Phía sau Cố Ngọc cùng Trịnh Gia đang ở kệ để hàng nói chuyện, nghe được lời Lâm Hâm nói chuyện phiếm với nhóm Quách Triệt, theo tiếng nói cô nhịn không được chuyển tầm mắt từ kệ để hàng qua nhìn về phía Lâm Hâm, “Sau khi virus tang thi bùng nổ ngươi còn có thể gọi điện thoại?”
Thời gian đầu virus tang thi bùng nổ, không chỉ các tỉnh thậm chí thiết bị thông tin cả nước tất cả đều mất kết nối, muốn đả thông lại đường truyền sóng chắc hẳn không biết thời gian cụ thể là khi nào.
Bằng không sao lúc ấy Cố gia không thể tìm thấy Cố Cẩn, nếu có thể liên lạc, chỉ sợ cũng sẽ không chết đi....
“Tôi là nhân viên bên ngành công trình sản xuất thông tin, bên trong công ty chúng tôi có một thiết bị chuyên về phát sóng, cho nên có thể liên hệ.” Nhận thức qua Cố Ngọc lợi hại, Lâm Hâm một chút cũng không dám coi khinh cô gái này, tuy rằng tuổi so với hắn nhỏ hơn, nhưng năng lực lại làm người kính sợ.
“Vậy có thể liên hệ đến S tỉnh được không?” Ánh mắt Cố Ngọc sáng lên, cô đã cùng Cố Cẩn thuận lợi hội hợp, điểm quan trọng trước mắt là muốn trấn an cha mẹ làm cho bọn họ ở yên trong nhà chỗ nào cũng đừng đi, bằng không khi không thể liên lạc được chị em cô sẽ càng thêm lo lắng.
“Trừ phi bên kia cũng có người có thiết bị chuyên hút sóng điện thoại, nếu không sẽ không được.” Lâm Hâm lắc đầu, công ty bọn họ phân bố cả nước, nhưng đồng nghiệp bên S tỉnh hắn lại không quen biết, cho nên cũng không có biện pháp liên hệ.
Trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể liên hệ cùng các đồng nghiệp trong tỉnh hoặc trong thành phố, bằng không thời điểm thông tin cả nước đều gián đoạn chỉ có cái điện thoại này là có thể sử dụng, nháy mắt liền trở thành đường dây nóng.
“Nguyên lai là như vậy sao.” Cố Ngọc trầm mặc, một lát sau lại hỏi Lâm Hâm, “Có thể tìm cho chúng tôi mấy cái điện thoại này được không?”
Liền tính không thể liên hệ đến cha mẹ ở S tỉnh phía xa, vậy làm mấy bộ cho bọn họ giữ lại trên người, cho dù đột nhiên tách ra còn có thể liên lạc lại được.
“Công ty chúng tôi có trữ hàng, nhưng là ở trong thành.” Lâm Hâm sắc mặt có chút khó xử, bọn họ chính là từ trong thành chạy ra ngoài, tất nhiên không muốn trở lại nơi đó, “Tuy rằng là thiết bị chuyên phát sóng, nhưng cũng không biết khi nào sẽ bị ngắt sóng, các người không cần thiết phải đi mạo hiểm như vậy.”
“Tôi có đem theo bản đồ, cậu đem vị trí công ty các cậu đánh dấu một chút.” Lâm Hâm không có cái nhìn xa như Cố Ngọc, hắn có lẽ chỉ cho rằng trận bùng nổ virus tang thi rất nhanh sẽ bình ổn, sinh hoạt sẽ lại trở về như thường, nhưng Cố Ngọc biết tình huống như vậy càng ngày càng không xong, nhân loại sắp diệt vong, người biến dị cùng thú biến dị thú sẽ quật khởi, cô không có cách nào ngăn cản biến hóa đại cục, chỉ có thể đủ khả năng bảo hộ chính mình cùng người mình để tâm.
