Ngô Hữu Dân cưỡi Đại Hoàng một đường đấu đá lung tung, tứ giai thú biến dị đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cơ hồ không ai có thể ngăn được, bọn họ cứ như vậy một đường giết đến tầng cao nhất, cuối cùng hội hợp với nhóm Cố Ngọc bọn họ.
“Đây là…… Khâu giáo sư?” Ngô Hữu Dân không thể tưởng tượng nhìn về phía Khâu Hoa Kiệt ngồi trên xe lăn, mặc cho ai kêu ông ta cũng đều không phản ứng, còn mất khả năng khống chế tiểu tiện, Khâu giáo sư đại danh đỉnh đỉnh biến thành kẻ ngốc?
“Tôi không biết ông ta đã làm cái gì với Trịnh Gia, bất quá ông ta cũng coi như gặp nhân quả luân hồi, làm ác thì ăn trái đắng.” Cố Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn Khâu Hoa Kiệt một cái, lưu loát thu kiếm.
Đại Hoàng hướng chỗ cô nhích lại gần, thân mật lấy lòng.
Cố Ngọc nhịn không được vuốt vuốt lông nó, lúc này có thể nhìn thấy Đại Hoàng thật tốt. Trước không nói có nó sẽ giúp bọn họ được phần bảo đảm an toàn, sau là Đại Hoàng mang đến cho cô cảm giác ấm áp. Có đôi khi thú còn so với người càng thêm có tình nghĩa hơn.
“Cám ơn anh, Ngô thượng tá.” Cố Ngọc hướng Ngô Hữu Dân nói lời cảm tạ, hắn lại hổ thẹn vẫy vẫy tay, “Không cần nói lời này đâu, tôi đã cùng S tỉnh bên kia liên hệ, để cho bọn họ tận khả năng bảo hộ cha mẹ cô thật an toàn, ai cũng đều không thể động vào bọn họ.”
Khâu Hoa Kiệt dùng cha mẹ Cố Ngọc bắt cô đi vào khuôn khổ, chuyện như vậy xảy ra khiến Ngô Hữu Dân cảm thấy mình thật trơ trẽn, tổng cảm thấy thẹn với bằng hữu, nhưng lúc ấy hắn không có biện pháp nào phản kháng.
Gien nghiên cứu của Khâu Hoa Kiệt còn không biết sẽ lấy được dạng thành quả gì, nhưng một đường đi tới đây, Ngô Hữu Dân nhìn thấy những người cùng người biến dị thậm chí cả thú biến dị chạy tán loạn khắp nơi, hắn tựa hồ dần dần hiểu ra được cái gì đó.
Cho dù gien này nghiên cứu ra thành quả gì, cũng là thành lập từ trong sự hy sinh cùng thống khổ của vô số người, những người biến dị cùng thú biến dị không cần phải nói. Nhưng những thành phần còn lại rõ ràng là người sống sờ sờ đó, tốt hơn một chút cũng đã bị tra tấn đến mức không nhìn ra hình người.
Nếu đây là thành quả Khâu Hoa Kiệt nghiên cứu ra, hắn tình nguyện không cần.
“Đúng rồi, lúc anh đi lên có nhìn thấy Trịnh Gia không?” Cố Ngọc biết Trịnh Gia đạt được tinh thần lực của Khâu Hoa Kiệt, chỉ cần biết điểm này cô không cần lo lắng thêm. Hiện tại hẳn là không ai có thể động vào Trịnh Gia được, nhưng hắn đã đi nơi nào?
“Không có, cậu ấy không phải cùng các người ở chung một chỗ sao?” Ngô Hữu Dân lắc lắc đầu, “Toàn bộ tòa nhà thí nghiệm đều loạn thành một đoàn, tôi vừa rồi từ ngoài cửa sổ nhìn thấy các thế lực lớn ở Thủ đô đều đến đây. Có vài thế lực còn liên thủ tiêu diệt những người biến dị cùng thú biến dị chạy trốn tứ tán, còn có người đem tòa nhà đều bao vây lại. Nói như vậy một lát nữa thế cục ổn định sẽ có người lên từng tầng một kiểm tra.”
