Mạt Thế Trọng Sinh: Mang Theo Thú Cưng Cùng Lăn Lộn

Chương 17




      Những ngày sau đó Dương Nhất vẫn luôn trong tình trạng tỉnh tỉnh mê mê, Hà Hân Nhi mang theo rất nhiều kháng sinh và dụng cụ y tế đặc biệt chăm sóc cho hắn. Tạ Kiến Thành theo lối lúc đến lái xe về hướng thủ đô, thế nhưng chỉ mấy ngày mà đường đi dường như đã thay đổi chóng mặt, không nói đến xác xe bị vứt ngổn ngang trong lúc chạy trốn chắn đường  thì thực vật đã trở thành trở ngại to lớn trước hành trình trở về của họ.
      Bởi vì trạng thái của Dương Nhất mà bọn họ không dám di chuyển nhanh, giữa chừng vẫn luôn dừng lại để hắn nghĩ ngơi nên thời gian bị kéo ra gắp bội. Mất hơn 2 tuần lễ họ mới rời khỏi thành phố khoảng hơn 10km, tuy nhiên tới đó Tạ Kiến Thành lại bắt buộc phải dừng xe vì con đường phía trước đã hoàn toàn bị thực vật biến dị chiếm đóng.
     Từng tầng từng lớp thực vật đan xen với nhau, cây bụi phát triển rể cắm chặt xuống mặt đường nhựa, dây leo luồn vào giăng chằng chịt như mạng nhện cuối cùng là cả những loại cây thân gỗ to cũng vươn cành góp vui. Giới thực vật biến dị giống như những kĩ sư 3D dùng bản thân chúng tạo thành 1 bức tường chặt chẽ chiếm ngự lối đi. Tạ Kiến Thành mặc dù tìm được cách dọn dẹp chỗ này nhưng hôm sau y phát hiện những nơi mình đã chặt phá đều đã được chúng tu bổ lại bền chặt hơn, rõ ràng tốc độ mở đường của Tạ Kiến Thành đuổi không kịp sự tu bổ của thực vật, sau khi bàn bạc cuối cùng y quyết định trở lại thị trấn gần đó tìm bản đồ để xem có còn con đường nào hay không.
      Trì trệ thêm mấy tuần nữa, vòng vèo qua mấy con đường bọn họ đến ranh giới thành phố J, tuy nhiên Dương Nhất lúc này đã đến giới hạn, cầm cự 1 tháng đã là định mức cuối cùng của hắn. Tinh mơ ngày hôm đó, Dương Nhất vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê bỗng nhiên thanh tỉnh lạ thường, hắn với tay chỉnh lại kính xe, vạch cổ áo khoát ra, bàn tay gầy gò run rẩy chạm lên 1 bên cổ nổi đầy những đường gân đen nhứt mắt, hắn biết đã đến lúc rồi, phải chết vẫn là phải chết có kéo dài thêm mấy tháng đi nữa thì cũng phải đến thôi.
       Dương Nhất bình thản cười, nhìn đến 2 người bạn vẫn đang ngủ say bên cạnh, Rõ ràng bản thân hắn sợ chết đến thế nhưng lúc này đây lại cảm thấy có thể nhẹ nhàng đón nhận, chết trong thân phận con người âu cũng xem là may mắn quan trọng hơn cả chính là hắn không muốn chỉ vì nỗi sợ ích kỉ của bản thân mà hại cả những người vẫn luôn không ngại nguy hiểm chăm sóc hắn những ngày qua.
       -" Kiến Thành, dậy đi."
       Tạ Kiến Thành mơ màng tỉnh giấc, 2 quần mắt thăm đen, lái xe liên tục làm y vô cùng mệt mỏi, nhưng vì lo lắng cho tình trạng của Dương Nhất nên vẫn luôn không dám nghỉ ngơi nhiều, lái xe đến gần sáng mới dám ngủ. 
        -" Làm sao vậy?"_ Tạ Kiến Thành nhéo nhéo mi tâm làm cho bản thân mau tỉnh táo, y ngồi thẳng dậy thấy Dương Nhất gương mặt ngày càng xám trắng phía sau nhìn y qua gương chiếu hậu, bất giác siết chặt vô lăng._" Cậu thấy sao rồi? Cơ thể có tiến triển tốt hơn không?"
