Phượng Hâm vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Nhu, không đáp lời, quay người đi thẳng không nhìn lại.
Lúc đi ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại.
Cô đã khảo sát kỹ địa hình xung quanh đây rồi.
Vị trí hiện tại của cô cách giao lộ nơi xảy ra vụ nổ không đến năm trăm mét.
Đứng bên cửa sổ trong cửa tiệm hoa cũng có thể thấy loáng thoáng nơi đó.
Tang thi đông đúc đang di chuyển lang thang.
Tất nhiên Phượng Hâm sẽ không ra ngoài bằng cửa chính, ngoài cửa mặc dù chỉ có năm con tang thi nhưng cô dám khẳng định, chỉ cần cô vừa bước chân ra ngoài, bọn chúng nhìn thấy gào lên thì đại quân tang thi cách không xa sẽ kéo đến ngay.
Cô đã lựa chọn kỹ nơi thích hợp để đi rồi.
Cửa chính không thể đi thì chỉ có thể đi cửa sau.
Sau cửa tiệm hoa là một ngõ cụt, phía trong không có một con tang thi nào, có thể là đều đã bị vụ nổ lúc trước thu hút đi hết ra ngoài rồi.
Đây cũng giúp cô giảm bớt nhiều chuyện phiền phức.
Cửa tiệm hoa dĩ nhiên không có cửa sau, chỉ có điều cô đã tìm được một chỗ không khác với cửa sau là bao.
Đó chính là cửa sổ phòng vệ sinh, nói đến đây thì cũng thật không biết tên mất não nào thiết kế ra.
Thân thể nhỏ nhắn của cô mà muốn trèo qua cũng có chút khó khăn.
Cô dám chắc chỉ cần cô nặng thêm một cân nữa thôi thì muốn lọt qua cũng là vọng tưởng.
Sau đó Phượng Hâm lại nghĩ, người ta thiết kế như vậy có lẽ là muốn lược bỏ một cái cửa chống trộm, dù sao thì phòng vệ sinh này cửa cũng không phải loại chống trộm.
Cô thầm ghi nhớ vị trí của cửa tiệm hoa.
Nơi này mới nằm trong địa phận thành phố A2 một chút, người sinh sống ở đây cũng là tương đối ít rồi.
Cô ước tính hơn nửa số tang thi ở đây đều đã bị thu hút đi rồi.
Lời nói của Phượng Hâm rất nhanh đã trở thành hiện thực.
Sau khi thành công trốn thoát được qua năm sáu con tang thi, vừa tiến gần về trong nội thành số lượng tang thi càng ít đi.
Cô tìm suốt năm con phố, hơi ngây ra vì không tìm được cửa hàng thuốc.
Vãi, có ma à, sao lại không tìm thấy nhỉ?
Người ở đây ít nên người khám bệnh cũng không nhiều, hèn gì nếu bị ốm thì cũng chỉ ở nhà tự uống thuốc.
Phượng Hâm nhìn thấy một khu mua sắm khá lớn cách không xa, đôi mắt trong suốt vụt sáng.
“Cửa hàng mua sắm Ngoại Hoàn” xem ra cũng không tồi, có ba tầng tất cả.
Những loại hình cửa hàng thế này thì phân nửa có đều có cửa hàng thuốc ở tầng một, tầng hai và tầng ba là khu quần áo, phân nửa siêu thị đều ở tầng một hoặc dưới tầng hầm.
Số lượng tang thi xem ra cũng khá nhiều.
Hiện tại Phượng Hâm cũng không còn cách nào khác, thời gian buổi chiều cứ thế đang trôi qua, còn không tìm được nữa thì đến mai cũng không về được.
Trong lòng đều đã tính toán đến tình huống xấu nhất, nếu còn không tìm được nữa, thì cô sẽ đi đến phòng khám cách đây khoảng nghìn mét nữa.
Đó chính là phòng khám phía sau cửa hàng Chanel mà kiếp trước cô cùng bọn Đa Nghiên đã đi.
Nếu tính như vậy thì ngày kia có thể trở về đã là nhanh nhất rồi.
Kết quả hiện tại là đã tốt hơn rất nhiều so với tình huống xấu nhất mà cô nghĩ.
Phượng Hâm lấy gậy Kim Cơ ra, quan sát thật kỹ từng góc xung quanh “Cửa hàng mua sắm Ngoại Hoàn”.
Tốt lắm, ngoài này có không dưới mười tang thi, có hai con đang lang thang ngoài cửa chính, còn lại thì phân tán tứ phía.
Vốn dĩ Phượng Hâm muốn dùng thử dị năng, nhưng nghĩ lại thì thôi, quanh đây toàn cửa hàng và nhà ở, ai mà biết được gần đây có người hay không, nếu để bị nhìn thấy thì không tốt.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung đang chậm rãi dịch chuyển, bốn tiếng nữa trời sẽ tối.
Cô buộc phải vào cửa hàng trước khi trời tối, sau đó nhanh chóng ẩn nấp, chờ trời lại sáng thì chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.