Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về

Chương 102: Người bí ẩn




Phía ngoài trên đường phố vắng tanh, rất nhiều người đều đi tìm việc làm, vì một miếng ăn.

"Rống! Rống! Rống!"

Phía ngoài tang thi không ngừng gào thét, còn đang công kích căn cứ.

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Ngẩng đầu nhìn xem trên trời, chỉ có thể nhìn thấy đen nhánh một mảnh tang thi như đạn pháo hết sức đánh thẳng vào lưới phòng hộ, mỗi lần đánh phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

"Răng rắc, răng rắc!"

Thẩm Duyệt nghe loại thanh âm này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thời điểm những tang thi này đánh vào lưới phòng hộ, thanh âm xương cốt nổ nát vụn.

Thẩm Duyệt nghe nói chính Vân Khởi dẫn theo người ở chống cự tang thi, nghe nói lưới phòng hộ này chính là do Vân Khởi tiện nhân kia chế tạo.

Hừ!

Thẩm Duyệt mới không tin, tiện nhân kia tại sao có thể có cái loại bản lãnh đó, nghĩ đến kia hẳn là người ở phía sau đang giúp cô ta đi. Thẩm Duyệt ghen tị muốn nổi điên, chuyện tốt như vậy, như thế nào cô ta lại không gặp được đây?

Trên đường người không nhiều lắm, Thẩm Duyệt căn bản không biết nên đi nơi nào kiếm lấy thức ăn.

"Đến! Đến! Đến!" Đột nhiên một cỗ thanh âm phảng phất ở chỗ sâu từ đầu óc trong phát ra, ở bên tai Thẩm Duyệt vang lên.

Thẩm Duyệt hai mắt khôn khéo từ từ trở nên mờ mịt, sững sờ đứng ở đó, rồi sau đó thân hình từ từ hoạt động, thân thể cứng ngắc, giống như người máy di chuyển.

Thẩm Duyệt nghe theo thanh âm trong đầu, từ từ đi đến trong một cái hẻm nhỏ bí mật.

Chỉ thấy trong hẻm nhỏ trụi lủi, âm u khiến cho người ta chỉ cảm thấy rét lạnh.

"Hô!" Đột nhiên trong hẽm nhỏ yên tĩnh dậy lên một cỗ gió rét, một người mặc áo choàng màu đen đột nhiên xuất hiện ở trong hẻm nhỏ.

Người nọ cả người đều được áo choàng che lấp, thấy không rõ khuôn mặt, cũng không biết nam nữ, không biết già hay trẻ, chỉ có một đôi mắt màu đỏ phảng phất như một loài dã thú khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Chỉ thấy người nọ tay vung lên, Thẩm Duyệt liền thanh tỉnh. Gặp đến có người ở trước mặt, Thẩm Duyệt theo bản năng liền muốn thét chói tai.

"Không được kêu!" Thanh âm lạnh như băng, khàn khàn, cộng thêm cặp mắt màu đỏ như dã thú kia, Thẩm Duyệt cả người đều bị hù dọa tới mức không dám nói chuyện.

"Bản tôn hôm nay tìm ngươi, là muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch, " người nọ không nhanh không chậm nói.

"Giao... Giao dịch?" Thẩm Duyệt bị hù dọa đến mấy hồn rồi, chỉ mong giữ được mạng sống như thế nào thôi.

"Chỉ cần ngươi đem những vật này cấp cho người trong công hội lính đánh thuê ăn, đây sẽ là thù lao của ngươi" người nọ ném ra một cái bình thủy tinh cho Thẩm Duyệt.

Chỉ thấy bên trong nằm lẳng lặng vài cái tinh hạch xinh đẹp, tinh hạch ánh sáng màu, lớn nhỏ, hai mắt Thẩm Duyệt muốn phát sáng hai tay nắm chặt lấy, đây là tinh hạch tang thi cấp năm, ít nhất có thể đổi lấy mấy trăm cân lương thực rồi.

Bên trong mặc dù chỉ có ba viên, nhưng mà ba viên tinh hạch này ít nhất có thể khiến cho Thẩm Duyệt ở trong vòng mấy tháng đều không cần lo lắng về vấn đề lương thực.

