Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 51: Tang thi kỳ lạ




“Rống----“

Đối mặt với một tang thi mặt người thân hư thối bốn mắt nhìn nhau, một mắt mông lung hư thối, một mắt kinh hãi dị thường, Tần Nguyệt chớp cũng không dám chớp, thẳng đến nhìn thấy đối phương nước miếng đậm sệt nơi khóe miệng chưa từng có khép lại rơi trên mặt đất thành một bãi nhỏ, Tần Nguyệt mới hấp một hơi khí lạnh, thanh âm không lớn ngược lại cái đầu bình thường như ngâm trong nước đá lại phá vỡ cục diện.

Hưu, bóng xanh chợt lóe.

Sau đập vào mặt hư thối tanh tưởi, Tần Nguyệt nhanh nhẹn tránh né lui ra, nghiêng người trốn tang thi tập kích, may mắn bình thường chăm chỉ luyện tập thân thể, không thì cự ly gần như vậy không cách nào né tránh. Con tang thi đầu người này mang theo mùi thúi đặc hữu của chúng nó cùng với Tần Nguyệt bổ qua, rất nhanh vang lên âm thanh vật thể dụng vào vách tường, một trận bùm bùm tiếng vang qua đi, nó từ trong đống rác bò lên lắc lắc đầu, dựng lên thân mình lại tính toán hướng Tần Nguyệt đánh tới.

Tần Nguyệt cảnh giác nhìn, toàn thân hiện ra trạng thái phòng ngự rõ rệt, đây là một cái tang thi biến dị, nguy hiểm nhất phải kể tới răng nanh cùng móng vuốt của nó. Mắt thấy tang thi vọt tới, không kịp ngẫm nghĩ, Tần Nguyệt ngưng tụ dị năng liền đập qua, vừa lúc đập trúng mặt nó, thanh âm đùng đùng thật nhỏ của ngọn lửa đang cháy vang lên, cái đuôi con tang thi này như thằn lằn giương miệng rộng phát ra tiếng hét thảm thiết, “Ngao-------“ tiếp thân thể nó lộn nhào mấy vòng dưới đất làm lộ ra càng nhiều da thịt. Một trận này làm người ta ê răng ghê tởm, con tang thi tức giận, mở ra răng nanh hướng Tần Nguyệt xông đến.

Tinh phong lần nữa ập đến, Tần Nguyệt mặt không đổi sắc đứng tại chỗ. Tình huống càng nguy hiểm cô càng băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân ở giai đoạn đề phòng, không chừa cho nó có một cơ hội nào. Con tang thi lao tới thất bại liền dùng đuôi dài quật đến, đông thời phát ra âm thanh tức giận.

Tốc độ của nó càng ngày càng nhanh!

Tần Nguyệt cẩn thận quan sát bốn phía phán đoán khả năng tang thi xuất kích, đến khi con tang thi xanh biếc lại lần nữa tập kích, Tần Nguyệt rất nhanh bắt được cơ hội một cước đạp ra bản thể, dùng búa chém thẳng tới, đáng tiếc tốc độ tang thi qua nhanh, cô không tài nào bắt nổi, chỉ chém đứt một đoạn đuôi của nó.

Máu hôi thối từ đó bắn ra, vừa lúc phun tới trên mặt Tần Nguyệt, cô không có thời gian lau đi sạch sẽ lại huy búa nhắm đầu tang thi, bị nó nghiêng một cái tránh qua.

Mất đi cái đuôi tang thi hiển nhiên không còn linh hoạt như trước, thời điểm nó né tránh rõ ràng vị trí lệch khỏi quỹ đạo mong muốn. Tần Nguyệt thừa dịp nó còn chưa thích ứng bản thể không có cái đuôi sau lưng, một búa lại tới, nháy mặt lại từ trong không gian cầm ra búa mới, cô chân vừa đạp, dùng sức nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt búa dùng sức chém đầu tang thi.

Tê---- ---

Lúc này tốc độ tang thi chạy trốn rõ ràng chậm một chút trực tiếp bị Tần Nguyệt chém trúng, thuận lợi phá vỡ da thịt nó, tang thi không ngừng lắc đầu, bất quá cô làm sao bỏ được cơ hội tốt này lại dùng thêm sức, âm tanh xương vỡ vụn. Tang thi tru lên đau đớn liền vung tay loạn xạ đến Tần Nguyệt, cô ngưng dị năng ném đến móng vuốt đang vung tới, lại từ trong không gian lấy ra búa mới chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Tang thi da biếc trên đầu cắm búa hãm sâu dần vào da thịt nó máu đen chảy ra, lại theo cử động làm toàn thân đều dính phải trông còn ghê tởm hơn lúc nãy. Tần Nguyệt tính toán tốc độ cùng với sức chịu đựngc của con này, không chút khách khí lại cầm búa bổ nhào tới, mục tiêu là chỗ cũ, lại sử dụng một ít dị năng đáng tới, rất nhanh con tang thi này hết chịu đừng liền gục xuống đất.

