Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 47: Quá Khứ




Trong bóng đêm, không có ngọn đèn dầu, nhưng trong xe từng đôi mắt lại lóe lên ánh sáng.

Cố Cẩn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn kỳ thật có chút đố kỵ.

Thời điểm hắn phát sốt Cố Ngọc cũng chưa từng cẩn thận đem hắn ôm vào trong ngực chiếu cố, nhưng lúc này Trịnh Gia lại dựa vào trong lòng ngực chị hắn, cho dù không phải là che chở như bảo bối, nhưng cũng là đãi ngộ khác biệt.

Cố Cẩn ở trong lòng kháng nghị.

“Cậu ẩy đang thăng cấp.” Cố Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, không có xem nhẹ những vết thương trên mặt hắn, ánh mắt cô buồn bã, “Chờ qua hôm nay, mấy người các cậu đều đi theo tôi cùng nhau luyện thể năng*(năng lực thân thể)…… Còn có chiêu thức đánh nhau.”

Chiêu thức đánh nhau của Cố Ngọc có thể xem như cô ở trong mỗi lần chiến đấu mà học hỏi ra được, cô không có lão sư chuyên nghiệp, cũng coi như không thầy dạy nhưng vẫn hiểu, chỉ là từ trong những lần đối mặt với tình cảnh nguy hiểm cùng với thân thể con người tìm tòi hiểu biết, như thế nào để trong lúc chiến đấu có thể cho tạo thành thương tổn trí mạng cho đối phương.

“Ân.” Cố Cẩn yên lặng gật đầu, lại đem đầu quay sang một bên, Cố Ngọc quả nhiên ghét bỏ hắn, hắn phải càng nỗ lực hơn mới được.

“Tôi…… cũng phải luyện sao?” Hàn Thải Liên run giọng hỏi, với trọng lượng của hắn thì không phải huấn luyện sẽ rất khó khăn sao. Tuy rằng bởi vì từ khi có dị năng, thể lực cùng tốc độ đều tăng lên, nhưng thật muốn để Cố Ngọc huấn luyện, hắn nuốt trôi cái khổ kia được sao?

Hắn không thể an tĩnh làm một mỹ nam tử biến ra trái cây sao?(Mỹ nam tử? What?)

Hàn Thải Liên, cậu nghe cho rõ, bất luận người nào trong chúng ta đều không có nghĩa vụ cứu cậu, thời điểm gặp phải nguy hiểm, cậu phải hiểu được tự mình bảo hộ bản thân, bằng không ở mạt thế này cậu sẽ sống không nổi.” Thái độ Cố Ngọc nghiêm túc, trên mặt không có một chút ý cười.

Hàn Thải Liên lập tức cúi đầu, hữu khí vô lực lên tiếng, “…… Được rồi, tôi luyện.”

Người khác đích xác không có nghĩa vụ trợ giúp hắn, ngay cả nhóm Cố Ngọc bọn họ có thể mang theo hắn, Hàn Thải Liên đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thiên hạ này quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí.

Bất quá nghĩ đến Phương Tử Di miêu tả Cố Ngọc cường đại như vậy, nếu hắn cũng có thể trở nên mạnh mẽ một chút, cho dù không thể giống như Cố Ngọc, nhưng có thể gia tăng một chút sức chiến đấu, ít nhất sẽ không vĩnh viễn tránh ở phía sau người khác, sẽ không giống tình huống hôm nay như vậy. Thời điểm Cố Cẩn đứng ra bảo hộ hắn, hắn sẽ không chỉ ở một chỗ yên lặng nhìn, hắn cũng có thể động thân đi ra.

Tưởng tượng như vậy, trong mắt Hàn Thải Liên thần sắc dần dần trở nên kiên định, còn dùng một đôi mắt rực rỡ lấp lánh nhìn Cố Cẩn, đem Cố Cẩn bị nhìn đến sởn tóc gáy, hai tay khoanh lại trước ngực cảnh giác nói: “Tôi không có phương diện ham mê kiểu đó, cậu đừng đánh chủ ý lên tôi."

Hàn Thải Liên sửng sốt, Phương Tử Di lại tuôn ra một trận tiếng cười, “Hai người các ngươi cũng thật thích chơi!”

“Cố tỷ, tôi sẽ hảo hảo học.” Sau khi cười vui vẻ, Phương Tử Di nghiêm túc nhìn về phía Cố Ngọc, thời đại này người tài ba xuất hiện lớp lớp, cô cũng muốn cho bản thân thật kiên cường, trở nên càng thêm mạnh mẽ.

“Cô có cảm giác không khoẻ hay không?” Cố Ngọc duỗi tay để trên cổ tay Phương Tử Di, mạch đập nhảy lên nhanh như cũ, quanh thân cô ấy cũng nóng lên, lại không có dấu hiệu hôn mê, thật đúng là kỳ quái.

“Không có, tôi chỉ cảm thấy thực phấn khởi, cũng không biết chính mình có thể đạt được dị năng không?” Phương Tử Di chớp mắt lấp lánh, nóng lòng muốn Cố Ngọc giải thích nghi hoặc này.

Cố Ngọc nhíu mày, nghĩ nghĩ lại lắc lắc đầu, “Tôi không có gặp được người nào ở thời điểm biến dị lại thanh tỉnh như vậy, nhưng có lẽ cô là một ngoại lệ.”

Đương nhiên, ngoại lệ này không chỉ có Phương Tử Di, ngay cả cô cũng……

Khi Cố Ngọc thăng cấp ngay chính cô cũng cảm thấy không thể hiểu được, cứ như vậy một đường chém giết đi qua cô liền thăng cấp, hay là do tác dụng của viên tinh hạch người biến dị bò sát gần đạt cấp 3 kia?

