Đối diện với đôi mắt như muốn ăn thịt người một lúc, Đa Nghiên nhún nhún vai không cho là gì.
“Chị à, chuyện này cũng không thẻ oan uổng cho em được, cũng không biết Nhiếp Minh nghe ai nói, chị chạy đến chợ mua bán hạt giống, bị vây bên trong không thoát ra được.
Nói đến đây chị cũng phải cảm ơn em đây? Nếu không phải em phái dị năng giả trong căn cứ đến giúp đỡ, thì đến mặt cậu ta chị cũng không thấy được đâu.”
Lời vừa dứt, cô ta đưa tay vỗ hai tiếng.
Cửa hầm đậu xe lại được mở ra, hai bóng dáng chầm chậm tiến vào.
Nói chính xác là, một người đi đằng trước, trong tay cầm một đầu dây thừng, đầu dây kia trói một tang thi chỉ còn sót lại nửa trên cơ thể đang bị cứng rắn kéo lê theo.
Đa Dư không nhìn bóng dáng kia không chớp mắt, nước mắt vô thanh rơi xuống.
Chàng trai như ánh mặt trời đó mãi mãi không thể gặp được nữa rồi, tất cả đều là tại cô, cô chính là một tai họa.
Tại sao người biến thành tang thi không phải là cô?
Đa Nghiên nhận lấy đầu dây thừng, không thèm nhìn đến hai cánh tay tang thi đang muốn tóm lấy cô ta.
“Chị à, bây giờ hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi.”
Tay dùng lực quăng đến, Nhiếp Minh đã biến thành tang thi ngã lên người Đa Dư.
Trong mắt Đa Dư đã không thể tiếp nhận bất cứ thứ gì, chỉ có đôi đồng tử màu đỏ tươi, khóe miệng cô khẽ cong.
Cô vẫn nhớ, Nhiếp Minh thích nhất là nhìn cô cười.
Khi hàm răng sắc nhọn găm vào cổ họng, cô vẫn không cảm thấy một chút đau đớn nào, chỉ muốn cố gắng tập trung nhìn ánh sáng đang dần tan rã.
Đã nhìn rõ, cô đã có thể đối với kiếp này không thẹn, vô thanh nói:
“Nhiếp Minh, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ ở bên cậu.
Sẽ không bởi vì cậu nhỏ tuổi mà đẩy cậu ra xa.
Nhưng mà thật sự có cái gọi là kiếp sau sao?”
Rất nhanh, Đa Dư rơi vào một mảnh tối đen, cô dường như đang bay.
Không biết bay đã bao lâu, đến khi một luồng ánh sáng vàng xuất hiện trước mắt.
Đa Dư từ từ mở mắt, rơi vào mắt là một tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng, người đó mang đến cho cô một cảm giác thân thiết khó tả.
Đang muốn mở miệng hỏi: “Người là ai?” thì liền nhớ ra cô không có lưỡi, căn bản là không thể nói chuyện.
Vẻ mặt tăng nhân mang vẻ hiền từ, dường như có thể nghe được âm thanh trong lòng Đa Dư.
“Đứa trẻ đáng thương, con có thể nói chuyện rồi.”
Đa Dư không thể tin được tròn mắt, khi nhận được ánh mắt cổ vũ của tăng nhận.
“Con... con... con thật sự có thể nói chuyện được rồi.”
“Linh hồn con đã rời khỏi cơ thể, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Con và ta trước đây có duyên, phật châu trong tay con, là ta đã tặng khi con mới ra đời.
Đi thôi! Theo ta đến nơi không có phiền não, rời khỏi hồng trần hỗn loạn này.”
Đa Dư tiếp nhận lý giải câu nói này, nghĩa là cô đã chết rồi đúng không, nghĩ đến đôi mắt màu đỏ tươi, cô dùng sức lắc đầu.
“Người có thể giúp con đúng không, con không muốn chết, con muốn tiếp túc sống, một mình Nhiếp Minh ở đó con không yên tâm, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ấy.”
“Đứa trẻ Nhiếp Minh đó, thời khắc biến thành tang thi thì đã không còn là cậu ta nữa rồi, con hà tất phải chấp nhất?”
“Không, cậu ấy là vì con mới biến thành như vậy, cho dù cậu ấy có biến thành bộ dạng nào? Con cũng sẽ không bỏ rơi cậu ấy.
Người là phật sống phổ độ chúng sinh đúng không, bây giờ nhân gian đã trở thành địa ngục, không phải người nên cứu khổ cứu nạn sao?”
“A Di Đà Phật, con à, nhân gian tự có số định, dục hỏa mới có thể trùng sinh.”
Đa Dư quỳ xuống không ngừng dập đầu: “Người có thể giúp con mà đúng không? Người không thuộc về hồng trần, nhưng con đối với hồng trần này lại có mối bận tâm sâu sắc.”