vọng cậu đừng nháo loạn"

Phó Kiệt lạnh nhạt hừ một tiếng sau đó tiếp tục để không khí duy trì im lặng, cô nhân viên lễ tân đầu đã lấm tấm mồ hôi thầm nghĩ cái thang máy chết tiệt sao ngay lúc này lại đi chậm như vậy? Chỉ di chuyển từ tầng 1 lên tầng 2 thôi mà cô có cảm giác nó phải đến tầng 100 mới dừng lại không bằng.

Chẳng mảy may để ý đến sắc mặt vị Giám đốc đang thế nào, khi cửa thang máy mở ra Phó Kiệt vẫn đút hai tay vào túi quần ung dung đi trước. Thế nhưng cước bộ hơi khựng lại một chút vì hắn nhìn thấy một thân ảnh khá quen mắt, cái dáng người gầy gầy, mặc đồ đen và mái tóc ngắn qua cổ kia rất giống cô gái hắn gặp hôm qua.

Thế nhưng ý nghĩ này lập tức được bỏ qua vì dù sao cô ta đang bị thương, mà tố chất thân thể mất máu nhiều như vậy không cho phép cô ta rời giường ít nhất 3 ngày, chẳng lý nào lại xuất hiện ở đây được. Dù vậy, hắn vẫn vô tình liếc mắt thoáng qua sườn mặt trắng xanh không có huyết sắc kia đang đi về phía sau cánh gà sân khấu, sau đó hắn quay đi tiến về phía chỗ ngồi quen thuộc.

Mạc Khanh qua khe hẹp thấy người đã an vị, bấy giờ mới hống trong đầu: "Sao hả? Sao hả? Hắn ta có để ý không? Có đạt được hiệu quả không?"

Hệ thống bật ngón cái: [Hiệu ứng rất tốt, Phó Kiệt lưu lại ánh mắt trên người chủ nhân tổng cộng 2 lần, lát nữa ra sân khấu trình mặt là đẹp hết xảy con bà bảy]

Mạc Khanh tự đắc: "Đương nhiên, bổn gia ở thế giới siêu thực xuyên vào đây, há lại thua tuyến nhân vật ảo của bọn mi?"

"Cô Tiểu Khanh, đến lượt cô rồi đó, ca khúc dự định trình bày là gì để tôi ra báo trước với nhóm nhạc công"

"Phiền cô báo họ tôi sẽ hát The Ghost of You. Cảm ơn" Mạc Khanh nói xong thầm đe doạ: "Thứ Nguyên, nhớ chỉnh giọng của ta cho tốt, tốt nhất là gây ấn tượng với bàn của Phó Kiệt, nếu không đám bùn đất ở đáy sông sẽ vẫy gọi ngươi"

[Tuân lệnh đại nhân] (✧ω✧)

Lúc này ở chỗ bàn ăn gần cửa sổ, món đã gọi xong nên nhân viên phục vụ như nhận được đại xá liền cất bước đi như chạy khỏi cái chỗ khí lạnh dâng trào sẵn sàng đông lạnh bất cứ ai lại gần kia. Phó Kiệt mày nhíu lại tầm mắt dừng ở mép bàn bên phải, cứ nhìn như vậy tỏ vẻ không kiên nhẫn.

"Tôi biết bỗng dưng cô ta mất tích gây khó khăn không nhỏ cho công việc sắp tới của cậu. Nhưng cảnh sát cũng hết cách, cô ta bốc hơi rồi. Bản phổ nhạc cũng mất"

Phó Kiệt nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra điềm tĩnh nói: "Dù sao cô ta cũng đã lấy đi rồi, chúng ta sẽ phổ ca khúc khác cho kịp chuyến lưu diễn 3 ngày tới.

Hôm nay tôi sẽ tăng ca cho kịp buổi thu âm ngày mai"

"A Kiệt, ta biết cậu cố chấp như vậy cũng vì tâm nguyện của chị ấy. Nhưng viết nhạc khó hơn hát nhiều, nhạc sĩ không thể viết nhanh trong một đêm được, huống hồ tận 7 bản" Giám đốc Tinh Tế - Chiêu Huy là em trai ruột của Chiêu Tịnh Hân, mẹ đẻ của Phó Kiệt. Năm nay đã ngấp nghé 40 nhưng vẫn còn độc thân và tự mình gánh vác sản nghiệp gia đình.