       -" ừm, Kiến Thành này ở trong balo của tôi có 1 quyển sổ, thay đổi trong ngoài cơ thể suốt 1 tháng nay tôi đều miêu tả rõ ràng ở trong đó, có cả thông số cơ thể, trình trạng bệnh lí đều ghi ra hết, cậu nhớ giữ kĩ, cả những liều thuốc còn thừa 2 người tiêm cho tôi nữa, giữ chúng lại nếu có gặp được thầy chúng ta hoặc các giáo sư khác thì giao lại cho họ... nói không chừng có thể giúp được phần nào cho quá trình thoát khỏi đại dịch..." 
       -" Cậu nói cái gì vậy! Cậu chỉ là bị nhiễm trùng thôi! Nhiễm virut thì đã biến thành zombie lâu rồi! Chỉ cần đến 1 chỗ có bác sĩ thì sẽ ổn hết!"_ Tạ Kiến Thành đập mạnh vào vô lăng,  ánh mắt trừng lên không dám nhìn người ở sau.
       -" Đồ ngốc, cậu quên tôi nghiên cứu cái gì sao? Cơ thể của tôi tôi còn không rõ hơn cậu chắc!"_ Dương Nhất gượng cười Tạ Kiến Thành sau mười mấy năm vẫn cố chấp như thế_" Đừng có ngắt lời tôi để tôi nói xong di ngôn đã, sau khi tôi chết 2 người thiêu xác tôi đi mang tro về nếu gặp mẹ tôi thì giao cho bà còn... nếu bà đã chết thì cứ chôn kế bên mộ cha tôi là được. "
         Tạ Kiến Thành im lặng cắn chặt môi, không cam lòng.
         -" Hân Nhi, đừng giả vờ nữa anh biết em tỉnh rồi. Sau này khi nào 2 người kết hôn nhớ đốt cho anh thiệp mời với kẹo cưới, đừng quên anh là được!"
       Hà Hân Nhi nghe đến tên mình biết không thể giả vờ ngủ nữa liền ngồi dậy, đôi mắt cô đỏ lên cánh môi mím chặt. Dương Nhất cũng không dài dòng nữa hắn bước xuống xe, lâu ngày không đi lại bước chân hắn có hơi nghiêng ngả.
       Hắn dừng lại ở chỗ cách xe vài trăm mét, bàn tay nổi đầy gân ngoằn ngèo cầm chặt thân súng đen bóng loáng giơ lên, Dương Nhất khẽ quay đầu nhìn lại nhưng 2  mắt hắn mờ mịt như phủ mây, trong cổ họng rục rịch cơn khát không thuộc về con người.
       Đã đến giới hạn không thể chần chừ được nữa, bàn tay run rẩy nâng lên họng súng đặt sát vào thái dương.
      " Đoàng" 1 tiếng, âm thanh cơ thể nặng nề ngã xuống đất dội thẳng vào 2 người ngồi trong ô tô, Hà Hân Nhi che mặt khóc lớn, Tạ Kiến Thành úp sấp xuống vô lăng, bờ vai khẽ run. Người bạn thân 14 năm của y, chết rồi...
        ------------------------------


     
       Ngọn lửa dữ dội cháy giữa sáng ngày tĩnh mịch, bên trong đám lửa có thể nhìn rõ hình dáng 1 con người nằm im lìm, mùi xăng bốc lên nồng nặc.
      Hà Hân Nhi ngồi bệt dưới đường, 2 tay ôm gối, 2 mắt vô thần nhìn ánh lửa lên xuống uốn lượn, khóe mắt sưng húp đỏ bừng. 
      Tạ Kiến Thành ngồi bên cạnh khẽ vỗ về vai cô, 2 người dựa vào nhau im lặng chờ đợi.