Cho nên, vào giai đoạn hiện tại hết thảy đều có giá trị, tất cả đồ vật gì đó có thể sử dụng cô đều phải tìm mọi cách lấy được.
Lâm Hâm tuy rằng không hiểu cách làm Cố Ngọc, nhưng cũng ở trên bàn đồ trong di động chỉ ra vị trí cụ thể, thuận tiện nói cho Cố Ngọc kho hàng ở tầng một có thể lấy được hàng cô cần, cuối cùng còn cảm thán một tiếng, “Cố tiểu thư thực sự có dự kiến trước, lúc này internet đều đã tê liệt, may mắn cô còn tải xuống bản đồ, bằng không dù tôi có nói thì các người cũng khó mà tìm thấy.”
Cũng không phải xe Taxi chuyên dùng bản đồ như vậy chạy trong thành thị, mọi người ra cửa đều dựa vào bảng hướng dẫn, ngay cả Quách Triệt ra khỏi khu Trạch Loan cũng không dám cam đoan nói rằng hắn quen thuộc nơi đó, ngay cả trong khu nhà ở của mình, còn có rất nhiều góc xó xỉnh nào đó hắn chưa đặt chân đến đâu.
"Cố tỷ chúng tôi tất nhiên anh minh!” Phương Tử Di ngay lúc này còn không quên ôm đùi, tư thế oai hùng Cố Ngọc sớm đã khiến cô tâm phục, càng không cần phải nói đến những việc làm khi quyết định tuyệt nhiên rất dứt khoát, cái loại sát phạt quyết đoán giơ tay chém xuống này, thử hỏi được mấy nam nhân có thể làm được như vậy?
Cố Ngọc khóe miệng vừa kéo, bất quá cô để ý đến Phương Tử Di thậm chí cả Quách Triệt cùng Lâm Hâm, trên đỉnh đầu bọn họ đều đang nổi lên một tầng kim sắc, đó là đối với cô kính sợ hoặc nói đúng hơn là tin phục đi. Ít nhất đối với cô, những người có loại màu sắc này sẽ không làm ra chuyện hại cô.
Nghĩ như vậy, Cố Ngọc lại đối với dị năng của mình nhiều thêm một phân hiểu biết, bất động thanh sắc lại có thể thấy rõ nhân tâm a, thế gian này phỏng chừng không có mấy người có thể làm được.
Trịnh Gia yên lặng đứng ở một bên nhìn Cố Ngọc, trong mắt cũng có ý cười ấm áp, hắn thích nhìn thấy cô ở trong đám người loé sáng nổi bật, cho dù không nói một lời cũng có thể trở thành trung tâm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bọn họ đều ỷ lại cô, tín nhiệm cô, cảm giác như vậy thật tốt.
.......
Cố Cẩn không phụ sự kỳ vọng mà đem một đám người Cường ca lăn lộn đến chết đi sống lại, vì sợ bọn họ loạn kêu gọi bậy rước lấy phiền toái không cần thiết, cho nên trước khi bị điện giật trong miệng đám người đó khẳng định đều đầy vải bông.
Thời điểm Cố Ngọc đi xem Cường ca, hai chân hắn còn không ngừng co giật, đầu tóc đều dựng thẳng đứng, còn có mùi như châu chấu bị nướng khét *(dị vãi)
“Chị, người yên tâm, vẫn còn thở a!” Cố Cẩn chơi thật sự đã ghiền, Lôi điện có thể sử dụng trên đám người xấu này, hắn cũng cảm thấy hả giận.
Vừa rồi hắn đã hỏi qua những người trong siêu thị này, Cường ca một đường đến đây liền mạnh mẽ bá chiếm vật tư nơi này, không thiếu lần khi dễ bọn họ, nhưng mọi người đều là có giận mà không dám nói gì, bo bo giữ mình, nhưng cho dù như vậy uất ức oan uổng cũng chịu không ít.
