Phượng Hâm nheo mắt, rất nhanh liền thích ứng được với ánh sáng đột ngột.
Cô xem xét đánh giá cả tầng lầu, tầng này đúng là không có tang thi, xem ra là đã được những người trước mắt này xử lý sạch sẽ rồi.
Đối diện cô có không dưới hai mươi người, chỉ có hai nữ giới, còn lại đều là nam giới.
Cô bé kéo cô chạy lúc trước, lúc này đang ngã nằm dưới đất cách cô hai mét.
“Các người đã làm gì cô bé?” giọng nói khàn khàn như tiếng đá mài vậy, nghe vô cùng chói tai.
Phượng Hâm dùng giọng nói giả, đây cũng là mánh khóe cô học được ở kiếp trước.
Kiếp trước ngoại trừ việc không nhìn rõ được lòng người, thì thật sự cô đã học được rất nhiều thứ.
Đối với phụ nữ mà nói, thì mạt thế chính là một thảm họa không thể vượt qua.
Địch nhân của đàn ông đa số là tang thi.
Còn đối với phụ nữ thì không ai không phải là địch nhân.
Ba tháng trước mạt thế, năng lực tự vệ của nữ giới cũng đã rất kém, chứ nói chi đến năng lực giữa nam và nữ chênh lệch xa nhau.
Bọn họ đa số đều trở thành vật hy sinh, nếu không phải trở thành đồ chơi cho đàn ông.
Thì người nào cũng như sống trong địa ngục, sống không được mà chết không xong.
Có người có cách nói rất đơn giản, chết không phải rất dễ sao, tùy tiện đâm đầu vào tường là có thể chết rồi.
Hay là bọn họ tự tìm khổ, có sống sót qua ngày như thế này.
Trên thế giới này chỉ có phụ nữ thấu hiểu phụ nữ.
Đại đa số phụ nữ sống trong địa ngục, vì sao lại phải sống một cách đau khổ như vậy, là vì bọn họ còn có vướng bận trên thế giới này, họ còn có người yêu và con nhỏ.
Chết rất dễ, nhưng để sống tiếp thì cần phải có dung khí lớn thế nào.
Phượng Hâm hiểu rõ tướng mạo dễ nhìn cùng giọng nói bắt tai đối với phụ nữ là một thứ chí mạng.
Dung mại không thể giấu đi, nhưng giọng nói thì có thể dễ dàng biến đổi.
“Thế nào? Có thời gian lo cho người khác thì tốt nhất cô vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, Tôn Thiến là người phụ nữ của tôi, thương em ấy còn không đủ thì sao tôi có thể làm hại em ấy được.”
Người đàn ông có hàng mày rậm, nổi lên vẻ nhu hòa tựa như luôn đính theo ý cười, làn da trắng bệch làm nổi bật đôi môi hồng nhạt, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là bên tai trái còn đeo một cái khuyên kim cương bắt mắt lấp lánh, càng tôn thêm cho vẻ đẹp của hắn sự hoang dã.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà người đàn ông để lại cho người khác.
Phượng Hâm nhìn thấy trong đôi mắt người đàn ông xẹt qua tian ham hiểm cùng tính kế.
Một con sói không đáng sợ, một con sói khoác da người thì khó mà nói.
“Lần đầu gặp mặt, các người tặng quà gặp mặt thật thú vị đấy.” Phượng Hâm vô tình hữu ý kéo chiếc lưới bắt cá trên người.
Khóe miệng người đàn ông cong lên, trào phúng nói: “Cô đừng phí sức nữa, đây là lười từ sợi nilon.”
Phượng Hâm nghe lời dừng lại, đối thị với đôi mắt mang theo ý cười kia.
“Các người muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Chúng tôi muốn rất nhiều, còn phải xem cô có nghe lời hay không.”
Phượng Hâm nhìn đám đàn ông đang cười dâm ô phía đối diện, cùng với hai người phụ nữ cười trên sự bất hạnh của người khác, trong lòng chỉ cười lạnh.
Nhìn đi!
Đây chính là mạt thế!
Chỉ ngắn ngủi hơn nửa tháng, mặt u tối của con người liền xuất hiện rồi.
Nói đến đây cũng thật nực cười.
Trong lúc tang thi còn đang hoành hành trên thế giới này, con người không những không đoàn kết, lại còn ở đây tính kế đấu đá, tự tàn sát lẫn nhau.
“Tôi một người phụ nữ trong đám đàn ông các người, có nghe lời hay không còn quan trọng sao?”
Người đàn ông không ngờ Phượng Hâm lại trả lời như vậy liền sững người một chút, sau đó liền cười lên.
“Người phụ nữ kia, cô chính thức đã thành công thu hút sự hứng thú của tôi, tôi chính là thích người phụ nữ thức thời như vậy.”
Lúc người đàn ông nói, trong mắt hiện lên ý cười, vô tình hữu ý nhìn cô bé còn đang hôn mê nằm dưới đất.
Đây chính là hậu quả của việc phụ nữ không biết nghe lời.