      Đốt đến trưa lại tưới thêm mấy lần xăng cuối cùng thì thi thể Dương Nhất cũng bị đốt sạch, lại chờ lửa tắt hẳn, Tạ Kiến Thành gom hết tất cả những thứ còn lại của hắn vào 1 chiếc hộp sắt rỗng, cẩn thận bao lại thật kĩ càng đặt vào balo cùng với di vật của hắn.
       Làm xong tất cả cơ thể giống như bị rút cạn sức lực, Tạ Kiến Thành mệt mỏi ngã ra ghế phụ lái, 1 tháng nay chính là 1 tháng tâm tối nhất cuộc đời của y, tận thế, người thân ở nơi xa tít tấp không biết sống chết thế nào, bây giờ người bạn lớn lên cùng y cũng đã chết, còn là chính tay y nhặt xác, thậm chí ngay cả bản thân có sống sót để về đến thủ đô không y cũng không đoán được, dường như phía trước chính là ngõ cụt đối với họ.
       -" Kiến Thành, cố lên nào chúng ta chắc chắn sẽ sống sót trở về mà!"
      Tạ Kiến Thành ngước nhìn, Hà Hân Nhi cố mỉm cười ôm lấy y, người con gái xinh đẹp bị dày vò đến dung nhan tiều tụy.
       -" Anh hiểu mà, đừng lo cho anh"_ Tạ Kiến Thành dịu dàng lau khuôn mặt lem luốt của cô, bạn thân y không cứu được thì ít nhất cũng phải bảo vệ cô bạn gái này an toàn.
      Bọn họ cắm trại tại chỗ mấy ngày, tinh thần ổn định mới tiếp tục đi, Tạ Kiến Thành biết bọn họ đây đã là may mắn hơn người khác rất nhiều, 3 người đều là người bình thường lại thuận lợi đi xa đến vậy vận số xem như rất đỏ. Có rất nhiều người thặm chí còn chưa rời khỏi thành phố đã bị zombie tấn công, hoặc là bị người chặn đường cướp hoặc là bị zombie tập kích những trường hợp đó cả đoạn đường y đã nhìn đến biết bao lần, không biết họ còn có thể đi được bao xa...
     
       Tạ Kiến Thành cầm ống bơm xăng đang nhỏ giọt, thất vọng ném đi. Gần 1 tháng rồi bọn họ không tìm được cây xăng nào còn xăng hết, mặc dù đã đoán được trước nhưng vẫn là thất vọng, số xăng dự trữ rút từ các xe bị vứt dọc đường cũng chẳng còn bao nhiêu, thức ăn cũng vơi đi rất có thể bọn họ phải đổi hướng ghé vào thành phố phía trước nhưng bất đắc dĩ Tạ Kiến Thành cực kì không muốn làm vậy.
      Ông trời không bỏ rơi 2 người Hà Hân Nhi đã thực sự thức tỉnh dị năng,
Không giam vỏn vẹn mấy mét vuông là cứu cánh bất ngờ của họ, Tạ Kiến Thành đầu óc vô cùng nhanh nhạy, ngay khi biết được bạn gái có dị năng y đã lập tức xác định việc này tuyệt đối không thể để lộ ra, dù cho ở thời đại nào thì 1 người có khả năng giống như Hà Hân Nhi chắn chắn sẽ bị săn đón với đủ thứ múc đích tốt xấu khó phân.
       Nhanh chóng rời khỏi trạm xăng rỗng, Tạ Kiến Thành cuối cùng cũng quyết định sẽ ghé thành phố phía trước.
       Lái xe thêm 2 ngày đường phía trước hơn 4km nữa vượt qua 1 cây cầu là có thể vào đến thành phố T, đến đầu cầu Tạ Kiến Thành bắt buộc phải dừng xe vì cây cầu đã bị ai đó chặn lại ở giữa bằng hàng rào kẽm gai, không thể qua.
       Giữa lúc đang phân vân không biết có nên xuống xem tình hình không thì rừng cây xung quanh bỗng nhiên vang tiếng sột soạt, Tạ Kiến Thành cảnh giác nắm chặt tay lái, từ trong rừng có mấy người ăn mặt nhếch nhác đi ra, bọn họ nhìn thấy trong xe chỉ có 2 người liền đảo mắt, rì rầm bàn tán với nhau rồi trở lại rừng.
