Thời gian tất cả mọi người đều bận rộn đi qua đi lại thu gom vật tư, mặt khác Từ Lâm đang canh giữ ở bên ngoài cũng chú ý đến lại có hai nhóm người đến, vội vã đem tình huống hắn phát hiện báo cáo cho ba người Từ Dương, đồng thời không quên tiếp tục cảnh giác hai nhóm người vừa tới.
Lúc Từ Dương nhận được tin tức, là khi mới vừa đến một kho hải sản ướp lạnh, nghĩ mới vừa rồi bọn họ đã thu gom không ít vật dụng, hơn nữa Hạ Duyên Phong cũng đã nói với hắn trên xe đã không còn chỗ để đồ nữa, dứt khoác đem đồ ướp lạnh đóng lại, sau đó nâng lên để vào bao rồi rời khỏi nơi này.
Thời gian khi cậu khiêng một túi đồ lớn đi tới cửa kho hàng, không ngờ vừa vặn đụng phải hai nhóm người mới tới. Đôi mắt thâm trầm không dấu vết quan sát mấy người trước mắt một chút, trong lòng cảm thấy hơi có chút may mắn, người tới đều là người làm việc và học sinh.
Tuy nói mạt thế lòng người khó đoán, nhưng giờ khắc này đụng phải mấy người cũng khiến cậu có chút yên tâm, dù sao mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu một thời gian, đa số mọi người đều còn có ý thức pháp luật như trước, lời nói hành động đều không đến mức quá đáng.
Nhìn ra được hai nhóm người kia đều không có tổ chức gì đáng nói, thấy cậu thì chỉ hơi dừng một chút, mắt tham lam không che dấu mà nhìn túi đồ cậu đang khiêng mấy lần, sau đó liền chạy ào vào kho hàng, dường như chậm một cũng sẽ bị người khác đem tất cả hàng hóa trong kho hàng lấy hết.
“Anh Dương, chúng ta cần thu gom nữa không?” Ngô Thiên Hạo chỉ chậm hơn Từ Dương mấy bước đến kho hàng, tự nhiên đem ánh mắt tham lam của nhóm người kia nhìn thấy rõ ràng, chỉ có điều lần này vẫn không có làm ra hành động sai gì, chỉ lạnh lùng mà liếc hai nhóm người kia vài lần rồi liền thu hồi ánh mắt.
“Không tiếp tục lấy nữa, nhiều người tới như vậy, cũng không biết sẽ có bao nhiêu tang thi đã đuổi đến hướng bên này, chúng ra phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Giọng nói Từ Dương nhàn nhạt trình bày sự thật, sắc mặt bình tĩnh cơ hồ không thấy nổi một điểm gợn sóng, dường như đang nói một chuyện cùng hắn không có quan hệ gì sất.
“Được, em lập tức nói tin tức cho Duyên Phong.” Ngô Thiên Hạo vừa nghe nói thế, không ngừng bận rộn mà gật đầu, lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của người khác, khẽ rũ đầu xuống, thấp giọng với một vật tròn đính trên khuy áo rằng: “Duyên Phong, trở về nhanh lên, chúng ta cần chuẩn bị rời khỏi.”
Lúc hắn nói chuyện Từ Dương đã đi đến bên cạnh xe, Từ Lâm canh giữ ở bên cạnh xe nhanh chân lẹ mắt mà hỗ trợ mở cửa xe, hai người hợp lực đem túi đồ để vào xe. Nhìn trong xe nhét đầy đồ vật, Từ Lâm hết sức hài lòng mà cong lên khóe môi, con mắt nửa híp lại hiện ra tia vui sướng.
“Sau này sẽ có một đoạn thời gian rất dài không có cách nào sản xuất ra đồ dùng thiết yếu, những vật này kì thực cũng không sử dụng được trong bao lâu.” Từ Dương thở dài mà nói, ánh mắt nhìn Từ Lâm có chút sâu xa: “Nếu như sau này trong chất đã bị ô nhiễm không có cách nào khác để trồng trọt nữa, vật tư lưu lại ở các thành thị, thành phố lớn và nông thôn sẽ trở thành tài nguyên duy nhất để chúng ta sống. Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người sống sót đi thu gom vật tư, nói không chừng sẽ có người vì một chút lương thực mà làm ra sự việc tán tận lương tâm.”
