Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 104: Nói chuyện




Diệp Mỹ Hoa suốt đêm đi đến Dương gia tìm cậu ruột Diệp Bang Văn, xem như tránh thoát một kiếp, sau đó cô tuy rằng nghe được tin tức nói nhóm Cố Ngọc bọn họ bị Khâu Hoa Kiệt bắt về tòa nhà thí nghiệm, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khâu Hoa Kiệt ở trong Thủ đô chiếm hữu địa vị như thế nào cô không biết, nhưng nghe cậu ruột cô nói, đó hẳn là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh lại rất lợi hại. Cũng không biết nhóm Cố Ngọc bọn họ như thế nào ra cửa đi dạo một vòng lại đắc tội người như vậy?

“Mỹ Hoa, việc này cháu cũng không thể quản, cũng ngàn vạn lần đừng trộn lẫn vào đó. Nhân vật như Khâu giáo sư là người mà toàn bộ Dương gia đều phủng trên lòng bàn tay. Nếu như cháu chọc ông ta không cao hứng, ngay đến cậu cũng đều giữ không nổi cháu.” Diệp Bang Văn nói trước cho Diệp Mỹ Hoa rõ, cháu gái hắn từ căn cứ khu A chạy ra đã đủ thảm, xem ở mặt mũi anh trai và chị dâu hắn cũng muốn quan tâm cô một chút.

Hiện giờ mạt thế đã tiến đến, thân nhân còn sống trên đời thật sự sống một người có khi lại chết đi một người. Lúc còn sống không biết có thể gặp lại hay không.

Hơn nữa Diệp Mỹ Hoa còn mang theo một bé gái nhỏ mồ côi, Dương gia cho hắn chút mặt mũi không có nhiều so đo, nhưng nếu Diệp Mỹ Hoa không hiểu quy củ, hắn ở Dương gia cũng sẽ khó xử.

“Cháu đã biết.” Diệp Mỹ Hoa vội gật đầu không ngừng, cô biết Diệp Bang Văn bất quá cũng chỉ là thủ hạ Dương gia, thời điểm hắn hữu dụng người khác còn đối xử tử tế với hắn vài phần. Nếu ngày nào đó hắn vô dụng, chỉ sợ cậu cháu bọn họ đều không có chỗ dung thân.

Càng đừng nói cô còn mang theo Tiểu Xuân.

Diệp Mỹ Hoa cũng không phải người trọng tình cảm như vậy, nhưng mấy ngày này vẫn luôn cùng Tiểu Xuân ở chung, cô cũng thập phần yêu thích đứa nhỏ này. Tiểu Xuân không muốn xa rời cô, mà cô cũng phảng phất như cùng cô bé sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng Cố Ngọc bọn họ……

Diệp Mỹ Hoa cắn cắn môi, cô không có biện pháp quên đi Trịnh Gia đã từng cứu cô một mạng. Tuy rằng ngày thường Cố Ngọc lạnh lùng không thích phản ứng với người khác. Nhưng bản chất tâm địa vẫn là tốt, ít nhất so với nhiều người ở mạt thế này tốt hơn rất nhiều. Không giống những người mặt ngoài thì nhìn như đối với ngươi rất tốt, kỳ thật tâm địa đã sớm thối nát.

Sau khi chờ Diệp Bang Văn rời đi, Tiểu Xuân mới thật cẩn thận nhìn về phía Diệp Mỹ Hoa, “Chị Mỹ Hoa, chúng ta thật sự mặc kệ chị Cố Ngọc cùng anh Trịnh Gia sao?”

Đôi mắt bé gái thiên chân vô tà, chiếu rọi khiến cô chật vật né tránh, Diệp Mỹ Hoa cắn cắn môi, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết phải nói cái gì.

……

Nhóm người Cố Ngọc bọn họ ước chừng ở trong tòa nhà thí nghiệm vài ngày, mới được gặp Khâu Hoa Kiệt, nói là khoản đãi lại nhìn như cầm tù, tất nhiên tâm tình ai cũng đều không được tốt lắm.

Sau khi Cố Cẩn phát ra một hồi tính tình, lại bị một tên béo tới tẫn cho một trận. Cũng không biết những người đó rót cho hắn uống cái gì, dị năng hắn đột nhiên không thể sử dụng. Sau một trận trời đất quay cuồng, hắn mới biết sợ hãi, luôn la hét muốn gặp Cố Ngọc.

“Yên tâm, chị cậu sẽ đến gặp cậu.” Khâu Hoa Kiệt cho Cố Cẩn một ánh mắt an tâm, Lôi điện dị năng như Cố Cẩn tuy rằng đặc thù, nhưng cũng không phải không có, có lẽ ông ta nên tính toán một phen, người này vẫn có thể giữ lại.

Phương Tử Di nhưng thật ra rất nghe lời cũng rất thức thời, Khâu Hoa Kiệt kêu cô làm cái gì liền làm cái đó, còn trổ hết tài năng triển lãm ra dị năng của mình.

“Không tồi, nhìn rất thú vị.” Khâu Hoa Kiệt đối với Phương Tử Di thức thời rất vừa lòng, chỉ là Phương Tử Di hỏi ra một câu kế tiếp khiến cho ông ta không thể nào cao hứng.

“Khâu giáo sư, tôi có thể cùng Cố tỷ ở chung một gian phòng không, một người ở một phòng thật quá buồn.” Phương Tử Di đáng thương vô cùng khẩn cầu nói, Khâu Hoa Kiệt chỉ là cho cô một ánh mắt ý vị thâm trường, “Những ngày kế tiếp bảo đảm cô không nhàm chán.” Phất tay gọi thủ hạ tới, “Đem cô ta cùng người biến dị mới chộp tới kia bỏ vào một chỗ, cùng nhau quan sát, nhìn xem ai có thể sống sót.”

