Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 116: Đi Bộ






Mùi hương chim nhạn nướng thế nhưng lại đem Đại Hoàng bị hấp dẫn trở lại.
Một tiếng hổ gầm khiến Ninh Hàng chấn động đến chân cũng mềm ra, hắn vừa định sờ đến cung tiễn, lại phát hiện cự hổ kia rất thành thật ngồi xổm bên cạnh Cố Ngọc.

Cố Ngọc thế nhưng còn duỗi tay thuận lông cho nó, bộ dáng gia hỏa này lại vô cùng hưởng thụ.
Không thể nào?
“Con hổ biến dị này là Cố Ngọc dưỡng?” Ninh Hàng xem đến trợn mắt há hốc mồm, cự hổ biến dị tứ giai đó.

Cố Ngọc phải có bao nhiêu năng lực mới có thể thuần phục được đại gia hỏa này.
“Cũng không thể nói như vậy, bất quá Đại Hoàng vẫn luôn một đường đi theo chúng ta, anh không phát giác ra?” Phương Tử Di trợn trắng mắt liếc nhìn Ninh Hàng một cái.


Lúc trước còn cảm thấy người này có chút ưu việt, hiện tại xem ra tính cảnh giác của Ninh Hàng cũng không phải mạnh như vậy.
Ninh Hàng đờ đẫn gật gật đầu, trong đầu lại tự hỏi một vấn đề, trách không được Cố Ngọc cũng không thèm nháy mắt mà đáp ứng đi cùng hắn săn con bò cạp biến dị tứ giai.

Hoá ra người ta có vương bài ở trong tay, có một cự hổ biến dị ở đây, thu thập con bò cạp biến dị kia còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
“Mày muốn ăn?” Cố Ngọc nhìn thoáng qua Đại Hoàng, ánh mắt nó thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào thịt chim nhạn đã nướng chín bên cạnh đống lửa, đầu lưỡi hồng hồng còn liếm liếm biểu đạt nó khát vọng.
Trong mắt Cố Ngọc không khỏi có thêm một tia ý cười, đứng dậy từ bên cạnh đống lửa lấy thịt xuống, lại phân phó với Cố Cẩn: “Lại nướng thêm mấy con chim nhạn đi.”
Một con chim nhạn chỉ sợ còn chưa đủ nhét kẽ răng Đại Hoàng.
Ân, đây như thế nào?
Cố Cẩn đang ăn đến miệng toàn là dầu mỡ nghe vậy liền ngẩn người, vẫn là Phương Tử Di đá hắn một cước: “Dù sao những chim nhạn đó tôi đều ướp sẵn rồi, lại lấy thêm mấy con nướng nữa đi.” Dứt lời tự mình đi qua lấy, một người nướng mấy con.
Lượng ăn của Đại Hoàng xác thực không nhỏ, ước chừng sau khi ăn xong sáu con chim nhạn mới đánh nấc khò khè một tiếng vang dội, ghé vào bên người Cố Ngọc không nhúc nhích.
“Cuối cùng cũng không ăn nữa, tay tôi nướng nãy giờ đều muốn đứt luôn rồi.” Cố Cẩn khóc không ra nước mắt, hắn mới ăn được một lát thịt thôi đó, còn phải đi hầu hạ đồ tham ăn Đại Hoàng này.
Ninh Hàng thế nhưng rất cam tâm tình nguyện làm cu li, nói không chừng lúc bọn họ đi săn cự hổ này cũng có xuất lực, hiện tại đem nó hầu hạ tốt một chút cũng rất cần thiết.
Ban đêm Cố Ngọc gối lên người Đại Hoàng ngủ, vóc dáng nó lớn, lông lại rậm rạp mềm mại, cũng thực ấm áp.
Đại Hoàng tựa hồ cũng cảm giác được Cố Ngọc đối nó không muốn xa rời, rất cẩn thận đem thân mình hướng càng gần với cô hơn, vặn vẹo một chút, dựa gần cô ngủ ngon.
Cố Ngọc như có như không thuận lông cho Đại Hoàng, cô biết Đại Hoàng có trí tuệ, đã không giống như những dã thú khác.