Cái chết của Chiêu Tịnh Hân đã giáng một đòn cực lớn vào tâm lý Chiêu gia khiến Tinh Tế long đong lao đao một thời gian khá dài, cho đến khi Chiêu Huy vực dậy khỏi đau khổ sớm nhất tự mình cứu sống Tinh Tế và điều hành cho đến ngày nay.

Tinh Tế hưng thịnh hơn bao giờ hết khi Phó Kiệt từ chối học Quản trị kinh tế để đầu quân vào Học viện âm nhạc, bắt đầu góp sức cho sản nghiệp bên nhà ngoại càng ngày càng vững chắc. Tuy đó là điều tốt, nhưng có những kẻ lòng dạ trăm đường lắt léo vẫn âm thầm ngáng chân muốn Phó Kiệt từ từ rơi xuống vực thẳm, đó là điều mà Chiêu Huy - người đại diện cho Phó Kiệt đảm nhiện chăm sóc cậu từ công việc đến đời sống cá nhân không thể để xảy ra.

Huống hồ lần thu âm lưu diễn này rất quan trọng trong sự nghiệp của Phó Kiệt.

... Tiếng nhạc dịu dàng cổ điển mang âm hưởng thập niên 70 vang lên, khiến tất cả khách dùng bữa đều tạm dừng gác dao nĩa ngẩng đầu tập trung về sân khấu, lắng nghe giai điệu lạ tai họ chưa bao giờ được thưởng thức ở Lâu Dương.

Đó là... tiếng ở bãi tha ma =_=

Từ trong cánh gà, cô gái mặc bộ váy đen tuyền với nước da hơi trắng xanh mảnh dẻ bước nhịp từng nhịp theo nhạc cho đến lúc vươn ngón tay chạm vào thanh micro đặt giữa sân.

[It's 4 a.m., I sashay with myself~

Couples all surround me~

So in love, eyes all aglow~

Oh, say you found me~]

Phó Kiệt nhìn cô gái vừa thoáng gặp ở hành lang lúc nãy giờ đứng trên sân khấu thả mình theo nhạc, trong lòng đã vạn phần xác định đây chính là người hắn đã gặp hôm qua.

Thế nhưng thật lạ kỳ ngoài sắc mặt vẫn hơi kém ra cô ta vẫn còn sức đứng đây hát?

[I dance with the ghost of you~

What else can I do?~

You seem too far from view~

So I dance - with - the - ghost of you~ ]

Nhìn Phó Kiệt hiếm khi hứng thú nhìn một cô gái lâu như vậy, khiến Chiêu Huy cũng không nén nổi tò mò nhìn thêm vài lần. Cô gái này nếu là ca sĩ thì đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy, giọng hát rất ổn, hơi bụng dài, âm vực nắm bắt điêu luyện, ngôn ngữ cơ thể biểu đạt toát lên trọn vẹn linh hồn của bài hát, nếu một người hát tốt thế này bao năm qua không hề bị nhà sản xuất nào phát hiện đào tạo thì thực phí hoài.

Cứ nhìn phản ứng những người xung quanh là biết, đến thức ăn dang dở cũng chẳng nhớ ra phải nhai.

"Thế nào?? Ngươi có nhìn ra dao động cảm xúc của họ không?" Mạc Khanh lúc này đang thả lỏng cơ thể mặc kệ Thứ Nguyên thay mình hát và biểu diễn, cô chỉ có một việc duy nhất đó là soi xem Phó Kiệt có quan tâm hay không mà thôi.

Hệ thống đang hăng say diễn cũng không quên nhảy ra một hàng chữ vi tính trước mắt cho Mạc Khanh đọc: [Độ tò mò và thiện cảm đang tăng dần]

Mạc Khanh cảm nhận giọng hát như chạy đĩa kia đang phát từ miệng mình, nhếch khoé môi: "Nếu không lọt vào mắt xanh của bọn họ thì Caro Emerald giải cmn nghệ lâu rồi".

----------

Tiểu kịch trường:

Mạc Khanh: Làm cách nào để đoạt bàn tay vàng từ nhân vật nam chính?

Nhẫn Thứ Nguyên: Không có cửa đâu chủ nhân, ngài sẽ bị thiên cơ đập chết ngay từ lúc có ý nghĩ đó.

Mạc Khanh: Vì sao?

Nhẫn Thứ Nguyên: Đãi ngộ cho nhân vật chính vi diệu ở chỗ: dù nện phải gái sida cũng sẽ bức mình tự sinh ra dị năng mới ưu việt.( ̄▽ ̄)

Mạc Khanh:....