Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế

Chương 77: Thì ra là hắn 2




Toàn thân người đàn ông phát run, bàn tay run rẩy siết chặt, chỉ vào Ô Nha muốn nói gì đó, không nhịn được phun ra một búng máu.

“Bố ơi, bố sao rồi?” Cô bé vẻ mặt lo lắng, cô bé đưa lưng về phía hắn, hai tay mở rộng che chắn bảo hộ hắn đằng sau.

Cô bé không dám quay đầu lại, dáng vẻ của bố khiến cô bé trong lòng sợ hại.

Sợ hãi đánh mất, sợ hãi bố sẽ đi trước cô bé một bước.

Bố bị thương rất nặng, cô bé phải dũng cảm, phải kiên cường, bảo hộ người đàn ông phía sau lưng đã vì cô bé mà bỏ ra tất cả.

“Các người là đám xấu xa, nếu dám động vào bố tôi, tôi sẽ liều mạng với các người.”

Thanh âm non nớt khiến cho đám người đối diện phá lên cười.

“Lão đại, đây còn là một dã nha đầu, khá được đấy!”

Ô Nha khóe môi nhếch lên, “Dã cũng tốt, càng có hương vị không phải sao?”

Một tên đầu tóc tổ quạ gật đầu.

“Đúng thế, em thích nhất chính là loại này, lát nữa càng dã càng tốt, hét cũng càng to càng tốt.”

Những tên đàn ông nói xong thì không ngừng quét ánh mắt gian ác lên người cô bé, tựa như đang cân nhắc nên bắt đầu ra tay từ đâu.

Người đàn ông phẫn nộ muốn nói gì đó thì mới phát hiện, hắn thật sự không còn khí lực, trên đường đi máu không ngừng chảy, hắn đã đến điểm cực hạn rồi.

Nếu như không phải là không yên tâm về con gái, thì hắn đã sớm ngã xuống rồi.

Phải phí rất nhiều sức mới lau được vết máu bên khóe miệng, hắn cố hòa giải.

“Ô Nha, ngươi không phải là đàn ông, đến một con bé nhỏ như này mà cũng không bỏ qua.”

“Bỏ qua? Giống như lúc đầu, ông đem người diệt toàn bộ người nhà tôi, bỏ lại tôi lúc đó mới mười tuổi.

Châu bang chủ, tôi rất tôn trọng quy tắc của một công dân tốt.

Muốn sống, toàn bộ người nhà khác phải chết.”

Ô Nha âm độc nhìn Châu bang chủ, hắn không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến liền làm gã hận không thể thiên đao vạn quả.

Một đứa nhóc mười tuổi không một chỗ dựa, muốn sống sót phải bỏ ra người thường khó mà tưởng tượng được.

Người cha nuôi hờ của gã, là một lão già mắc chứng ấu dâm kinh khủng.

Mỗi ngày còn sống đối với gã mà nói là sống không bằng chết.

Vậy mà gã còn sống, sống sót đằng đẵng mười năm vì cái gì? Chính là vì ngày hôm nay.

Gã sẽ bỏ qua cho kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện sao? Đúng là người si nói mộng.

Không người nào phát hiện, lúc Phượng Hâm nghe đến Châu bang chủ thì cơ thể khựng lại một chút.

“Ô Nha, chẳng lẽ bố nuôi ngươi không nói cho ngươi biết nguyên nhân ban đầu vì sao ta giết cả nhà ngươi? Có lẽ ngươi cũng đã điều tra qua.

Bố ruột ngươi là trợ thủ đắc lực của ta, nhưng hắn lại phản bội ta, lánh nạn ở bang phái ngươi ở hiện giờ.

Lại dẫn người đến đập phá nhiều cứ điểm của bang hội.”

Ô Nha phẫn nộ gào lên: “Đủ rồi, ngậm cái miệng thối của ông lại.”

Mẹ nó, cho dù mọi chuyện là thật thì thế nào? Gã lúc mười tuổi đã làm gì sai?

Người đàn ông nhìn biểu tình của Ô Nha có chút không đúng liền không muốn kích động đến gã nữa, sợ gã sẽ làm ra chuyện gì điên rồ hơn.

“Được, rốt cuộc ngươi muốn gì? Mới có thể cho chúng ta chết thanh thản, là đàn ông thì nên rộng rãi một chút.”

Sự điên cuồng trong mắt Ô Nha đã giảm đi rất nhiều, gã nghiêng đầu như suy nghĩ rất lung.

“Mập, mày qua đây.”

Một tên thể hình béo mập từ trong đám người phía sau Ô Nha đi ra, nhìn qua ít nhất cũng phải 150 cân.

“Lão đại, lão đại, có em.”

Ô Nha chán ghét nhìn, tên này béo đến mức không nhìn thấy mắt đâu nữa rồi.

“Mày thích đàn ông đúng không?”

Mập gật mạnh đầu, “Lão đại đúng là quan tâm đến bọn tiểu đệ chúng em rồi, đến sở thích của em mà anh cũng biết.”

Ô Nha nhìn cũng không muốn nhìn tên mập thêm một cái, quan tâm? Nghĩ cũng thật tốt đẹp.