Phá vỡ đầu tang thi, Tần Nguyệt lấy ra tinh hạch tùy tiện ném vào không gian, đến khi cô dứng lên mới phát hiện trên cánh tay mấy vết chầy da, bất quá cô cũng không thèo để ý, tùy tiện lắc lắc, xác nhận không có vấn đề gì mới xoay người bước đi ra ngoài.

Nơi này vẫn không có bóng dáng ai, mang theo một tia thiện lương đốt chaystang thi nơi này xóa tan mùi vị huyết tinh. Trên đường trở về cô chỉ gặp bốn năm tang thi, không đợi nó tru lên liền một bổ nhào qua mất mạng sau không chút khách khí đào ra tinh hạch.

Thời gian trôi nhanh, bốn phía vắng vẻ không chút âm thanh.

Ánh nắng màu cam ảm đạm chiếu trên mặt đường, nhà nhà một bên bóng dáng, thiếu nữ một bên huy động búa trong tay, quái vật liên tiếp ngã xuống, tùy ý cho cô nàng chơi đùa.

Dát----- dát------

Hoàng hôn buông xuống, quạ đen giương cánh phía bầu trời, thanh âm thô thô khàn khàn khiến người ta nghe thấy mà thê lương, thế giới yên tĩnh giồng như một tòa khổng lồ bãi tha ma, khắp nơi tiết lộ ra khí tức bất thường.

Tần Nguyệt trở lại doanh địa không sớm không muộn, nhóm người về sớm đã chuẩn bị bắt đầu nấu cơm, phần lớn người thấy cô trở lại đều quay sang nhìn, phát hiện cô không mang gì trở về liền xoay người vội vàng làm tiếp công việc của mình.

Từ sau cốp xe lấy ra thức ăn cùng nước uống lúc trước quân đội đưa, dù sao hôm đó mọi người đều nhìn thấy, che đậy còn không bằng quang minh chính đại lấy ra ăn xong đỡ phải bị những người không có tâm ý tốt nhớ kỹ. Tần Nguyệt không chút để ý ánh mắt của người xung quanh, đơn giản uống nước khoáng. Trong lúc đó Nguyên Tuyền có đến một chút, đại ý là bảo cô lần sau không được ra ngoài một mình, sợ nếu gặp chuyện không may không ai chiếu cố. Tần Nguyệt chỉ tùy tiện đáp ứng qua loa nhưng trong lòng không cho là đúng, nhiều người có nhiều chỗ tốt, nhưng tương đối, sau lưng ít ai lại tín nhiệm được, một khi bị phản bội chỉ có thể thở dài, chỉ trách ánh mắt mình vụng về, không trách được người khác.

Ăn xong, Tần Nguyệt tìm một nơi vứt đi, cái hộp cô vừa vứt đi bị một tiểu hài tử nhặt lên, đại khái là nhìn thấy Tần Nguyệt ăn quá sạch sẽ nên có chút thất vọng, bất quá vẫn dùng ngón tay trỏ đến trong hộp, ý đồ lấy xuống một lớp dầu mỡ còn dư lại. Hắn đem đến bên miệng dùng lưỡi liếm liếm ngón trỏ, quay đầu dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn Tần Nguyệt, đáng tiếc cô gái là Tần Nguyệt lại không thèm để ý đến nó, đành thất vọng lần nữa trở về.

Tình yêu tràn lan cái gì, coi như chết đi, nếu Tần Nguyệt sống hai đời rồi mà vẫn còn cái thứ đó chắc cô đã phải chết đi sống lại thêm vài lần nữa. Huống hồ so hắn với những đứa trẻ đáng thương khác thì hắn còn may chán, ít ra bên cạnh hắn còn bố mẹ. Tần Nguyệt xoay người đi ra ngoài, gió thổi bay mái tóc cô, phiêu động trong gió hiện lên gò má lãnh ý, có vẻ là người không dễ ở chung.

Mặt trời sắp biến mất chiếu xuống địa phương một ít ánh sáng vàng nhạt, cả thế giới giống như một bức tranh tà khí, tỏa ra một cỗ thê lương hoa mỹ bao la hùng vĩ. Tần Nguyệt đứng tại chỗ cao quan sát hoàng hôn của trấn nhỏ, xa xa liên tục có nhiều người đang trở về. Đến khi trở về đại khái có chút động tĩnh nhỏ, những người bình an đối với người nhà hắn là rất vui vẻ, chẳng sợ họ không mang thực vật trở về chỉ hơi buồn một chút sau lại nghĩ thoáng, một số chưa trở về thì lại có vẻ lo âu bất an, còn lại nghe được tin dữ thì khóc một hồi, một mảnh thê lương.

Lại qua một giờ trôi qua, người ra ngoài hầu hết đã về, không trở về chứng tỏ không trở lại nữa.

Màn đêm lặng lẽ giáng xuống, hắc ám bao phủ toàn bộ, âm thanh đống lửa thường thường vang lên đùng đùng rất nhỏ, Tần Nguyệt mở ra ánh mắt, quan sát xung quanh, xác nhận không mọi người đều ngủ mới vận dụng ý niệm tiến vào không gian.

