Cố Ngọc ở trên xe quân dụng lục soát một hồi, cô nhớ rõ mỗi thùng xe phía sau đều có một rương đạn dược, đây là trang bị vũ khí cho quân nhân phụ trách mỗi xe.
Đàn dơi đến quá đột nhiên, tổng cộng có sáu chiếc xe quân dụng, mọi người đều hoảng không chọn đường lên đại một xe chạy trốn, vũ khí cùng đạn dược bên trong ai cũng không rảnh lấy ra.
Nhưng lúc này lại tiện nghi cho Cố Ngọc.
Cô dễ dàng mở ra rương đạn dược, chọn lựa súng ống thích hợp cho mình, lại dự phòng chút đạn dược cất vào ba lô, còn lại lựa ra mấy cây côn thương cho Trịnh Gia cùng Cố Cẩn, nếu có chỗ chứa cô hận không thể đem mấy thứ này đều dọn sạch vào tay mình a.
Đáng tiếc chính là chiếc xe quân dụng này không có xăng dự phòng, chạy cũng không được xa, hơn nữa còn nhiều người như vậy, nếu đi xe đến lúc hết xăng không phải vẫn phải đi bộ sao.
“Các ngươi có ai biết dùng súng?” Cố Ngọc ở trong đám người nhìn lướt qua, mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai tiến lên tiếp lời, đều sống trong xã hội hoà bình, bọn họ lại không phải cảnh sát cũng không phải quân nhân, làm sao có thể sử dụng vũ khí có tính sát thương?
“Không biết dùng súng không quan trọng, ta có thể dạy các ngươi, có người nào dám lấy côn thương không?” Cố Ngọc lại hỏi một tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, “Trời đã sáng, có khả năng chúng ta phải đường ai nấy đi, bên trong các ngươi bên lại không có người có dị năng, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn bảo hộ các ngươi, các ngươi phải học cách tự vệ!”
“Ta…… ta có thể học sao?” Có nữ sinh tuổi trẻ tóc ngắn chậm rãi về phía trước đi ra một bước, có chút nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Cố Ngọc, cô ta ăn mặc một thân áo lông vũ màu trắng, chỉ là trước mắt trên áo lông vũ có rất nhiều chỗ dơ bẩn, trong bóng đêm nhìn không rõ rốt cuộc là vết máu hay là tro bụi.
“Có thể.” Cố Ngọc gật đầu, Thi Trường bọn họ từ J đại cứu một nhóm người kia đều là người trẻ tuổi.
Nữ sinh này gọi là Phương Tử Di, sau khi cô ta đi ra, lại có mấy cái nam nữ sôi nổi tiến lên lãnh một khẩu súng, ở cái thế giới ăn thịt người này, không ai có thể vĩnh viễn tránh trong tháp ngà voi*(Dùng ngà voi điêu khắc thành tháp mỹ nghệ - tháp còn có ý nghĩa siêu thoát khỏi hiện thực hoặc là rời xa sinh hoạt thực tế đắm chìm trong mộng cảnh) cự tuyệt trưởng thành, muốn sống sót chính mình phải nỗ lực đi thích ứng cùng thay đổi.
Trịnh Gia cùng Cố Cẩn đang bảo vệ những người bị dơi trảo, cắn thương, thỉnh thoảng còn có thể an ủi trêu chọc vài câu, ở ngay lúc này bọn họ hoàn toàn có thể ném xuống mặc kệ chạy lấy người, cũng không có nghĩa vụ phụ trách sinh mệnh của người khác.
Mà Cố Ngọc ở bên kia đang dạy những người này sử dụng súng ống như thế nào, tỷ như mở chốt bảo hộ, kéo cò súng gì đó, còn tự tin làm mẫu biểu diễn trình độ xạ kích.
“Chị của ta cái gì cũng biết, thật là trâu bò!” Cố Cẩn xa xa nhìn đến không khỏi cảm thán một tiếng, Cố Ngọc phảng phất như đột nhiên trưởng thành, rõ ràng là một cô gái không lớn hơn so với hắn bao nhiêu, hiện tại toàn thân trên dưới chỉ có lãnh ngạnh cùng thành thục, là cái gì đã làm cô đột nhiên trưởng thành, là thế đạo ăn thịt người này sao?
Cố Cẩn có chút thương cảm.
“Cô ấy xác thật rất lợi hại.” Trịnh Gia trong mắt cũng nhiều thêm vài phần ý cười, từ khi nhận thức Cố Ngọc, nhân sinh hắn dường như bắt đầu may mắn, cho dù thế giới này đều bất hạnh, nhưng hắn cảm thấy chỉ cần có thể ở bên cạnh Cố Ngọc là đủ, cũng có thêm hi vọng cho tương lai sau này.
“Dị năng giả đương nhiên đều lợi hại, Cố Cẩn, Trịnh Gia, các ngươi đều may mắn!” Quách Triệt ảm đạm ngồi dưới đất, hắn cảm thấy tất cả phản kháng cùng giãy giụa đều phí công, nếu thế giới này chú định đều phải luân hãm cùng hủy diệt, thì thay đổi có ích gì?
“Đừng như vậy Quách Triệt, ngươi không phải nói còn muốn đi tìm ba mẹ ngươi sao, ngươi cũng không thể từ bỏ hy vọng!” Cố Cẩn một chưởng chụp đầu vai Quách Triệt, cổ vũ cho hắn, nhưng hắn cũng biết đây chỉ là lời nói cổ vũ vô dụng, đối với virus tang thi này, trên thực tế hắn một chút biện pháp cũng không có.