Ánh mắt Khâu Hoa Kiệt bình thản ôn nhuận, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn huyết tinh. Phương Tử Di nhịn không được muốn hỏi thăm mẹ ông ta là người phương nào mới có thể sinh ra được người như ông ta. Nhưng nhìn đến cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng kia cô liền nhịn xuống.

Phương Tử Di có thể khẳng định, Khâu Hoa Kiệt này chính là một tên biến thái, hết sức biến thái!

Cố Ngọc là người thứ ba bị Khâu Hoa Kiệt gọi đến, hai người nhìn nhau hồi lâu, ai cũng không mở miệng trước.

“Thế nhưng lại là một người trầm ổn.” Khâu Hoa Kiệt tán thưởng liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, “Nghe nói cô là dị năng giả tốc độ tam giai, nhưng thân thủ cô cũng không tệ lắm. Hơn nữa tôi vẫn cảm thấy trên người cô tựa như có gì đó khác biệt, tôi có phải đã bỏ lỡ cái gì hay không……”

Khâu Hoa Kiệt nhìn về phía Cố Ngọc trong mắt chứa một tia thâm sâu, ông ta tổng cảm thấy nhìn không thấu cô gái này, cô không giống như Phương Tử Di tâm tư dễ đoán, cũng không giống như Lâm Chi độc ác như vậy. Cô tựa như một hồ nước sâu bình tĩnh không gợn sóng, khiến người khác khi nhìn vào đó chỉ muốn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc nơi bình tĩnh như gương ấy là đang cất giấu cái gì trong đó?

“Ông thì sao, rốt cuộc ông muốn thế nào, muốn giết chúng tôi?” Cố Ngọc mím môi, đuôi mắt cong cong khơi dậy một tia khiêu khích, “Cho dù ông không muốn giết tôi, Lâm Chi muốn giết cũng như nhau.”

“Cô ấy tính tình quá xúc động.” Khâu Hoa Kiệt ha hả nở nụ cười, đôi tay đan xen đặt ở trên đùi, “Bất quá, trước khi tôi còn chưa đem cô nghiên cứu rõ ràng cũng sẽ không giao cho cô ấy, bằng không, không cẩn thận một chút, cô sẽ bị cô ấy đùa chết!”

Rõ ràng là lời nói cảnh cáo nhắc nhở, nhưng Khâu Hoa Kiệt lại nói như kiểu rất đỗi bình thường không chút nào để ý, tổng làm cho người ta có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Nhưng trên mặt Cố Ngọc vẫn không đổi sắc.

Khâu Hoa Kiệt cảm thấy thật không thú vị, vẫy vẫy tay để người tới mang Cố Ngọc đi, lại đem Trịnh Gia đưa tới trước mặt ông ta.

Đương nhiên, mục đích cuối cùng của ông ta thật sự là Trịnh Gia.

“Tôi phát hiện cậu cùng Cố Ngọc rất trầm ổn, ở tuổi này các người đúng là khó có được.” Khâu Hoa Kiệt lưu ý quan sát Trịnh Gia ở đối diện. Khuôn mặt trẻ tuổi, thân thể tràn ngập năng lượng, nghe nói còn có phong hệ dị năng, thật sự là hoàn mỹ vượt qua sức tưởng tượng của ông ta.

Người như vậy, ông ta nhất định phải có được.

“Cần điều kiện gì thì ông mới bằng lòng thả chúng tôi đi.” Trịnh Gia cũng không nhiều lời, trên thực tế hai ngày này hắn lưu tâm cùng quan sát. Thật cẩn thận điều tra, đúng là hắn đã biết một chút.

Bất quá Khâu Hoa Kiệt này thật sự là kẻ điên, khi hắn ứng phó phải càng thêm cẩn thận.

“Thả các người đi?” Khâu Hoa Kiệt như nghe được chuyện buồn cười nhất, nhịn không được khóe môi cong lên, thiếu niên đối diện quá ngây thơ rồi đi, “Bọn họ nói không chừng sẽ có một ngày có thể rời khỏi nơi này, nhưng cậu thì không được……”

Không, có lẽ Trịnh Gia cũng có thể, chỉ là lấy một loại phương thức khác, lấy phương thức mà ông ta mong muốn đi ra ngoài.

Trịnh Gia nhíu mày, nếu hy sinh một mình hắn có thể đổi về bình an cho mấy người Cố Ngọc bọn họ, hắn nguyện ý.

Chỉ sợ Khâu Hoa Kiệt này là người hai mặt thất tín bội nghĩa, loại tiểu nhân căn bản không đáng tin cậy.

“Cậu biết tinh thần lực có thể dung hợp lẫn nhau không?” Khâu Hoa Kiệt đột nhiên mở miệng nói, trong mắt hiện lên biểu tình nóng lòng muốn thử, nói xong liền vươn tay với Trịnh Gia, “Cậu…… Muốn thử hay không?”

Biểu tình Khâu Hoa Kiệt tuy rằng bình tĩnh, nhưng đáy mắt kia chợt lóe qua điên cuồng, nóng bỏng khi nhìn vào mắt Trịnh Gia. Đột nhiên Trịnh Gia cảm thấy tim đập nhanh hơn, bàn tay đặt trên đầu gối không khỏi gắt gao nắm thành nắm đấm.

Dung hợp tinh thần lực, hắn rốt cuộc cũng biết thứ Khâu Hoa Kiệt muốn là cái gì.