Mạnh Đình vẻ mặt ăn năn quay lại nhìn Phượng Hâm một cái, vô thành nói một câu, “Xin lỗi.”
Phượng Hâm chợt có một loại dự cảm không tốt, nhưng lúc cô phản ứng lại thì đã muộn.
Bóng dáng mảnh khảnh của Mạnh Đình từ từ ngã xuống trước mắt cô, máu tươi từ cổ không ngừng tuôn ra.
Phượng Hâm quỳ xuống muốn bịt chặt lấy miệng vết thương, nhưng tấm lưới lại quá dày khiến cho cô không thể thò tay ra được.
Cô chỉ có thể gào lê với đám người còn đang sững sờ đứng đó: “Cứu cô ấy, mau cứu cô ấy.”
Phượng Hâm gào đến mức lạc cả giọng, đám người đối diện vẫn không có chút hành động nào.
Cô hận!
Cô hận đám người thấy chết không cứu trước mắt.
Cô càng hận!
Vì bản thân không cẩn thận để rơi vào tình cảnh này, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn.
Phượng Hâm ngây ngốc nhìn người chỉ cách cô không đến một mét, đôi mắt linh động đó lúc này đã trở nên trống rỗng.
Chết rồi!
Mạnh Đình thật sự đã chết rồi!
Trong mắt Hào ca xẹt qua tia ảo não, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp nhận ra.
“Chết rồi? Trương Tam Lý Tứ, hai người đến mang thi thể cô ta ném ra ngoài cho tôi.
Mạnh Đình, cô thật quá ngây thơ rồi, cô cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy ư?
Cho dù chết rồi, tôi cũng sẽ khiến cho cô chết không vẹn xác.”
Lời nói thâm độc khiến cho đám người phía sau vô hình trung gia tăng sự sợ hãi trong lòng đối với Hào ca.
“Các người ai dám động vào cô ấy.” giọng nói lạnh lẽo thấu xương khiến cho người ta trong lòng rét run.
Trương Tam Lý Tứ bất giác dừng bước chân, ngây ngốc nhìn Phượng Hâm.
Hào ca là người phản ứng lại đầu tiên, trong lòng hắn lần này đã khẳng định cô gái trog tấm lưới kia là một nhân vật tàn ác.
Chỉ có điều hắn rất nhanh đã bình tâm trở lại.
Cho dù là một nhân vật lợi hại thì thế nào, cô phải thoát ra ngoài mới được.
Hiện tại hắn sẽ chơi đùa cô đến chết, ai cũng không thể cứu vãn được.
Hào ca nhìn đám người bị dọa sợ một cái, thầm mắng chọn chúng vô tích sự.
Hắn thuận tay vớ được một cái chân ghế, tay trái mở ra, tay phải cầm chân ghế gõ xuống đất.
Thanh âm không to không nhỏ khiến cho mọi người đều hồi thần lại.
Đôi mắt thâm thúy của Phượng Hâm hắn nhìn theo, vẻ mặt đầy lệ khí.
Rất nhanh Hào ca đã đi đến bên người Phượng Hâm, khóe miệng cong lên nụ cười khát máu.
Phụ nữ thì vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, người không biết nghe lời thì hắn sẽ dạy dỗ cho đến khi biết nghe lời.
Hào ca dừng động tác trong tay, chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, dồn sức rất lớn đánh xuống lưng Phượng Hâm.
“Bốp” một tiếng, dường như đánh vào trong lòng đám đông.
Bóng dáng mảnh khảnh kia ngã bay cho thấy Hào ca đã dùng lực đánh mạnh như thế nào.
Phượng Hâm bị đánh bay xa năm mét, cho đến khi đụng phải một cây cột mới dừng lại.
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị đảo lộn lên rồi, một mùi tanh ngọt trào lên, một ngụm máu liền phun ra trên tấm lười.
Mẹ nõ, gã đàn ông bạo lực này, đừng để cô thoát ra ngoài được, nếu không sẽ đánh chết gã thì hai chữ Phượng Hâm cô sẽ viết ngược.
“Lão đại, cô gái kia không thấy động đậy nữa, không lẽ chết rồi!”
Lúc Trương Tam sợ hãi nói xong thì càng thêm oán hận, ngươi nói xem một lúc đánh chết cả hai, cũng chẳng giữ lại một người cho các an hem.
Hào ca sao có thể không hiểu suy nghĩ của Trương Tam, phế vật, chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Hắn phải khuất phục được cô gái này, nếu không về sau có chết thế nào cũng không biết.
“Mày đi qua đó xem cô ta chết chưa.”
“Được.” Trương Tâm không tình nguyện đi lên, nhổ ra nhiều máu như vậy còn sống mới là lạ.
Đường nhiên trong lòng hắn vẫn ôm một tia may mắn, chỉ cần vẫn còn thở là được, còn hơn so với chết.
Hắc hắc! Đến lúc đó mấy anh em có thể được vui vẻ một chút.
Trương Tam đưa móng heo đến dưới mũi Phượng Hâm, giữ lại hai phút liền cũng không cảm nhận được chút hơi thở nào.