       Tạ Kiến Thành còn ngơ ngác chưa phản ứng kịp thì ở rừng cây bên trái 1 bóng người vụt chạy ra, áp sát điên cuồng gõ cửa xe bọn họ, Hà Hân Nhi xoay qua, cô sửng sốt bên kia cửa kính ngoài ý muốn lại chính là 1 khuôn mặt quen thuộc.
      -" A Tuấn! Kiến Thành mở cửa là A Tuấn!"_ Cô reo lên vui sướng.
      Tạ Kiến Thành nhanh chóng mở cửa người nọ liền nhanh nhẹn ngồi vào ghế, vừa ngồi xuống chưa kịp thở đã vội giục.
     -" Anh Thành, nhanh rời đi, quay xe!"
       Tạ Kiến Thành không hiểu gì nhưng cũng nghe theo vội quay đầu xe, chạy đến hết ngã rẽ y liếc qua gương chiếu hậu nhìn thấy những người lúc nãy kéo nhau ra khỏi rừng tay lăm lăm vũ khí sắc nhọn nhìn theo xe bọn họ chạy đi với vẻ mặt hằn học.
       Rời khỏi phạm vi 2km tính từ cột mốc thành phố, Tạ Kiến Thành mới đỗ xe lại ven đường, người tên A Tuấn ở ghế sau ngấu nghiến mấy ổ bánh mì nhạt đã hơi cứng với vẻ mặt thỏa mãn, cuối cùng cũng coi như ăn no, bắt đầu kể lại quá trình chạy nạn của hắn. Lúc mạt thế bùng nổ hắn theo đám đông hoảng loạn chạy thoát được khỏi khách sạn, may mắn được 1 đoàn người cho nhập bọn đi cùng bôn ba khắp nơi sau đó đến được thành phố T, lúc đó là thời điểm tháng thứ 1 sau mạt thế, thành phố T cũng từng hỗn loạn nhưng nhanh chóng có kẻ chớp thời cơ nổi dậy gây dựng thế lực mới, cầm quyền.
         Tên thủ lĩnh này là 1 tên trùm xã hội đen, có đông đảo đàn em cũ làm nền tảng gã nhanh chóng thu thập thêm người đá chính quyền xuống lập nên 1 căn cứ chiếm ngự thành phố T.
       -" Hắn tạo nên 1 hệ thống pháp luật mới, người dân còn sống trong thành phố được phân chia làm nhiều cấp. Còn người bên ngoài bị chặn lại ở cây cầu nếu muốn vào phải nộp vật tư hoặc là tinh thạch lấy trong đầu zombie, những kẻ chạy nạn như chúng tôi lo ăn từng bữa làm sao có đồ để nộp, zombie cũng chẳng dám liều đi giết chỉ có thể bám trụ bên ngoài. Sau đó bần cùng thì sinh đạo tặc mà có những kẻ giống bọn người lúc nãy chờ những người không biết gì trông có vẻ sạch sẽ như 2 người, những người như vậy chắc chắn sẽ có đồ để cướp."
       -" Vào trong thành phố thì tốt hơn sao?"
       -" Tôi không biết, nhưng chắc là tốt hơn bên ngoài, những đoàn đội bên trong cách vài ngày lại ra bên ngoài giết zombie thu thập vật tư, mấy người đàn ông khỏe mạnh nhân cơ hội đi theo họ may mắn sống trở về thì có thể được theo vào trong...2 người muốn vào trong sao?"
      -" Bọn anh cần xăng, sau đó sẽ trở về thủ đô, chứ không có dự định ở lại."_ Tạ Kiến Thành nói
     -" Xăng sao? Xăng bây giờ rất quý giá nếu anh chị có đủ vật tư để đổi xăng thì cũng không yên bình ra khỏi thành phố này đâu!"_ A Tuấn thở dài.
     -" Tại sao?"