Tinh hạch kia tuy là chỉ xê xích kém chút nữa là đạt cấp 3, nhưng năng lượng trong đó cũng không đơn giản mà so sánh với tinh hạch cấp 2 bình thường, đó là năng lượng được nhân lên gấp bội so với năng lượng trong tinh hạch cấp 2 bình thường.

Tuy rằng hôm nay một đường chiến đấu, cô cũng không có hiện tượng kiệt sức, thể năng thường thì càng luyện sẽ càng mạnh, còn có các chiêu thức đánh nhau, cô cũng ở dần dần tìm về cảm giác quen thuộc.

Mệt mỏi một ngày, đêm đã khuya, mấy người Cố Cẩn lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Cố Ngọc không có ngủ, cô nhẹ nhàng đem thảm đắp trên người Trịnh Gia, hắn tựa hồ ngủ có chút không an ổn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi tay còn vô ý thức ở không trung huy động, tựa như muốn bắt lấy cái gì đó.

Cố Ngọc do dự một chút, duỗi tay đem tay Trịnh Gia cầm lấy, hai tay hắn lập tức như tìm thấy được tâm phúc của mình, đem tay nhỏ cô gắt gao nắm chặt, sau đó đặt ở trên ngực hắn.

Lúc này, trên khuôn mặt Trịnh Gia mới lộ ra một tia an tâm tươi cười.

Cố Ngọc cứng họng.

Mạt thế đệ nhất cường giả trong truyền thuyết, Trịnh Gia có song hệ dị năng cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trong lòng cô, thậm chí còn có vẻ mặt nhỏ yếu cần bảo hộ, hắn như vậy bất cứ người nào nhìn cũng cảm thấy có chút chua xót?

Hắn đã từng trải qua cái gì?

……

Trịnh Gia cảm thấy hắn mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng hắn trở về lúc còn nhỏ.

Cha mẹ bởi vì ngoài ý muốn mà chết, hắn không thể không mang theo thân phận cô nhi gian nan ở trong nhà các thân thích, cữu cữu, tiểu dì, cô mẫu……

Ban đầu bọn họ đối với hắn còn khá tốt, có lẽ là xuất phát từ thương hại, nhưng ở lâu cùng một chỗ bọn họ liền ghét bỏ hắn, mắng hắn là đứa dư thừa phiền toái.

Những em họ của hắn ăn mặc luôn là tinh xảo đẹp đẽ, thơm ngon, để lại cho hắn đều là cơm thừa canh cặn, thậm chí hắn còn phải ôm đồm một đống việc nhà, nhưng dù là như vậy hắn cũng chạy không thoát chuyện dượng hắn say rượu vung tay vung chân đánh hắn.

Rốt cuộc trong một đêm mưa, hắn chạy, hắn chạy tới nhà bà ngoại.

Nhưng bà ngoại hai mắt mù loà không có biện pháp chiếu cố hắn, hắn không sợ, hắn cái gì cũng sẽ làm, hắn có thể chiếu cố bà ngoại.

Cứ như vậy hắn ở lại nhà bà ngoại.

Cha mẹ lưu lại tài sản cho hắn cũng chỉ có một phòng ở, sau khi bán đi lấy tiền mặt mấy nhà dựa vào chuyện nuôi nấng hắn cũng đem ra chia cắt đến không còn cái gì cả.

Thời điểm hắn có thể ở bên ngoài làm công, hắn liền bắt đầu kiếm tiền, làm việc vặt, gây dựng sự nghiệp, học tập các loại kỹ năng, chỉ cần không phải trở lại gặp đám họ hàng đó, hắn đều có thể sống rất tốt, cũng có thể đem bà ngoại chiếu cố rất tốt.

Hắn học tập rất nhanh hiểu, lão sư nói hắn có IQ cao, cho nên sau khi hắn trải qua khảo hạch liền nhảy lớp lên thẳng đại học.

Nhưng tiếc nuối chính là, bà ngoại vào thời điểm hắn nhận được thư trúng tuyển đại học liền qua đời, cữu cữu tới muốn lấy lại nhà ở của bà ngoại, cũng thuận lý thành chương đem hắn đuổi ra ngoài.

Kỳ thật hắn không cần những tài sản đó, hắn có thể tự mình kiếm tiền, hắn chỉ là khổ sở, thân nhân mà hắn yêu thích đều từng bước từng bước mà rời xa hắn, trên đời này phảng phất như chỉ còn lại một mình hắn.

Người đều sợ cô đơn, Trịnh Gia cũng giống vậy, cho nên hắn thật cẩn thận bảo hộ chính mình, không muốn dễ dàng mở rộng lòng với người khác, hắn cho rằng chỉ có như vậy, hắn mới sẽ không bị thương, sẽ không khổ sở.

Nhưng Cố Ngọc cứ như vậy đột nhiên xông vào cuộc sống hắn.

Vào khi hắn nguy nan đã duỗi tay ra, vào thời khắc hắn sắp chết lại cứu lấy tánh mạng hắn, cô tựa như thiên sứ từ trên trời giáng xuống, tốt đẹp như vậy, cường đại như vậy.

Hắn cũng muốn trở nên mạnh mẽ, muốn cường đại để có thể bảo hộ cô!

Tia nắng ban mai dần xuất hiện, bàn tay to nắm lấy tay Cố Ngọc rốt cuộc có chút buông lỏng, cô mở mắt, liền đối mặt với một đôi mắt đen sáng ngời, cặp mắt đen kia lóe lên ý cười thanh triệt thuần tịnh*(trong sạch, an tĩnh), như một dòng nước mát, chậm rãi chảy vào trong lòng cô.