“Vậy chúng ta cũng đi xuống nhìn xem.” Cố Ngọc vỗ vỗ Đại Hoàng, lại hỏi Ngô Hữu Dân, “Anh làm cách nào lại có thể đem nó mang vào đây?”
Có thể đem một đầu thú biến dị công khai vào mảnh đất Thủ đô, chỉ sợ phải phí một phen công phu.
Ngô Hữu Dân chớp chớp mắt, “Không gian tôi có thể đưa vật còn sống vào đó trong chốc lát.”
Ánh mắt Cố Ngọc sáng lên, đó chính là nói nếu gặp phải nguy hiểm Ngô Hữu Dân còn có thể thu người tiến vào trong không gian?
“Cô đừng nghĩ nữa, bản thân tôi không vào được, các người có thể đi vào thì thế nào. Vạn nhất tôi xảy ra chuyện, các người cũng đều bị bại lộ.” Ngô Hữu Dân buông tay, không chút do dự đánh tan suy nghĩ Cố Ngọc. Rốt cuộc sức chiến đấu của hắn trên thực tế cũng không mạnh. Nhưng chuyện khác thì hắn có thể mang theo nhóm Cố Ngọc bọn họ lừa dối qua cửa được.
Sớm biết như vậy, thời điểm tiễn nhóm người Cố Ngọc nên dùng biện pháp như vậy, đám người Khâu Hoa Kiệt cũng sẽ không bắt được người không phải sao.
Hiện giờ Khâu Hoa Kiệt biến thành dáng vẻ này, còn không biết những đại gia tộc ngoài kia sau khi biết tin sẽ tức giận như thế nào đâu.
Nghĩ nghĩ, Ngô Hữu Dân liền cùng Cố Ngọc thương lượng, “Một lát nữa đi ra ngoài tôi đem các người đều thu vào trong không gian, các người không cần phản kháng, đến chỗ an toàn tôi sẽ thả các người ra ngoài.”
“Nhưng Trịnh Gia thì sao?” Cố Ngọc mím môi, không tìm được Trịnh Gia trước thì cô không có khả năng cứ như vậy rời khỏi Thủ đô.
“Tôi sẽ giúp cô lưu ý, cậu ấy lợi hại như vậy hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.” Ngô Hữu Dân chỉ có thể trấn an Cố Ngọc như vậy, chỉ là thời điểm rời đi hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Khâu Hoa Kiệt, có chút tiếc nuối lắc lắc đầu.
Lúc ấy Khâu Hoa Kiệt cỡ nào khí phách cùng hăng hái, đi đâu cũng đều được nhất hô bá ứng*(*một người nói vạn người đáp). Toàn bộ người quyền quý trong Thủ đô đều tranh nhau nịnh bợ, nhưng hiện tại nhìn xem đều đã thành cái bộ dáng gì?
Cho nên thật sự vật đổi sao dời, khi huy hoàng đừng nên quá kiêu ngạo, nếu không lúc thất bại thì……
……
Bên ngoài tòa nhà thí nghiệm đều đã giương cung bạt kiếm, người của các đại gia tộc đều khẩn trương nhìn thiếu niên trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, hắn tựa hồ chẳng phân biệt địch ta mà công kích tới, ai tới gần hắn chỉ khoảng nửa khắc liền sẽ thần không biết quỷ không hay ngã xuống.
“Là công kích tinh thần, là công kích tinh thần của Khâu giáo sư!” Trong đám người có người nhận ra loại phương pháp công kích này, rõ ràng nhìn không thấy vũ khí cũng nhìn không thấy dị năng được thả ra, này không phải công kích tinh thần thì là cái gì?
“Cậu ta thật mạnh, so với Khâu giáo sư còn lợi hại hơn, Thủ đô chúng ta khi nào xuất hiện nhân vật như vậy?” Trong mắt Dương gia gia chủ lóe lên tia sáng kỳ dị. Nếu có thể có được người này, Dương gia bọn họ sẽ như hổ thêm cánh, trở thành bá chủ Thủ đô.