Nhìn lại một chút cái bình thủy tinh trôi lơ lửng ngay trước mắt kia bên trong đựng chất lỏng xanh mơn mởn, Thẩm Duyệt biết rõ đồ vật bên trong nhất định là có vấn đề.

Nhưng Thẩm Duyệt thật sự là sắp đến đường cùng rồi, chẳng những đói đến khó chịu, còn có một Cao Tuấn Long ở bên cạnh nhìn chòng chọc cô ta nữa. Hơn nữa, là cho người công hội những lính đánh thuê kia ăn, vậy cũng là kẻ địch của Vân Khởi, ha ha, kẻ địch của Vân Khởi liền là bằng hữu của cô.

"Ngươi không có lựa chọn nào khác, nếu không ta hiện tại liền giết ngươi," người nọ giọng nói âm trầm, khiến cho Thẩm Duyệt nhịn không được thân thể run lên.

"Nếu như ngươi có thể làm tốt chuyện này, những vật này sẽ là của ngươi, " chỉ thấy trong tay người kia cầm thêm một cái bình, bên trong bình là tinh hạch tang thi, dĩ nhiên là vài cái tinh hạch tang thi cấp sáu.

Thẩm Duyệt hai mắt đã chăm chú vào kia bình thủy tinh kia, nếu như cô có thể được đến mấy viên tinh hạch tang thi cấp sáu kia, vậy thì có mấy ngàn cân lương thực a.

Như vậy cô chẳng những có thể mua được một cái phòng ở tốt, còn không cần lo lắng đói bụng, tốt, thật sự là rất tốt!

"Được, ta đáp ứng," Thẩm Duyệt sảng khoái đáp ứng, bởi vì cô đã sắp cùng đường rồi, mặc dù phía trước là vách núi, cô cũng nhảy. Hơn nữa, nói không chừng, đây là cơ hội của cô, người trước mắt cũng không biết là ai?

Thẩm Duyệt tròng mắt xoay chuyển, hy vọng có thể xuyên thấu qua áo choàng trông thấy khuôn mặt người bên trong áo choàng kia.

"Hừ, " kia áo choàng trong lòng người hừ lạnh một tiếng, một cái xoay người liền biến mất ở trước mặt Thẩm Duyệt.

Thẩm Duyệt đem tinh hạch tang thi cấp năm cẩn thận cất vào trong ngực, trong tay nắm thật chặt cái bình chất lỏng màu xanh biếc kia, nghĩ tới như thế nào mới có thể đem những vật này thả vào trong phòng bếp công hội lính đánh thuê.

Thẩm Duyệt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ muốn tìm đến một người có thể trợ giúp chính mình, đó chính là cha ruột của cô ta, Thẩm Hoa Vinh.

Mà đang ở trong gian lều rách bị đói Dương Mai sớm đã bị Thẩm Duyệt quên đến sau đầu. Thẩm Hoa Vinh ở trong một cái hẻm nhỏ hẻo lánh chịu lạnh một đêm, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, liền đi thẳng đến công hội lính đánh thuê.

Hắn rất nhanh liền muốn chết đói rồi, tiểu tiện nhân Vân Khởi kia nói muốn cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, những chó săn kia sau khi biết chuyện này, ngay cả cửa chính khu dân cư đều không cho hắn vào.

Ở quen với tòa nhà ấm áp như xuân kia, giờ lại phải chịu lạnh ở đầu đường xó chợ, Thẩm Hoa Vinh thật sự là hối hận muốn chết rồi. Nhưng bây giờ cũng không có pháp luật xử lý, hắn nghĩ muốn trở lại ở trong tòa nhà ấm áp kia chỉ có thể đi cầu Vân Khởi.

Hy vọng tiểu tiện nhân kia chỉ là nói đùa, nếu không hắn thật đúng là không biết nên làm gì bây giờ.

Thẩm Hoa Vinh chịu đựng tiếng kêu đói bụng từ trong bụng truyền đến, liền chạy tới cửa lớn công hội lính đánh thuê. Bên trong công hội mọi người đều rất khẩn trương, mặc dù có tinh hạch của Vân Khởi bổ sung dị năng, nhưng đã chống đỡ cả đêm không ngừng phóng thích dị năng, mọi người đều đã sắp không chịu nổi, những dị năng giả  sắc mặt đã có chút tái nhợt, nhưng vẫn còn đang kiên trì chống lại tang thi.

