Giản Nặc chân bước không ngừng, một bộ không nghe Tô Mạc Ly nói chuyện.
"Ngươi như thế nào không tin ta a, bên trong thật sự không có thứ gì!" Tô Mạc Ly nhịn không được hô lớn.
Trong chốc lát, Giản Nặc từ bên trong đi ra, hung thần ác sát uy hiếp Tô Mạc Ly: "Ngươi nếu lại lớn giọng gọi tang thi lại đây, ta liền trực tiếp bắt ngươi cho tang thi ăn!"
Tô Mạc Ly vẻ mặt hơi sợ.
Nữ nhân này thật ngoan độc, thế nhưng muốn đem hắn cho tang thi ăn.
Tô Mạc Ly ngẩng đầu lên, thở dài: "Ngươi thành công gợi lên hứng thú của ta, ngươi xem thế nào."
Giản Nặc "......" Người này là **** đi.
Giản Nặc không để ý Tô Mạc Ly đi qua người mình rất mau, tốc độ kia phảng phất như phía sau có cái loại virus hung mãnh gì dính lên liền sẽ chết!
Trải qua sự tình này, Giản Nặc cũng không có tâm tình tiếp tục tìm kiếm đồ ăn.
Cô tìm một nơi không người trực tiếp vào không gian.
Giản Nặc không biết lúc cô vừa mới tiến vào không gian, một người liền xuất hiện ở nơi cô vừa đứng.
Tô Mạc Ly vuốt ve cằm nói: "Chẳng lẽ là dị năng ẩn thân hay sao, chỉ là xem bộ dáng này tựa hồ không giống a.
Chẳng lẽ là dị năng chưa được biết đến?"
Giản Nặc không hề biết Tô Mạc Ly rối rắm.
Cô bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.
Chỉ qua mấy ngày, không gian đã đã xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
Đất đai vốn dĩ trống trải, qua mấy đêm đã được lấp đầy bởi rất nhiều hoa màu.
Giản Nặc dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, xác định mắt mình không có vấn đề gì.
Tức khắc cười.
Cô chỉ là thử trồng mấy loại rau dưa, không nghĩ tới chúng cư nhiên đều trưởng thành.
Hái xuống một trái dâu tây, bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng mà cắn một ngụm, chất lỏng ngọt lành nháy mắt tràn đầy khoang miệng.
Nếu thực vật trong không gian thật sự giống như cô nghĩ, trong một đêm có thể trưởng thành.
Như vậy cô chính là nhặt được đồ tốt, nhưng tác dụng của không gian cũng càng không thể để người khác biết.
Từ trong không gian hái được một ít rau xanh, lại cầm một ít gạo, Giản Nặc liền ra khỏi không gian, đi không bao lâu, Giản Nặc quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa bị tức chết.
"Ngươi còn đi theo ta làm gì!" Giản Nặc nhìn góc tường nào đó nói.
Chỉ thấy góc tường kia không ngừng biến hóa, cuối cùng rốt cục là biến thành bộ dạng của một người, người nọ rõ ràng là Tô Mạc Ly.
Tô Mạc Ly vẻ mặt ủy khuất, "Ngươi không phải nói sẽ phụ trách ta hay sao, ta tự nhiên muốn đi theo ngươi."
Ánh mắt thực u oán, phảng phất như Giản Nặc là kẻ ăn xong liền chạy.
".."Giản Nặc.
Tuy cô đã nói như vậy,nhưng cô không nghĩ rằng hắn sẽ thật sự để mình phụ trách a.
"Vậy ngươi đi theo đi." Dù sao dị năng của hắn cũng tính không tồi, hẳn là sẽ không kéo chân mình.
Giản Nặc tự an ủi chính mình.
Nói thật, Tô Mạc Ly hiện tại hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà,thời gian lâu như vậy thân thể hắn sớm đã đến cực hạn.
Hiện tại đi theo Giản Nặc, không thể nghi ngờ là một cái biện pháp thực tốt, ít nhất làm hắn có thời gian thở dốc.
Cho nên nghe đến Giản Nặc đồng ý để hắn đi theo cùng, Tô Mạc Ly hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh.
"Bùm" phía sau bắn lên vô số bụi đất.
Giản Nặc lại không phải kẻ điếc, thanh âm lớn như vậy sao có thể không nghe được..