Biến cố đột nhiên ập đến không chỉ dọa đám người Ô Nha sợ chết khiếp, cô bé cũng hận không thể đem cả người trốn vào trong lòng bố.
Cái người xấu xa gọi là Ô Nha, cùng với đám quái vật ăn thịt người đều đáng sợ như nhau.
Người đàn ông gồng vai, ôm con gái càng thêm chặt.
Nếu như lúc trước hắn không dám phân tâm quay người lại nhìn người phụ nữ kia, vậy thì lúc này hắn muốn nhìn cũng không thể nhìn được.
Chỉ có bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ kia, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Còn có giọng nói của cô hình như cũng từng nghe qua ở đâu rồi.
Trên mặt Phượng Hâm treo nụ cười nhẹ, một màn đẫm máu trước mặt trong mắt mắt cô phảng phất như chỉ là một màn kịch, không để lại bất cứ gợn sóng nào.
Ô Nha đi đến vị trí cách Phượng Hâm một mét thì dừng lại, đôi mắt đờ đẫn đối thị với đôi mắt sáng dị thường của Phượng Hâm.
Phượng Hâm khóe miệng lại cong lên, khẽ mở đôi môi anh đào.
“Ô Nha, ngươi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa.”
Đôi mắt đờ đẫn của Ô Nha xao động.
Giống như một con mãnh thú đang cố vũng vẫy kháng cự, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị tàn sát.
Rất nhanh, cũng chỉ là chuyện xảy ra trong tíc tắc, đôi mắt Ô Nha lại hồi phục sự ngây dại, không còn tia cảm xúc nào.
Miệng gã không ngừng lẩm bẩm, “Phải nghỉ ngơi! Vĩnh viễn không tỉnh lại.”
Phượng Hâm không thèm nhìn Ô Nha nữa, quay người đi về phía hai người cô bé.
Ô Nha phía sau máy móc đưa tay phải lên, gậy bóng chày trong tay hướng về phía đầu mình dùng lực đập xuống.
‘Bốp’ Trên mặt đất lại nhiều thêm một thi thể đầu vỡ nát.
Cô cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.
Thuật thôi miên là cô được vị đại sư thôi miên đó truyền lại vì trả ân cứu mạng ở kiếp trước.
Cô vẫn nhớ lúc đó Đa Nghiên cũng có mặt, đáng tiếc cô ta không có thiên phú về phương diện đó, học một tháng cũng không xong.
Ngược lại Phương Hâm lại rất thích, bất tri bất giác liền bị nó cuốn hút.
Vị đại sư thôi miên đó rất thưởng thức cô, muốn thu cô làm đệ tử.
Két quả chỉ vì một câu nói của Đa Nghiên, Phượng Hâm không chút do dự liền từ bỏ rồi.
“Chị ơi, em cảm thấy thuật thôi miên quá đáng sợ, nó khiến cho một người không còn là bản thân mình nữa, chị đừng học nữa được không.
Nếu như chị đi học, một mình Nghiên Nhi sẽ rất cô đơn, có người bắt nạt Nghiên Nhi thì phải làm sao đây?”
Bây giờ Phượng Hâm nghĩ lại liền thấy buồn cười, kiếp trước nhất định là não cô bị úng nước rồi, không thì sao có thể cảm thấy Đa Nghiên không nỡ rời xa cô chứ.
(5 Nương Tử: Đọc mấy đoạn hồi tưởng khứ, nữ chính cứ học được skill gì là lại nghe lời nữ phụ bỏ hết, cảm giác cứ như nữ chính yêu thầm nữ phụ. Bó tay)
Thuật thôi miên có một điểm vô cùng quan trọng là, tinh thần lực của bản thân nhất định phải mạnh mẽ hơn kẻ bị thôi miên, nếu không không nói đến tỉ lệ thành công rất thấp, nếu thất bại thì tinh thần lực sẽ bị suy giảm đáng kể.
Tinh thần lực của con quạ kia (Ô Nha) quá yếu kém, cơ bản là không phí quá nhiều sức liền thành công rồi.
Trong lòng Phượng Hâm vô cùng vui vẻ, mạt thế ai mà không muốn có thêm một kỹ năng phòng thân.
Dị năng này không có tác dụng với tang thi không có tri giác.
Nhưng đối với con người lại khá hữu ích.
Lúc Phượng Hâm đi đến hai người, khuôn mặt tuyệt sắc của cô đập vào mắt người đàn ông.
Người đàn ông há há mồm, không nói được một chữ, liền chậm rãi ngã xuống.
Hắn thật sự tận lực rồi.
Lúc người đàn ông ngã xuống, hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy con gái.
Phượng Hâm thân thủ nhanh nhẹn đỡ được.
Điều đầu tiên đập vào mắt là đôi mắt hoảng sợ bất lực.
Người đàn ông ôm quá chặt, đây hoàn toàn là động tác trong vô thức, có lẽ là do trong lòng quá lo lắng.