Bất quá, Đại Hoàng sẽ vĩnh viễn đi theo cô sao, có thể sẽ giống Trịnh Gia hay không, nói đi liền đi mất không thấy tăm hơi?
Mấy ngày nay bọn họ ai cũng không có mở miệng đề cập đến Trịnh Gia, nhưng không đề cập tới hắn, cũng không đại biểu hắn chưa từng tồn tại.
Hắn vẫn luôn cắm rễ trong lòng mỗi người, muốn nói quên, nói dễ hơn làm?
“Mày cũng nhớ rõ hương vị người kia, đúng không?” Cố Ngọc nhẹ giọng nỉ non: “Nếu đến lúc đó mày phát hiện anh ta, nhất định phải kịp thời nói cho tao biết, biết không?”
Đại hoàng nhẹ nhàng “Ngao” một tiếng, tỏ vẻ nó nghe hiểu, bất quá chỉ là tìm một người mà thôi.


Chỉ cần người kia xuất hiện, nó nhất định có thể đem hắn ngậm trở về.
……
Sa mạc ở biên giới N tỉnh, nguyên bản đi nơi đó chỉ cần mấy ngày đi đường thôi, nhưng sau khi mạt thế đến có vài đường lộ bị sụp đổ, cũng có vài con đường bị oanh tạc chặt đứt, rất nhiều con đường không thể đi qua.
Vài ngày sau, thời điểm đến một con đường không thể tiếp tục chạy xe, nhóm người Cố Ngọc bọn họ chỉ có thể xuống xe đi bộ.
“Tỷ, Hãn Mã của chị bỏ luôn sao?” Cố Cẩn đáng tiếc nhìn về phía chiếc xe Việt dã bưu hãn, đại gia hỏa này thế nhưng đã đi cùng bọn họ không ít nơi, luôn có chút lưu luyến.
“Nếu em có thể đem nó thu hồi thì làm đi.” Cố Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, lại tiếp tục vùi đầu sửa sang lại ba lô: “Mọi người lấy vật tư cần thiết cho thật tốt, kế tiếp chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có thể đi bộ.”
Trừ phi con đường phía trước dễ đi, lại tìm được một chiếc xe, nhưng trước mắt mà nói chỉ có thể đi bộ.
“Động tác nhanh nhẹn chút.” Phương Tử Di huých huých cánh tay Cố Cẩn, đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Ninh Hàng ở một bên xem náo nhiệt, dù sao không phải vật tư cùng xe của hắn, cho dù ném bỏ hắn cũng không đau lòng, chỉ là nhìn bộ dáng thịt đau của Cố Cẩn, đáy mắt hắn không khỏi nổi lên ý cười.
“Ninh Hàng, sau này anh còn muốn đi theo chúng tôi cọ cơm không?” Cố Cẩn lập tức liền quay đầu đối với Ninh Hàng nã pháo: “Muốn ăn thì nhanh chút đi lại đây thu thập đồ vật, tự mình cầm một bao đi, dư lại……”
Tròng mắt Cố Cẩn xoay chuyển, đồ ăn trên xe bọn họ còn có không ít, thật sự ném đi có chút đáng tiếc.