Không gian biến hóa không biểu hiện rõ rệt, nhưng người sở hữu nó lại dễ dàng nhận ra điểm bất đồng, đầu tiên không gian như lớn hơn, tiếp theo là đất đai phì nhiêu hơn. Cô suy đoán biến hóa là do Ngọc Thạch, chắc là Ngọc Thạch bên trong có gì đó bị không gian hấp thụ, còn đất biến hóa không biết có phải hay không cùng vàng bạc có liên quan. Nhân loại tiến hóa đều lấy ra đồ vật theo yêu cầu, như vậy hoàn trả tự nhiên là điều hiển nhiên.

Thảm thực vật trong không gian sinh trưởng rất tốt, mỗi một dốc thực vật Thủy Linh Linh rất có tinh thần. Tần Nguyệt đi trên con đường nhỏ ở đồng ruộng, thuận tay thu hoạch rau quả đã chín. Về phần không gian mới mở rộng tới hơn 1 m2 cũng không lãng phí, quyết đoán lấy ra một ít giống gieo xuống đất. Tuy rằng Ngọc Thạch hôm nay thu được không phải rất nhiều nhưng tin tức không gian mở rộng ra cũng khiến trong người vui sướng.

Làm xong hết thảy, Tần Nguyệt đi đến bên hồ vớt ra tinh hạch bên trong, liền tại bên cạnh hấp thu. Hiện tại tinh hạch cấp thấp đối với cô đã không còn nhiều tác dụng nhưng có chút ít còn hơn không, số lượng có thể bù lại chất lượng, nói chung cài gì đều giúp cường. Ngược lại mấy tinh hạch cao cấp đối với cô rất có tác dụng, đáng tiếc số lượng lại chỉ có mấy viên, về sau không chạm được quái vật còn không nói, tính nguy hiểm còn rất lớn, bất quá thế đạo bây giờ, trừ bỏ những người có mệnh tốt, ai mà không đem đầu xuyên tại trên lưng quần kiếm ăn.

Thời điểm cô từ trong không gian đi ra trời còn tờ mờ tối, cô lại nằm lên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Thẳng đến sáng sớm hôm sau mặt trời chiếu lên đỉnh núi cô tỉnh dậy thấy mọi người trong doanh địa đều đã thức, mọi người đều biết qua mấy phút sau là gấp rút lên đường. Sắc trời sáng hẳn ai nấy đều dọn dẹp xong hành lý của mình, sợ để sót cái gì, mấy tiểu hài tử vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh ngủ mắt mơ mơ màng màng theo bên cạnh ba mẹ không dám chạy loạn.

Mấy ngày nay mọi người đã không còn có thói quen ăn điểm tâm, bởi vì tiết kiệm lương thực rất nhiều người chỉ ăn hai bữa cơm, thậm chí có người còn ít hơn. Buổi sáng không có hoạt động giải trí, mọi người nhỏ giọng cùng những người xung quanh trò chuyện trao đổi tin tức, một lúc sau phía trước vang lên tin tức, những quân nhân bắt đầu động mọi người ai nấy đều chen lấn nhau, sợ bỏ lỡ vị trí tốt.

Liên tục đi được mấy ngày, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy căn cứ Nam Phương.

Căn cứ Nam Phương rất lớn, tường bao quanh nhìn qua rất dày, đám lính vác súng canh giữ xung quanh ở tại những vị trí nhất định, phòng ngừa tang thi tập kích. Cửa chính an bài một đội ngũ chỉnh tề giám sát, nếu phát hiện có người xông vào hoặc tang thi đều không chút nháy mắt nổ súng.

Tần Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía trước, trước cửa chính một đội ngũ kéo rất dài, mọi người phần lớn nhìn qua chật vật không chịu nổi nhưng trong ánh mắt mệt mỏi đầy tơ máu lại hiện lên tia hy vọng sống sót mãnh liệt. Đội ngũ di chuyển với tốc độ rất chậm, kiểm tra phi thường nghiêm khắc, còn có một điều cứng nhắc, nếu không có tài năng gì đặc thù phải giao năm túi gạo, hoặc lấy lương thực tương ứng trao đổi.

Hai giờ sau, cũng đã đến đội ngũ Tần Nguyệt, cô tiếp nhận bảng thông tin thủ vệ đưa tới, sau cầm bút trực tiếp viết lên, tuy rằng đứng xem rất nghiêm túc nhưng trừ bỏ tên là thật, còn lại một cái đều không có cái nào là thật, ngay cả dị năng cô cũng giấu đi, không có điền đầy đủ.

Thật vất vả làm xong một loạt kiểm tra, hay cũng bởi vì có chút ít quan hệ với Từ Đức nên được miễn bị giam trong phòng ba ngày, Tần Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay khi chân vừa rảo bước tiến vào cổng căn cứ thì một tiểu hài tử khoảng tám tuổi liền từ bên trong vọt ra, ôm chặt đùi Tần Nguyệt kích động hô: “Mẹ.”