Tựa như chưa nói hết một phen, tuy rằng Từ Lâm không phải rất thống minh, nhưng cũng không phải ngốc nghếch, hiển nhiên hiểu rõ tương lại còn có thể xảy ra các việc tàn nhẫn. Vừa nghĩ tới khả năng này, một chút vui vẻ mới vừa rồi liền biến mất hầu như không còn chút nào trong chớp mắt, giữa hai lông mày dần nhíu lại không che giấu được ưu buồn.
“Làm sao rồi?” Ngô Thiên Hạo mang vật tư trở về, đúng lúc thấy được dáng vẻ ưu sầu của Từ Lâm, có chút không hiểu vỗ về bờ vai của hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Từ Dương, nhìn lại vẻ mắt lộ rõ buồn phiền của Từ Lâm, do dự một chút, vẫn là nhỏ giọng hỏi: “Anh Dương vừa rồi đã nói gì với em thế?”
Trước giờ Từ Lâm cùng Ngô Thiên có cái gì cũng liền nói với nhau, huống chi Từ Dương cũng không có việc gì phải lừa gạt Ngô Thiên Hạo và Hạ Duyên Phong, vừa vặn Hạ Duyên Phong cũng đang vác đồ đi đến. Vì vậy, trong lúc chờ mọi người ngồi vào trong xe, liền đem tất cả mọi chuyện anh cậu vừa bảo nói cho bọn họ nghe.
Hai người Hạ Ngô nghe xong việc này, tâm tình đều trở nên trầm trọng khác thường, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng lời Từ Dương nói “Nếu như”, kì thực đều ý biểu thị chuyện này thật có thể tồn tại, có thể bọn họ phải nói…việc này nhất định sẽ xảy ra. Trong xe trở nên rất an tĩnh, bốn người đều đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Đã bước lên hành trình đoàn người cũng không biết, sau khi xe bọn họ rời khỏi, Tưởng An Thành đang khiêng túi gạo từ trong kho hàng đi ra thì phức tạp nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ đi, qua một lúc lâu mới lạnh lùng nói với đồng bạn của hắn tiếp tục lên xe chạy đi. Về phần cô gái trẻ tuổi lúc trước muốn cùng bốn người Từ Dương rời khỏi thành phố C, hiển nhiên đều bị vô tình ném sáng một bên.
Từ thành phố C rời khỏi cũng được bảy, tám tiếng đồng hồ. Một đường đi không biết đã tiêu diệt bao nhiêu tang thi, bữa trưa vừa ăn chút bánh báo, tất cả bốn người trong xe đều cảm thấy mệt mỏi không chịu được, ngoại trừ Từ Dương đang tập trung tinh thần lái xe, ba người khác đều đã mệt đến ngã trái ngã phải, mí mắt nặng trĩu.
Nhìn trạng thái tiều tụy của bọn họ, thân là người lớn nhất Từ Dương khó tránh khỏi có hơi chút đau lòng, nhưng rất rõ ràng những thứ này đều là những việc phải xảy ra trong quá trình trưởng thành của bọn họ. Nếu như bây giờ không có mau chóng thích ứng với sinh hoạt ở mặt thế, tương lại sẽ gặp phải hậu quả, tỷ lệ sinh tồn cũng sẽ theo đó mà giảm xuống.
Từ Dương như có như không mà thở dài, từ trong không gian lấy ra ba bình nước suối đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho ba người. Ngày đó mới vừa có không gian, cậu liền tìm chút thời gian quan sát các loại nước khác nhau, do đó biết được suối nước và đàm thùy trong không gian có tác dụng khác nhau. Một chút nước hồ có thể cái thiện thể chất, uống một lương đàm thủy nhất định thì có thể thay da đổi thịt, mà nước suối lại có thể bổ sung nhanh tinh thần và thể lực.
Tuy rằng tối hôm qua đã lét lút cho ba người bọn họ uống chút nước đàm thủy, nhưng bởi vì lượng nước cực ít, hơn nữa tối hôm qua tình huống đặc biệt, ba người Từ Lâm cũng không có cảm thấy được ly nước kia có điểm gì khác, nếu muốn nói thật bất đồng chỗ nào, đơn giản chỉ là ngọt nhẹ khoan khoái hơn nước khoáng một chút.
Đợi đến khi tiếp nhận nước Từ Dương đưa tới, mở nắp rồi ngửa đầu ra uống hơn phân nửa bình, bọn họ bất tri bất giác cảm nhận được nước này tựa hồ có chút hiệu quả lạ lùng. Ba người lặng lẽ nhìn nhau vài lần, nhìn tinh thần càng lúc càng tốt, trong nháy mắt trong lòng mỗi người đều có đáp án.