Bất quá tròng mắt hắn vừa chuyển liền dừng lại trên người Đại Hoàng, tức khắc cao hứng phấn chấn nói: “Tỷ, đồ vật còn lại để Đại Hoàng chở đi.”
Bọn họ cũng không thể cưỡi Đại Hoàng, vậy để cho nó chở chút vật tư hẳn là không phải việc khó.
Cố Ngọc ngẩn người, lại quay đầu nhìn thoáng qua Đại Hoàng.
Đại Hoàng chớp chớp cặp mắt to ngốc ngốc, tỏ vẻ nó không nghe hiểu.
Phương Tử Di thế nhưng rất lưu loát đánh vào mấy cái bao lớn ném lên trên lưng Đại Hoàng, lại vỗ vỗ lông nó nói: “Chở mấy thứ này thật tốt, buổi tối nướng thịt cho mày ăn!”
Đôi mắt Đại Hoàng tức khắc sáng lên, sau khi ăn qua những đồ ăn nấu chín nó không bao giờ muốn ăn thức ăn sống nữa.

Hai ngày trước đó còn kéo một con lợn rừng trở về nướng ăn.
Bất quá nhờ phúc Đại Hoàng, nhóm người Cố Ngọc bọn họ thế nhưng không cần phải đi săn thú, chỉ cần chuẩn bị vật tư sinh hoạt hằng ngày thật tốt là được, Đại Hoàng có thể kiếm thịt cho bọn họ ăn đến no.

“Xem ra gia hỏa to con này cũng rất giống tôi, là cái đồ tham ăn.” Ninh Hàng ha hả cười.
Đoàn người một lần nữa khởi hành, cứ đi bộ như vậy, chỉ là bên cạnh còn có một cự hổ uy phong lẫm liệt đi theo, chỉ là khi nhìn thấy trên lưng cự hổ chở đầy đồ vật, lúc này nó thoạt nhìn không còn hợp với hai chữ uy phong nữa.
Bốn người một hổ, đi bộ cùng nhau, trèo đèo lội suối, nhiều lần trải qua gió tuyết, Cố Cẩn rốt cuộc cũng lần đầu tiên nếm được cái gì gọi là khổ.
Buổi tối ngồi bên đống lửa, Phương Tử Di còn giúp Cố Cẩn chọc bể vài vết rộp nước lẫn máu trong đó.

Hắn tuy rằng chịu đau, nhưng vẫn như cũ nhịn không được kêu to.
Ngày tháng có xe thật tốt, vì sao trong nhóm bọn họ không một cái dị năng giả không gian vậy?
“Được rồi, cậu vẫn là một nam nhân đó, chị cậu cũng không có kêu khổ thấu trời như cậu đâu.” Ninh Hàng khẽ hừ một tiếng, hắn vẫn luôn không dùng xe, dù đi đến nơi nào cũng chỉ đi bộ, da lòng bàn chân đều đã chai dày đến hai tầng, sớm đã thành thói quen.
Nhưng Phương Tử Di cùng Cố Ngọc là hai cô gái nhỏ nũng nịu……
Ninh Hàng liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, cô vẫn là bộ dáng đó, một đôi mắt đen tựa giếng cổ không chút gợn sóng, phảng phất như lão tăng nhập định.
Mà Phương Tử Di có khổ lại cắn răng chịu đựng, nhưng biểu tình bên ngòai so với Cố Ngọc sinh động hơn nhiều.
“Thân thể chị tôi là kim cương bất hoại*(cứng như tường đồng vách sắt), anh thì biết cái rắm gì!” Cố Cẩn cùng Ninh Hàng đấu võ mồm chưa từng thua qua, lập tức đáp trả.
“Được được, là thân thể Cố thiếu gia kiều quý, tôi không thể trêu vào, được chưa?” Ninh Hàng ôm một cái chân giò lợn, ngồi xổm bên cạnh ăn.
Món chính hôm nay là lợn rừng, bởi vì là lợn rừng còn thuộc loài lông vàng nên chất thịt nướng ra da vàng óng bóng mỡ, mùi vị thơm ngon hấp dẫn vô cùng.

Hơn nữa lợn rừng rất lớn, một con lợn bốn người một hổ ăn cũng đủ no, nếu chỉ săn bắt một ít động vật nhỏ, một mình Đại Hoàng tất nhiên ăn không đủ.