Quản gia Ngô gia đã từng gặp qua Trịnh Gia, không khỏi lại gần bên tai Ngô Quốc Vĩ nói: “Lão gia, đây là bằng hữu tam thiếu gia, cậu ta gọi là Trịnh Gia.”
“Quả thật là cậu ta sao?” Ánh mắt Ngô Quốc Vĩ sáng lên, lúc trước Ngô Hữu Dân giấu giếm thân phận nhóm người Cố Ngọc, để bọn họ đăng ký mục người thường tiến vào Thủ đô. Mà lúc mấy người bọn họ lại ở ngoài cổng Ngô gia cùng người của Khâu Hoa Kiệt hiển lộ dị năng, lúc ấy ông đều không cảm thấy có gì thú vị.
Dị năng giả tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Ngô gia bọn họ cũng không thiếu. Nhưng cường giả dị năng còn là lông phượng sừng lân như Trịnh Gia này tuyệt đối chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Trách không được lúc trước Hữu Dân không màng tất cả để cứu bọn họ, nguyên lai những người trẻ tuổi này không đơn giản a.” Ngô Quốc Vĩ gật gật đầu, muốn thử tiến lên cùng Trịnh Gia nói chuyện lân la làm quen.
Tuy rằng một Thượng tướng như ông khinh thường khom lưng nhìn xuống người phía dưới. Nhưng loại chuyện dùng để chiêu mộ người tài này ông có thể làm được. Không thấy Dương Mậu Khôi cũng đều nóng lòng muốn thử sao?
Hắn cũng không thể để người Dương gia đoạt trước tiên cơ.
“Trịnh tiên sinh, tôi là cha của Ngô Hữu Dân, thời điểm các người tới Thủ đô đã ở nhờ Ngô gia chúng tôi, cậu còn nhớ rõ chứ?” Ngô Quốc Vĩ tiên hạ thủ vi cường, quăng cho Dương Mậu Khôi một cái tươi cười đầy khiêu khích.
Dương Mậu Khôi cũng là việc nhân đức không nhường ai, vội vàng tiến lên một bước, đối với Ngô Quốc Vĩ hừ lạnh một tiếng: “Lão Ngô, ông còn không biết xấu hổ nhắc đến Ngô gia các người sao? Lúc trước, thời điểm Khâu giáo sư nhắc tới chuyện bắt người đi, các người xem bọn họ là con thí để mặc người bị mang đi. Bây giờ lại muốn tính kế, người khác có thể nhớ ân tình ông sao? Không mang thù là tốt lắm rồi.”
“Dương gia các người thì có chỗ nào tốt, dù sao Hữu Dân nhà chúng tôi cũng là bạn tốt của Trịnh tiên sinh!” Ngô Quốc Vĩ ngẩng đầu gân cổ nói, ông chỉ cần đem người mời trở về, lúc đó đều có thể hòa giải cùng Ngô Hữu Dân.
Bất quá tiểu tử nhà ông rốt cuộc chạy đi nơi nào rồi, Thủ đô phát sinh đại sự như vậy lại không thấy bóng dáng hắn.
“Đó là lúc trước thôi, sau này ra sao lại không thể nói trước được.” Hai người Dương Mậu Khôi cùng Ngô Quốc Vĩ tranh cãi đến đỏ mắt gân cổ, một chút cũng không ai chịu nhường ai.
Trịnh Gia nghe được lại đau đầu, trong mắt ngân quang lập loè, tiếp theo đột nhiên vung tay lên, “Các người đừng ồn, phiền chết!”
Tiếng nói vừa dứt, Ngô quốc vĩ cùng Dương Mậu Khôi đồng thời cảm giác được trong không khí một trận dao động vô hình quét tới bọn họ, hai người đều bị cổ dao động này nhanh chóng đẩy lui cả trăm mét, lúc này mới kinh hãi ổn định thân hình.