     -" Tên thủ lĩnh căn cứ bắt buộc tất cả người vào thành phố đều phải đi kiểm tra, không biết tại sao hắn lại xác định được ai là dị năng giả..."_ A Tuấn ngập ngừng_" mấy hôm trước em tốn chút đồ ăn nghe ngóng được, tên thủ lĩnh căn cứ đang chiêu dụ dị năng giả, ai không theo hắn thì chắc chắn không bình an mà rời khỏi thành phố được."
     -" Sao có thể ngang ngược như vậy!"_ Hà Hân Nhi tức giận. 
     -" Em không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng là hắn muốn tập hợp dị năng giả hộ tống 1 cô gái đến thành phố A, là em gái nuôi của hắn thì phải"_ A Tuấn chấp vá nội dung mình biết, y cũng chỉ là người lưu lạc bên ngoài thông tin toàn là nghe người khác bàn tán mà ra thật giả khó phân_" Nói chung là 2 người không nên vào đâu!"
      -" Nhưng xăng của bọn anh sắp cạn rồi, anh e là qua khỏi đây chúng ta không thể đi xe được nữa!"_ Tạ Kiến Thành mệt mỏi xoa thái dương, không đi xe được chẳng lẻ bọn họ phải cuốc bộ về sao?
     A Tuấn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra.
     -" Đây là bí mật! Thật ra em có biết 1 kho hàng ở trong rừng, chỗ đó hình như từng là chỗ ở của nhóm công nhân khai thác gỗ, chúng ta có thể thử vận may ở đó!"
      -" Thật sao!?"
      -" Vâng, cái kho đó dựng ở 1 chỗ trũng tối, ở gần cái chỗ đó lại thành chỗ vứt xác tang thi nên rất hôi hầu như không ai đến hết, em chẳng qua là giành đồ ăn không lại người ta bị đuổi tới đó mới tìm thấy..."_ nói tới đây A Tuấn hơi xấu hổ gãi đầu_" nhưng 1 mình lại không dám xông vào."
      -" Không sao, giờ chúng ta sẽ vào đó, hy vọng là sẽ tìm được thứ cần tìm!"
      Tạ Kiến Thành cuối cùng cũng tìm thấy 1 chút ánh sáng, cả 3 nghĩ ngơi ăn uống 1 chút sau đó theo lời của A Tuấn, giấu xe vào 1 chỗ bụi kín không có thực vật biến dị rồi mang theo số vũ khí thô sơ họ có đi vào rừng, đúng như A Tuấn nói nhà kho đó không dễ thấy, không để ý kĩ tuyệt đối sẽ không nhìn ra, khu vực mấy trăm mét xung quanh toàn là xác tang thi phân hủy, thứ mùi nồng nặc kinh khủng bốc lên gần như cách li khu vực này.
      Tạ Kiến Thành nhét bông gòn vào mũi, mùi vẫn nồng đến mức y muốn nôn hết cả mật xanh mật vàng ra, Hà Hân Nhi càng tệ hơn mặt cô tái cả lại trông như có thể xỉu bất cứ lúc nào. Bọn họ đi đến trước cửa kho, cánh cửa gỗ lỏng lẻo được khóa sơ sài bằng 1 ổ khóa cũ rỉ sét, Tạ Kiến Thành đập 1 cái liền mở được, cửa mở ra không có tang thi cũng không có người chỉ có bụi bặm xộc ra.
       Ở bên trong kho bụi đóng dày cả lớp trên đồ đạc, cái chỗ này bỏ hoang cũng rất lâu rồi, đồ đạc lộn xộn lung tung, chăn ga cũ ngã màu đã sắp mục rữa tới nơi. Bọn họ quét sơ bụi, rồi tiến hành lục lọi các rương thùng để chồng chất bên trong, ngoài chăn màn, quần áo cùng 1 ít đồ đạc lỉnh kỉnh không dùng được bị những kẻ từng ở đây bỏ lại họ thực sự tìm được 1 thùng xăng còn nguyên mác, nhưng do để lâu đã bốc hơi hết 1 phần dù sao thì có cũng là may lắm rồi, số xăng này có thể đi được 1 khoảng khá xa.
      3 người không rời đi luôn mà chờ đến đêm mới lặng lẽ ra khỏi rừng tìm đến chỗ giấu xe chạy đi trong đêm.