Loại nghị lực này, khiến cho nhân viên bình thường làm việc trong công hội đều rất bội phục, đôi mắt tràn đầy chờ đợi nhìn chằm chằm những dị năng giả kia chống đỡ tang thi.

Trong công hội nhân viên nói chuyện đều rất nhỏ nhẹ, chỉ sợ quấy rầy những dị năng giả kia đang kiên cường chống lại tang thi.

Thời điểm Thẩm Hoa Vinh tới, hộ vệ giữ cửa căn bản không cho Thẩm Hoa Vinh tiến vào.

"Dựa vào cái gì không cho ta vào a?" Thẩm Hoa Vinh không phục ồn ào kêu 

"Ta là cha ruột của hội trưởng các ngươi."

Hai người hộ vệ bĩu môi một cái, hướng tới Thẩm Hoa Vinh trợn trắng cả mắt, cho tới bây giờ chưa thấy qua người có da mặt dầy như vậy. Hôm qua mới đầu độc hội trưởng mà bọn họ tôn kính, nếu như không là hội trưởng của bọn họ mạng lớn, mạng hội trưởng của bọn họ đều không có biết sẽ như thế nào đâu.

Nếu như người trước mắt không là cha ruột của hội trưởng bọn họ, bọn họ nhất định giết hắn rồi. Có thể bảo trụ một cái mạng đã rất không dễ dàng, thế nhưng còn dám nghĩ tới vinh hoa phú quý, nghĩ hay lắm.

Hai người hộ vệ căn bản không phản ứng trước Thẩm Hoa Vinh.

Thẩm Hoa Vinh không cam lòng ưỡn lồng ngực, muốn xông vào, nhưng hắn chỉ là một người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của hai cái dị năng giả?

"Các ngươi cho ta vào đi, cho ta vào đi, " Thẩm Hoa Vinh lại muốn xông vào.

"Cút!" Một dị năng giả hung hăng vừa dùng lực liền đem Thẩm Hoa Vinh đẩy một cái té ngã.

"Ai u! Ai u!" Thẩm Hoa Vinh dù sao đã lớn tuổi, té lăn trên đất, eo có chút đau.

"Các ngươi, các ngươi?" Thẩm Hoa Vinh trừng mắt nhìn hai cái dị năng giả

"Các ngươi chờ đó cho ta, ta là cha của hội trưởng các ngươi, các ngươi dám đối với ta như vậy, ta nhất định khiến con gái của ta đem các ngươi giết chết, giết chết các ngươi, các ngươi hai người này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mắt chó nhìn người thấp."

"Lão già này, ngươi tốt nhất đi nhanh lên, nếu không cẩn thận ta đánh ngươi,"

"Đúng đấy, thiếu chút nữa hại chết hội trường của chúng ta, còn có mặt mũi làm cha của hội trường chúng ta, da mặt của ngươi cũng thật là dầy a."

"Hừ, các ngươi biết cái gì, ta làm sao có thể độc hại Vân Khởi con gái của ta được, là do Thẩm Duyệt nữ nhân kia dạ thuốc, chẳng liên quan tới ta, các ngươi phải tin tưởng ta" Thẩm Hoa Vinh hiện tại rất sợ người khác nhắc tới chuyện này. Chuyện này đến cùng cùng hắn có quan hệ hay không, chỉ có chính hắn rõ ràng nhất.

"Hừ, không biết xấu hổ, dám làm không dám chịu lão già khốn kiếp."

"Các ngươi mắng ta, chính là mắng hội trưởng các ngươi, ta sẽ nói cho con gái của ta, các ngươi hãy chờ bị con gái của ta đánh chết đi" Thẩm Hoa Vinh nhảy lên chửi mắng không khác gì người đàn bà chanh chua ở ngoài chợ. Nhưng mà khổ nỗi hai người thủ vệ kia đem đầu lắc lắc một cái, căn bản không phản ứng với Thẩm Hoa Vinh. Thẩm Hoa Vinh biết rõ đạo lý tiểu quỷ khó dây dưa, vì vậy hắn biến đổi chiến lược khác.