Cái nữ nhân tên Vương Lệ Kiều kia là do Cường ca trên đường nhặt được, trong ngày mùa đông chỉ mặc một cái váy dài, bên ngoài mặc thêm áo khoác hơi mỏng, nhưng dáng người không tồi, thuộc hình dáng đầy đặn kiều diễm, chỉ là giờ phút này khuôn mặt có chút tiều tụy, khi ánh mắt Cố Ngọc nhìn qua đây liền có chút co rúm lại trốn tránh phía sau.
Cố Ngọc không có quản cô ta, nữ nhân như vậy trước mạt thế cũng có, mà sau mạt thế lại càng nhiều, cho rằng chỉ cần dựa vào thân thể liền có thể đổi lấy hết thảy, lại không biết rằng đứng trước tai nạn cùng sinh tử tùy thời đều có thể bị đối phương vứt bỏ, giá trị bọn họ thậm chí so với một con sủng vật còn kém xa.
“Chơi đủ rồi liền đi nghỉ ngơi, đêm nay dưỡng đủ tinh thần, ngày mai còn phải vào thành!” Cố Ngọc liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, lướt qua hắn trực tiếp đi tới cạnh cửa lớn siêu thị.
Một đám người Cường ca như ăn phải họng hoàng liên từng người một héo rũ trên góc cửa, thấy bọn họ đều không thể động đậy được, có vài người dẫn đầu đi đến bên này dẫm mấy đá cho hả giận, Cố Ngọc ở một bên nhìn thấy cũng không nói gì thêm.
Cô không bênh vực ai cả, cũng không có ý tứ giúp đỡ cho mọi người hết giận, là do đám Cường ca chắn đường cô, cô không thể không ra tay thôi.
Trước nửa đêm thực an tĩnh, đại bộ phận người trong siêu thị đều ngủ say, Cố Ngọc ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía trạm xăng dầu bên ngoài siêu thị, nơi đó còn có mấy cái đèn đường mỏng manh, giống như ngọn lửa quỷ dị trong đêm, chỉ đường dẫn lối cho những con người mê muội.
Đột nhiên, có hắc ảnh ở dưới ánh đèn thoảng qua, cấp tốc chạy nhanh về hướng siêu thị, tốc độ của nó thực nhanh, Cố Ngọc chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục u ám ở trong bóng đêm chợt loé, giống như một u linh đánh tới.*(má ưi, nửa đêm nửa hôm nằm edit mà nổi hết da gà)
Phanh!!!
Một tiếng va chạm lực lượng này đem cửa kính siêu thị đâm ra tiếng vang lớn, bừng tỉnh đám người đang trong giấc ngủ say.
“Là thứ gì?” Cố Cẩn một giây trước còn đang buồn ngủ, giây tiếp theo liền bò dậy đứng thẳng, ngơ ngác mà chỉ vào thứ bên ngoài cửa kính, một đôi mắt đều trừng lớn sắp thành chuông đồng.
Ngoài cửa kính đang có một con động vật cùng bọn họ cách nhau chỉ bằng một lớp kính, nhìn bộ dáng kia rất giống cẩu, nhưng nhìn kĩ lại không phải hoàn toàn là cẩu, thân thể nó càng thêm khổng lồ, cường tráng. Răng nanh lộ ra bên ngoài dường như còn dính tơ máu, một đôi mắt lóe lên quang mang thị huyết.
“Phụ trợ tôi!” Cố Ngọc đã sớm lên tinh thần, Sao băng kiếm bị đôi tay cô gắt gao nắm lấy, bàn chân hơi trầm xuống, chuẩn bị tốt tùy thời tiến công cùng né tránh.
Sau một lúc cửa kính bị va chạm đã nứt toạch thành hình mạng nhện dày đặc, lại đâm một lần nữa không nghi ngờ gì sẽ hoàn toàn vỡ vụn, nơi này chỉ là chỗ dừng chân tạm thời của bọn họ mà thôi, có lẽ tất cả mọi người không nghĩ tới nơi này kỳ thật yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.