      Những tưởng cuối cùng cũng đã suôn sẻ không ngờ lại đụng thẳng vào ngõ cụt. Tạ Kiến Thành bất lực nhìn cây cầu- lối đi duy nhất của họ bị đứt ngang, sàn cầu không biết tại sai đã nổ vỡ nát 1 khoảng lớn, xe cộ va chạm vào nhau dính cứng, 1 chiếc xe khách tông vỡ lan can chới với 1 phần bên thành cầu.  phía dưới là vực thẳm chơi vơi đầy sương mù, không khí bao trùm đầy hoang mang và tuyệt vọng.
     -" Giờ chúng ta phải làm sao đây."_ Hà Hân Nhi run rẩy hỏi nhưng không ai trả lời cô hết, ngay cả Tạ Kiến Thành cũng không xác định được bây giờ họ phải làm sao.
       -" Trở lại..."_ cũng chỉ còn 1 con đường để lựa chọn_" Trở lại đường cũ, vòng qua thành phố C đi lên tỉnh lộ phía Đông, Lần này chúng ta không nghĩ ngơi nhiều nữa tranh thủ nhanh nhất có thể."
       --------------------------------
      Tạ Kiến Thành thận trọng bước lên 1 bước, thân mình dựa sát vào tường, tự điều tiết hơi thở làm cho sự tồn tại của bản thân giảm xuống thấp nhất có thể. Hà Hân Nhi và A Tuấn bước sát theo sau, trên lưng mỗi người đều vác 1 balo to lần dò từng bước trong bóng tối.
      " lạch cạch"
      Tạ Kiến Thành cứng người, sựng lại tại chỗ, A tuấn người tạo ra tiếng động chân vẫn dẫm lên mãnh kính vỡ bối rối không biết nên rút hay nên giữ.
      Ngay lúc đó từ trong phòng tối mù mịt mà họ đang trốn tránh, 1 đôi mắt sáng quắt bừng mở, giống như dây đèn trang trí hàng loạt đôi mắt nối tiếp nhau chen chúc nhòm ra cửa, không cần biết chúng là giống gì chỉ cần nhìn số lượng kia thôi cũng khiến lưng người lạnh toát.
      Tạ Kiến Thành hít sâu 1 hơi, nắm chặt tay Hà Hân Nhi, khẽ hô 1 tiếng chạy liền dùng hết sức lao ra ngoài. Đám quái vật trong bóng tối giống như chỉ chực chờ họ làm vậy, con đầu đàn ré lên, âm thanh gần như bị biến đổi nhưng nghe vào vẫn nhận ra tiếng " chít chít" đặc trưng giống loài của chúng nó.
       Chuột.
       1 đàn chuột biến dị đông nhung nhúc phá tường đuổi theo Tạ Kiến Thành, y kéo tay Hà Hân Nhi chạy luồn lách qua những chướng ngại vật xung quanh xưởng, đám chuột đói khát lâu ngày gần như phát cuồng chồi đạp lên nhau lao về phía họ, đã mấy lần chúng nó suýt vồ được  nhưng quả nhiên với số lượng đông đúc hỗn loạn như vậy đám chuột tự va chạm với nhau rốt cuộc lại tạo thành cơ hội cho họ.  
       Thoát khỏi đám chuột, 3 người 1 chút cũng không dám ngừng nghỉ chạy về đến chỗ giấu xe. Tạ Kiến Thành kéo mạnh cửa sau đẩy Hà Hân Nhi với A Tuấn đang thở như sắp chết vào, nhấn ga lao đi.
        ....... tua 1 chút về hiện tại nè......
       Tạ Kiến Thành đau đớn ôm đầu, lúc đâm xe đầu y cũng bị  chấn động, dư chấn đau đầu cũng không có gì lạ. Hà Nhã mở hộp lấy 1 viên aspirin đưa qua nhưng lại bị từ chối, Tạ Kiến Thành lắc đầu.
      -" Những thứ như này dùng nhiều sẽ nhờn mất, tôi còn chịu được mà."
      Hà Nhã cũng không ép, cô đổi qua rót 1 cốc nước đưa tới, lần này Tạ Kiến Thành 1 ngụm uống sạch.
