Gậy gộc của mọi người không kịp phanh lại, tất cả đều rơi xuống người Tam nhi.
Có một cây gậy khá thô cứng trực tiếp đập vào đỉnh đầu Tam nhi, trong chớp mắt sọ liền vỡ ra.
Lúc này một giọng nói thô ráp truyền vào tai mọi người.
“Mập mạp, mau tránh ra.”
Anh Báo ở phía đối diện Mập mạp muốn ra tay giúp đỡ mà không kịp thời, chỉ có thể đứng xa xa nóng vội.
Mấy người đứng gần Mập mạp gần đó không ra tay giúp đỡ, ngược lại còn lùi về mấy bước.
Một lúc sau xung quanh Mập mạp đã trống thành một bãi.
Phượng Hâm nhíu chặt mày, đội ngũ thế này không chết cũng khó.
Cô chỉ cảm thấy tiếc nuối duy nhất anh Báo, hắn là một người đàn ông gan dạ, đương nhiên cũng là một người hữu dũng vô mưu, chỉ hợp làm một người xung phong xuất trận, không thích hợp làm thủ lĩnh.
Mập mạp chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, điều này lại giúp hắn tránh được một kiếp.
Tang thi sơ sinh bổ nhào vào khoảng không bay qua đỉnh đầu Mập mạp, rơi xuống mặt đất.
Chỉ thấy nó yếu ớt gào lên một tiếng, xoay lại cơ thể nhỏ nhắn lại hướng về phía Mập mạp gần đó bò qua.
Vị trí của Phượng Hâm lúc này chính là phía sau tang thi sơ sinh, cô muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện rời khỏi nơi này.
Mọi chuyện nói đến cùng vẫn là do cô khởi đầu, cúi người nhặt một thanh đường đao, nhanh chóng xông lên, lúc tang thi sơ sinh dừng lại, vừa quay đầu thì đã bị một nhát chém ngang thân thể.
Máu đỏ sẫm chảy ra đầy đất, trái tim từ lâu đã ngừng đập cùng ruột gan vương vãi khắp nơi.
Mấy người năng lực tiếp nhận hơi kém một chút liền ‘ọe’ một tiếng không ngừng nôn khan.
Suy nghĩ duy nhất của mọi người lúc này là, đây đúng là phụ nữ sao?
Phượng Hâm đứng đó, mặt mày vô cảm, dường như mọi chuyện vừa phát sinh không liên quan gì đến cô.
Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện mình đã bị đám đông cô lập rồi.
Xung quanh phạm vi một mét của cô ngoại trừ anh Báo, còn lại không có ai.
Tất nhiên chút chuyện nhỏ này không mảy may ảnh hưởng gì tới cô.
Ngược lại vì tang thi sơ sinh, nên xử lý gã Khỉ gầy thì mọi người lại quên mất.
Khỉ gầy đã bị móng vuốt của tang thi sơ sinh đâm xuyên tim nên mới chết, đầu não lại không có thương hại.
Có thể nói gã sẽ bị biến dị chỉ là vấn đề sớm muộn.
Mọi người còn chưa kịp vui mừng thì nghe thấy tiếng một người trong nhóm sợ hãi hô hoán.
“Nhìn kìa! Mọi người mau nhìn kìa! Cánh tay Khỉ gầy đang động đậy.”
Tiếp theo đó là tiếng gào rống không to không nhỏ từ phía Khỉ gầy truyền tới.
Trong lòng mọi người hồi hộp, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây? Trong lòng mỗi người đều rất rõ.
Thời gian tựa như dừng tại giây phút này.
“Chúng mày đám ngu này lẽ nào chết còn chưa đủ, còn không nhanh động thủ!”
Dáng vẻ anh Báo hận không thể rèn sắt thành thép, nếu không mở miệng nói chuyện thì có lẽ còn có chút phong phạm đại tướng.
Một người đàn ông tay cầm rìu cách Khỉ gầy gần nhất cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chỉ thấy hắn dùng lực vung cây rìu trong tay phải hướng về phía cổ Khỉ gầy bổ tới.
Vừa bổ vừa gào mắng, “Mẹ nó thằng khốn này, chết rồi còn muốn kéo theo mấy người đệm lưng.”
Người đàn ông hai nhát đã chém Khỉ gầy đầu lìa cổ rồi.
Hắn dường như vẫn chưa xả hết tức giận, liên tiếp bổ xuống khiến đầu Khỉ gầy nát tương.
Cuối cùng, vẫn là anh Báo hô lên “Đủ rôi.”, hắn mới dừng lại.
Mọi người mau chóng dựa sát vào anh Báo, trong lòng mỗi người vô cùng bất an.
Thế giới này thật quá đáng sợ, ai cũng không biết giây tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì? Nói không chừng giây tiếp theo người biến thành tang thi sẽ chính là ngươi.