Phượng Hâm nhìn tang thi nữ đang nỗ lực bò dưới đất về phía cô, một lát liền thấy khó khăn rồi.
Cô phải làm thế nào mới coi là nhẹ tay đây?
Tang thi ngoài phải đập vỡ đầu ra, không thì không còn cách nào để giết chết.
Cô thật sự nghĩ rằng nếu như cô đập vỡ đầu tang thi nữ này, cậu bé sẽ hận chết cô.
Sao Phượng Hâm lại có cảm giác, dù cho cô có làm thế nào thì cũng không thể toàn vẹn nhỉ?
Nhìn tang thi nữ càng lúc càng đến gần, lại nhìn gậy Kim Cô trong tay, cuối cùng quyết định không dùng đến nó nữa.
Trước dùng thử dị năng hệ thủy của cô đi!
Một màu xanh nhạt, ngón tay xuất hiện một cột nước hướng về phía giữa lông mày của tang thi nữ bắn ra.
Phượng Hâm sợ cột nước quá thô không bắn xuyên qua được, quan trọng là sẽ để lại vết tích rất lớn, nghĩ đi nghĩ lại liền dùng tinh thần bắn ra một mũi tên vô hình trc khi xuất ra trụ nước.
Biến hóa tinh thần lực của cô đến sơ cấp cũng không đạt, kiên trì nhiều nhất chỉ đến năm giây.
Hơn nữa tinh thần lực tiêu phí rất lớn, lần trước cô thử nghiệm trong không gian suýt chút nữa thì suy sụt.
‘phanh’ một tiếng, tang thi nữ vô thành ngã trên mặt đất, giữa lông mày cô ta lưu lại một lỗ thủng nhỏ khó mà nhìn thấy.
“Xong rồi.”
Hai chữ này đối với cậu bé mà nói xem ra rất trầm trọng.
Phượng Hâm còn cho rằng cậu bé nghe xong sẽ khóc rống lên, dù sao thì trước đó vẫn luôn không ngừng khóc.
Ai mà ngờ lúc cậu bé xoay người lại, khuôn mặt non nớt căng lại, không nhỏ lấy một giọt nước mắt.
“Chị ơi, em muốn đưa mẹ đi cùng tìm bố và anh trai.”
Phượng Hâm: “...”
Phượng Hâm nhìn cậu bé cao không đến một mét hai, lại nhìn thi thể đông một mảnh tây một mảnh.
Ai đến nói cho cô biết sao mà mang đi được đây.
Cô có thể nói là ai cô cũng không mang đi không.
Cậu bé nhìn thấy vẻ mặt bị làm khó của Phượng Hâm, trong lòng trầm xuống, cậu không thể đưa mẹ đi cùng sao?
“Chị ơi, cầu xin chị đấy.” Thanh âm mềm nhũn khiến cho người ta khó mà cự tuyệt nổi.
Đây là lần đầu tiện cậu bé cầu xin người khác, từ bé đến lớn, cho dù cậu muốn thứ gì, mẹ và bố sẽ tặng cho cậu đầu tiện, trước giờ không cần cậu nhắc lại lần thứ hai.
Phượng Hâm ôm trán, đây chính là hậu quả của việc cô xen vào chuyện người khác.
Muốn cô vác túi lớn đựng một thi thể sau lưng, nghĩ thế nào cũng thấy kinh hoàng.
Nói xem cô quay lại làm gì chứ? Trực tiếp bỏ đi là bớt được bao chuyện.
Phượng Hâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ ra một cách, nhưng có chút nguy hiểm.
Không thể mang theo thi thể, nhưng tro cốt thì sẽ thuận tiện hơn.
Gần đây đều là những chiếc xe bị bỏ hoang, xăng dầu tràn ra khắp nơi, không cẩn thận sẽ tạo thành vụ nổ.
“Em vào trong xe đi, chị không gọi em không được ra.”
Cậu bé cúi đầu, nửa ngày cũng không động lấy một cái.
Chị gái muốn bỏ đi sao? Chị không muốn để ý đến cậu nửa rồi?
Nhất định là thấy cậu quá phiền phức, đưa ra quá nhiều yêu cầu rồi.
Phượng Hâm đầu đầy hắc tuyến, để cho cô đi tìm hiểu tâm tình của trẻ con, vẫn là nên tha cho cô đi!
Cô trực tiếp đi đến bên cậu bé, cúi người xuống ôm lấy người đưa vào trong xe.
Đơn giản, thuận tiện, lại không phát sinh thêm chuyện, lúc đi còn không quên cảnh cáo cậu bé.
“Nếu em còn không nghe lời chị sẽ không để ý đến em nữa, sẽ vứt em ở đây một mình.”
Cậu bé liền ngẩng đầu, đôi mắt vốn đỏ ngầu trở nên sáng lấp lánh.
Ý của chị gái là sẽ không bỏ đi, sẽ không để cậu ở đây một mình sao? Thật quá tốt rồi.
Phượng Hâm tìm một chỗ tương đối rộng rãi thông thoáng.
Lại tìm thêm mấy cái cửa xe ô tô trải trên mặt đất, gom nhặt thi thể của tang thi nữ lại.
Cô sợ khó bắt lửa, tìm một thùng xăng dầu trên một chiếc xe khác đổ lên thi thể.
Cuối cùng lấy ra một chiếc bật lửa, đốt một tờ giấy ném qua.