      Đám người tụ tập bên ngoài im lặng chờ nghe chuyện nhưng Tạ Kiến Thành lại không lên tiếng nữa, im lặng nhìn lại họ. Tiêu Lạc bức bối lên tiếng.
      -" Gì đấy! Còn đang kể dỡ mà anh mau nói tiếp đi chứ!"_ có hiểu tâm lí của người đang háo hức chờ xem phần kết không cơ chứ!
      -" Đồ ngốc nhà cậu, nghe đến thế rồi còn phải hỏi tiếp à!"_ Chử Diệp bắn hạt táo vào trán tên ngốc họ Tiêu, người còn đang ngơ ngác không hiểu gì.
      -" Sao, sao chứ?"
      Tiêu Lạc liếc sang mọi người đều dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, còn Chữ Diệp nói thẳng ra chính là cười nhạo hắn.
      Tạ Kiến Thành nhìn bọn họ hợp lực làm khó đồng đội hơi cười cười, mọi người đều hiểu kết cục còn có thể thế nào nữa cả người yêu và người tên A Tuấn kia đều chết cả rồi, nhìn hiện trường cũng đã rõ ràng nguyên do.
     -" Thành thật chia buồn cùng anh, bây giờ anh định thế nào?"_ Thật ra Triển Thiên Hà muốn hỏi thứ thuốc có khả năng làm chậm quá trình hóa zombie kia người này muốn làm thế nào hơn.
    -" Tôi vẫn giữ nguyên ý định trở về, bây giờ nó cũng không còn là ý nguyện của 1 mình tôi nữa, mà còn cả lời hứa của bạn bè tôi, nên nếu có thể tôi hy vọng có thể đồng hành cùng mọi người 1 đoạn đường"_ Tạ Kiến Thành hoàn toàn thẳng thắng bày tỏ ý niệm, tay vô thức sờ lên balo bạt rách.
     -" Anh muốn đi cùng thì dễ thôi ở đây có làm có ăn nhưng cũng phải có gì để thế chấp chứ? Lỡ anh trộm đồ của chúng tôi bỏ trốn hay gì thì sao?"
     Chữ Diệp bắt chéo chân, ngôn từ nói ra nhẹ nhàng nhưng cũng không dễ nghe tí nào. Thế nhưng Tạ Kiến Thành cũng hoàn toàn là 1 kẻ biết co duỗi chứ không phải 1 tay dễ bị kích động, y ngay lập tức hiểu ý của chàng trai trẻ này, mở khóa kéo balo lấy ra 1 cục vải lớn, thận trọng tháo từng lớp vải xuống vật nằm ở trung tâm chính là ống thuốc nhỏ vừa bằng 1 ngón tay người trưởng thành bên trong có thứ dung dịch màu xanh nhạt.
     -" Thứ này phải cất giữ cẩn thận, mặc dù còn chưa chắc nó thật sự có tác dụng hay chỉ là do người bạn kia của anh may mắn... Cao Vĩ anh đi lấy hộ tôi hộp khóa mật mã."_ Triển Thiên Hà không động vào ống thuốc, những người khác ít nhiều đều có chút tò mò nhưng đều kiềm lại, như Triển Thiên Hà nói đó còn chưa biết thứ này có thật có tác dụng không, trách nhiệm chẳng nhẹ tí nào.
       -" Ầy, tôi chỉ thắc mắc thôi, mọi người nghĩ xem cái thuốc này không phải ở ngoài bán rất nhiều sao, bây giờ chúng ta tìm 1 hiệu thuốc có khi lấy được rất nhiều á!"_ Tô Hạo dường như phát hiện ra kho báu.
     -" Không có được đâu."_ Chữ Diệp mắt thằm liếc qua ống thuốc.
     -" Tại sao anh Chữ Diệp?"
     -" Nhìn kĩ nhãn thuốc của nó đi."_ Triển Thiên Hà hiếm có gợi ý, lúc này Tô Hạo mới đến gần nhìn kĩ, cậu A lên 1 tiếng đã nhìn ra rồi.