Cô bé đưa bàn tay nhỏ bụm miệng ngăn tiếng nức nở, nước mắt vô thanh lặng lẽ rơi xuống.
Phượng Hâm nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng mạc danh trở nên buồn rầu.
Có lẽ là vì cô bé lúc này.
Có lẽ là vì bóng dáng trong vô số màn đêm tăm tối nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, cô độc khóc một mình.
Cô lúc mười tuổi luôn ngu ngốc cho rằng, có bố, có mẹ, có người thân mới là hạnh phúc.
Kết quả…
Cô của mười năm sau chưa từng được nếm trải qua cái gọi là tình thân hay hạnh phúc, chỉ có cô độc rơi lệ không người quan tâm.
Phượng Hâm chớp chớp đôi mắt đau xót, đưa tay sờ mạch đập của người đàn ông, mặc dù rất yếu ớt, nhưng vẫn đập một cách chậm rãi.
Cô bẹo khuôn mặt hơi lạnh của cô bé, mềm mại rất thích tay.
“Đừng lo, bố em không sao đâu.”
Cô bé sụt sịt cái mũi đỏ, đôi mắt ngập nước tràn đầy hy vọng.
Chị gái xinh đẹp này nhất định là thần tiên từ trên trời xuống đến cứu cô bé và bố.
“Chị tiên nữ ơi, bố em sẽ khỏe lại đúng không.”
Trên mặt Phượng Hâm nở nụ cười nhạt, khẽ gật đầu.
Cô bé tin rồi, cũng cười theo, trong nụ cười có sự hân hoan.
Bố sẽ không rời khỏi mình, bố sẽ luôn ở bên cạnh cô bé.
“Chị dìu bố em lên xe đã, để băng bó sơ qua vết thương cho anh ấy.”
Dựa vào tốc độ mất máu thế này, không quá nửa tiếng nữa muốn không chết cũng khó.
Động tác của Phượng Hâm rất nhanh, không dễ dàng gì mới đỡ người được vào trong xe.
Eo của cô thiếu chút nữa thì trật rồi, trọng lượng của người đàn ông và cô bé đều đè lên người cô, không cần nghĩ cũng biết là nặng thế nào.
Đây cũng không còn cách nào, cô đã thử kéo cô bé rời khỏi trong lòng người đàn ông ra mấy lần.
Kết quả là hai cánh tay hắn không những không tách ra được, ngược lại càng lúc càng chặt hơn.
Ánh đèn yếu ớt trong xe phủ lên người người đàn ông cùng cô bé trong lòng hắn.
Phượng Hâm phí công nửa ngày mới cắt được quần áo trên người hắn xuống.
Không sai, là dùng kéo cắt ra một tí một.
Tất nhiên là không động tới từ phần eo xuống bắp chân rồi.
Cũng không phải là Phượng Hâm ngại ngùng, mà vì quần hắn không bị rách hư gì nên hiển nhiên không có vết thương.
Dù sao cũng là người đã chết qua một lần, sớm đã xem nhẹ mọi chuyện.
Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, làm người tự không thẹn với lòng mình là tốt rồi.
Nửa thân trên cơ thể của người đàn ông không có chỗ nào lành lặn, không quá khi nói là da trầy thịt tróc.
Ở bắp chân bên trái có một vết thương sâu đến mức thấy được cả xương.
Phượng Hâm khá khâm phục, trước không nói đến việc hắn có thể duy trì được lâu đến vậy, trên mặt còn không có chút biểu cảm đau đớn.
Sau một hồi bận rộn, người đàn ông đã hóa thành xác ướp băng bó trắng toát, đến vị trí trước ngực hắn cũng được Phượng Hâm xuyên giữa hai người băng bó lại thật tốt.
Phượng Hâm lắc lắc cánh tay tê dại, suy nghĩ duy nhất trong lòng lúc này là.
Cứu một người so với giết một người quá phiền phức.
Phượng Hâm là người có lực chú ý tương đối tập trung, lúc cô chuyên chú vào một chuyện, mọi chuyện diễn ra xung quanh đều bị cô tự động lãng quên.
Ví dụ như lúc này, lúc người nào đó mới bất tri bất giác nghĩ tới, cô có phải nên cho cô bé đáng yêu này ăn chút gì đó hay một bình nước không.
Thì mới phát hiện cô bé đã ngủ rất say trong lòng bố rồi, trên gương mặt non nớt vương nụ cười thỏa mãn.
Phượng Hâm lấy ra một cái chăn mỏng đắp cho hai người, vặn vặn eo.
Nhiều nhất ba tiếng nữa trời sẽ sáng.
Đống lửa Phượng Hâm nhóm sớm đã lụi tàn, xung quanh xe là một màn đen tối.
Ngoài mùi máu nồng đậm còn có mùi khét.
Cô cũng không muốn lên đường trong đêm đen nên ngồi lại trên xe, đánh một giấc ngắn, mọi thứ chờ trời sáng lại tính tiếp.