“Anh Dương, nhìn sắc trời này không lâu sau nữa sẽ tối, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi?” Hạ Duyên Phong từ trước đên nay tương đối im lặng khó có lúc lên tiếng hỏi, con người đen mịt nhìn Từ Dương mơ hồ hiện lên một tia tình cảm dịu dàng không phát giác.
“Tôi nhớ kĩ hình như phụ cận có một nhà trọ bình dân, không bằng các cậu tra bản đồ một chút, nhìn có phải thật hay không.” Từ Dương hơi giương mắt nhìn xuống kính chiếu hậu, sau đó quay đầu nhìn Từ Lâm, chỉ túi du lịch của cậu rồi nói: “Bản đồ ở trong túi anh, em lấy ra nhìn đi.”
Từ Lâm nghe theo, chưa từng hỏi cái gì, chỉ dứt khoát cầm lấy túi du lịch. Vốn cho rằng túi du lịch sẽ rất nặng, ai biết khi cầm chỉ cảm thấy nhẹ so với ngoài dự đoán, không cần phải nói cũng biết cái túi du lịch này cần dùng để làm gì. Chờ hắn kéo khóa du lịch ra, thấy rõ trong bao để một đống thứ, khóe miệng không khống chế mà giật giật.
“Anh, trong túi của anh có đủ thứ thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, không biết người khác nhặt được túi của anh liền có thể hay không mà mở miệng mắng to đấy.” Từ Lâm dở khóc dở cười nhìn đồ vật trong túi, trong lúc nhất thời chỉ càm thấy có chút vui sướng không rõ, thì ra vị anh họ nhìn như trầm ổn thật ra cũng có lúc rất…dễ thương?
Từ Dương hơi ngẩn người, một lúc nghe không hiểu hàm ý của hắn, cặp mắt mang tia không hiểu rõ theo bản năng nhìn về phía túi du lịch, trong thoáng chốc nhớ lại trong túi đặt đồ vật gì đó, gương mặt tuấn tú nhịn không đươc nóng bừng, chợt có chút né tránh mà dời tầm mắt, nhìn dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
Nghe được lời nói của Từ Lâm, Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo vẫn chú ý mỗi lời nói hành động của hai người, lúc này thấy Từ Dương vừa lúng túng dáng vẻ lại vừa ngượng ngùng, không khỏi có chút ngạc nhiên trong bao rốt cục để vật gì, cư nhiên có thể khiến Từ Dương có thể thấy hơn mười tang thi cũng không nhíu mi một cái lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Mặc dù trong lòng thực sự hiếu kỳ tựa như mèo bắt được cá, hai người Hạ Ngô đều mạnh mẽ khống chế lại nội tâm mình. Dù sao bình thường Từ Dương cho bọn hắn thấy cảm giác vô cùng thành thục từng trải, hai người cũng không có can đảm mà trực tiếp nhìn đồ vật trong túi khi chưa có sự đồng ý của cậu.
Từ Lâm không phát hiện được hai người Hạ Ngô giờ phút này đang xoắn xuýt, tùy tiện đem đồ vật gì đó trong túi lấy ra, không nhìn ánh mắt của ba người, cảm thấy rất hứng thú nhéo nhéo khủng long nhỏ màu xanh lục, sau đó đem con khủng long đặt qua một bên, quay đầu lại chăm chú tìm kiếm bản đồ.
Mà lúc này, Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo không đổi sắt nhìn con khủng long nhỏ màu xanh thật dễ thương kia một lần, hai người không hẹn mà cùng nhìn lén Từ Dương đang giả vờ trấn định, khi bọn hắn nhìn thấy cặp mắt kia mơ hồ lộ ra khí tức nguy hiểm thì không ngừng bận rộn mà dời tầm nhìn đi chỗ khác, trong lòng nhịn không được hô to kinh ngạc.
Hạ Duyên Phong hơi nheo mắt lại, lặng lẽ hồi tưởng lại lần này đã cùng trải qua đủ thứ cùng Từ Dương. Không thể nào không thừa nhận, Từ Dương thật sự rất ưu tú, toàn thân cao thấp đều tản ra loại khí chất lãnh đạo. Thấy cậu giỏi giang như vậy, trong lòng hắn có chút mùi vị khó có thể nói, chỉ cảm thấy khoảng cách trong lúc đó của hắn và cậu, vĩnh viễn đều là xa như vậy không thể thành. Mà khi hắn chậm rãi hiểu rõ người này thì cậu phát hiện kì thực cậu cùng người này không có gì khác nhau, khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa xôi như trong tưởng tượng.
Hoàn