Nói là virus tang thi chỉ truyền nhiễm thông qua tiếp xúc gần, nhưng Quốc gia đều đặc biệt cảnh giác phòng bị, nhiều người canh phòng nghiêm ngặt như vậy, vì sao virus tang thi virus nói bùng nổ là bùng nổ, lại còn mang đến kết quả đáng sợ như vậy.
“Không biết bọn họ thế nào……” Nhà Quách Triệt ở tại J thành, nhưng khi đó J đại bị vây công, hắn cũng chỉ có thể đi theo Thi Trường bọn họ một đường ra khỏi thành, trước mắt đã đi đến vùng ngoại thành, hắn phải đi trở tìm cha mẹ như thế nào đây, đi ngược trở lại sao?
“Còn có Thi Trường bọn họ, không biết đã chạy thoát được không?” Trịnh Gia tâm tình cũng thật trầm trọng, đàn dơi tới thực mau, nhiều người đều không phản ứng kịp đã bị đám dơi vây lại công kích, liền tính là dị năng giả cũng không thể may mắn thoát khỏi, cũng chỉ trong chốc lát thân thể bị chia năm sẻ bảy, huyết nhục không còn trở thành đống xương khô.
“Lúc này đi lạc có thể không gặp lại được nữa.” Cũng không biết là ai cảm thán một câu, mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Cao Tuấn đem Vương Bình Bình kéo đến một bên nhỏ giọng nói chuyện, “Ngươi xem nơi này có người bị cắn, chúng ta cũng không được chia vũ khí, bằng không trước lái xe đi tìm Thi Trường bọn họ?”
“Ngươi là nói hai ta trộm đi?” Vương Bình Bình trong lòng nhảy dựng, lại quay đầu liếc mắt nhìn Cao Tuấn một cái, cô ta tổng cảm thấy trong mắt Cao Tuấn có tia đỏ tươi chợt lóe qua, có lẽ cô ta hoa mắt đi.
“Nếu không thì sao, ngươi cho rằng Trịnh Gia cùng Cố Cẩn bọn họ có thể bảo hộ chúng ta, đừng có nằm mộng!” Cao Tuấn cười nhạo một tiếng, từ trước đến nay hắn chính là chân chạy vặt trung thực trong mắt Vương Bình Bình, đó không phải là do Vương Bình Bình gia thế cô ta có thực quyền cùng địa vị sao?
Nhưng tánh mạng trước mắt đang trong nguy hiểm, nếu hắn còn nơi chốn nghe theo ngốc nữ nhân này, không biết khi nào mạng nhỏ liền xong đời.
“Ngươi biết lái xe?” Vương Bình Bình bị nói cho động tâm, không biết tại sao cô ta có chút sợ Cố Ngọc, đặc biệt là bị ánh mắt lạnh lùng của cô(CN) đảo qua, cô ta liền cảm thấy chính mình như trẻ nhỏ làm sai chuyện, ở trước khí thế Cố Ngọc cũng không dám thở mạnh, đã vậy chỗ nào cũng gặp phải trắc trở, lạnh nhạt.
Trong lòng Vương Bình Bình sớm đã nghẹn khuất, Thi Trường là phụng mệnh tới cứu viện cô ta, chỉ cần tìm được bọn họ mới được người bảo hộ, mặc cho cô ta sai khiến.
Cái thế đạo đáng chết này đã đem cô ta sợ tới quá sức, cô ta hiện tại chỉ muốn trở lại bên người cha mẹ. Yêu đương tình ái cái gì cô ta đều không muốn nghĩ nữa, cô ta chỉ muốn sống sót.
“Đương nhiên.” Cao Tuấn khóe miệng giương lên, đối với Vương Bình Bình lộ ra tươi cười tự tin.
Kết quả là, hai người thừa dịp thời điểm Cố Ngọc bọn họ không rảnh rỗi vụng trộm trèo lên xe quân dụng, Cao Tuấn dẫn chân ga một cái, hưng phấn chạy băng băng về phía trước.
“Nằm thảo, lúc này còn muốn trộm xe, có biết xấu hổ hay không?!” Khói xe quân dụng bay đầy mặt Cố Cẩn, hắn đuổi theo vài bước cũng chỉ có thể nhìn xe tải ở trước mặt hắn càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất thành một điểm đen nhỏ.
“Thao!” Cố Cẩn tức giận đá vào hòn đá trên mặt đường, hận không thể dùng chân đem quốc lộ này đào ra một cái hố.
Trịnh Gia cũng chỉ ở một bên yên lặng mà nhìn, không có ô tô cũng chỉ có thể đi bộ, hắn còn có thể đi, nhưng Cố Ngọc có thể thấy mệt hay không?
Cái này thế nhưng lại là chuyện hắn quan tâm nhất*(ai nha! Trọng điểm không phải cái này nha Trịnh tiểu thỏ)
Nhìn xe quân dụng chạy xa, Cố Ngọc không sao cả nhún nhún vai, xoay người lại tiếp tục dạy mọi người xạ kích, dù sao cô cũng không tính toán giữ lại chiếc xe kia, bằng không vừa rồi vì sao cô đem rương đạn dược đều dọn xuống dưới, còn không phân cho hai người kia súng?
Hơn nữa, cô nhìn thấy vết máu Cao Tuấn giấu trong tay áo, hắn có lẽ cũng bị con dơi cắn, lúc này Vương Bình Bình còn dám đi theo hắn ở một chỗ, nữ nhân này quả nhiên suy nghĩ nông cạn.