"Hai vị huynh đệ a, vừa rồi là ta không đúng, ta khốn kiếp, ta khốn kiếp, " Thẩm Hoa Vinh cười vẻ mặt nịnh nọt nhìn xem hai người thủ vệ.

Hai người thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, khinh bỉ trong mắt càng sâu.

Gặp hai người thủ vệ vẫn không để ý đến hắn, Thẩm Hoa Vinh trong nội tâm thầm mắng. Nhưng trên mặt vẫn là một bộ nịnh nọt 

"Hai vị huynh đệ a, mặc kệ ta làm cái gì, hội trưởng các ngươi thủy chung vẫn là con gái của ta, thân nhân có nơi nào mang thù nhau a!"

Thẩm Hoa Vinh nói tiếp 

"Chúng ta là cha con ruột thịt, nếu như không phải là có ta, nơi nào có đến hội trưởng các ngươi, cha con chúng ta nhất định sẽ hòa hảo, các ngươi nói có đúng hay không?"

Hai người thủ vệ nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, im lặng, không nói lời nào.

Thẩm Hoa Vinh cho rằng hai người kia nghĩ mình nói có đạo lý, vì vậy nói càng thêm hưng khởi 

"Hội trưởng các ngươi từ trước đến nay đều là một đứa con   hiếu thuận, lần này bất quá là hiểu lầm, chỉ cần đem hiểu lầm giải trừ, cha con chúng ta cũng sẽ trở nên tốt đẹp a."

Thẩm Hoa Vinh càng nói càng cảm giác mình nói đúng 

"Chỉ cần cha con chúng ta hòa hảo, ta nhất định sẽ ở trước mặt con gái của ta nói hai vị huynh đệ lời hữu ích, nhất định các ngươi sẽ được lên chức, như thế nào?"

Thẩm Hoa Vinh cảm thấy chỉ cần là người có đầu óc cũng sẽ đáp ứng điều kiện của mình. Nhưng mà hai người thủ vệ hết lần này tới lần khác không đoái hoài

"Chúng ta mặc kệ về sau, chúng ta chỉ biết là, hội trưởng hiện tại không cho phép ngươi tiến vào công hội."

"Các ngươi?" Thẩm Hoa Vinh không nghĩ tới tự mình nói nhiều như vậy, hai tên khốn kiếp kia lại không cho phép chính mình tiến vào công hội, thật sự là tức chết hắn.

Thẩm Hoa Vinh không còn cách nào, chỉ có thể ngồi xổm ở trước công hội nghỉ một chút, hắn thật đói, toàn thân đều không có khí lực, trong khi giãy chết, hắn lạnh quá.

Hai người hộ vệ gặp Thẩm Hoa Vinh ngồi xổm ở cửa, ngược lại cũng không có lại đuổi. Trong lòng bọn hắn kỳ thật đã ở đánh trống, dù sao Thẩm Hoa Vinh là cha của hội trưởng bọn họ, chuyện này là không ai có thể phủ nhận. Nghe nói hội trưởng của bọn họ thật sự rất hiếu thuận, nếu như hội trưởng của bọn họ thật sự tha thứ lão già khốn kiếp ở trước mắt, bọn họ không biết đã mắng lão già khốn kiếp kia bao nhiêu lời thô tục, còn không biết lão già khốn kiếp kia muốn như thế nào trả thù bọn họ đâu?

Thẩm Hoa Vinh ngồi xổm tránh gió trong góc, tròng mắt loạn chuyển, hy vọng có thể nghĩ một biện pháp tốt, làm cho mình trà trộn vào cũng rời đi tốt, chỉ cần có thể nhìn thấy Vân Khởi, vậy là tốt rồi.

Thẩm Hoa Vinh âm thầm nghĩ tới biện pháp, bất kể thế nào mà nói, Vân Khởi đều là con gái của hắn, hắn chẳng lẽ quỳ xuống cầu xin cô ta, cô ta còn có thể không tha thứ cho hắn?