Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 64: 64: Bẫy Rập





Đường Kiếm Phong dùng kính viễn vọng quan sát một hồi, trừ bỏ ánh lửa, chỉ có một bóng người mơ hồ, nhưng là thanh âm lớn như vậy chứng minh bọn họ có điện.
Cư nhiên có một đám người sinh hoạt ở bên ngoài khu an toàn mà bọn họ chưa từng phát hiện.

Nhóm người này có thể sống sót liền đủ chứng minh thực lực của bọn họ không hề tầm thường.
Diệp Cẩn thay ca khi chưa đến hai giờ, tìm một vòng mới thấy Đường Kiếm Phong đang đứng bên cửa sổ, bị chăn che khuất.
Đường Kiếm Phong nghe được thanh âm của hắn, cẩn thận từ phía dưới chui ra, phòng ngừa ánh sáng trong phòng bị người khác phát hiện.
"Làm sao vậy?" Diệp Cẩn thấy sắc mặt anh nghiêm trọng, không nhịn được cầm lấy kính viễn vọng đi ra xem thử.
Đường Kiếm Phong kéo hắn lại, nói: "Bên ngoài có người."
"Người?" Diệp Cẩn cũng kinh ngạc một chút, "Tiểu đội của khu an toàn ra ngoài?"
"Theo tôi nhìn thì không giống, hẳn là người sống sót vẫn luôn sinh hoạt ở nơi này." Đường Kiếm Phong lắc lắc đầu.
"Ngầu như vậy? Thực sự có người có thể sống sót trong hoàn cảnh ở đây?" Diệp Cẩn cảm thấy không thể tưởng tượng được, hắn cũng không thể khẳng định rằng, khi tang thi vây thành, hoàn cảnh khí hậu cực đoan sao có thể sinh tồn.
Thẳng đến hừng đông Diệp Cẩn vẫn luôn nhìn sang bên kia, không phát hiện có gì dị thường, sau nửa đêm bên kia cũng yên tĩnh lại, ngoại trừ ánh lửa, cũng không còn động tĩnh nào khác.
Buổi sáng mọi người tỉnh dậy nghe được phát hiện này cũng phi thường khiếp sợ, ở chung cư này cư nhiên vẫn còn có người sống sót.

Mọi người ăn bữa sáng đơn giản, rồi bắt đầu càn quét nhưng căn nhà khác, Đường Mặc Kỳ nhắc nhở mọi người lưu ý nếu gặp phải người nào đang hôn mê.
Ngày hôm qua mọi người lục soát được rất nhiều đồ vật, trân quý nhất chính là một ít bột mì cùng gạo, còn lại chính là một số quần áo giữ nhiệt, mỗi người đều chuẩn bị vài cái bao lớn, nếu không hôm nay tìm được đồ vật cũng không tiện mang theo, nghe được lời dặn dò của Đường Mặc Kỳ, bọn họ đều đem lực chú ý đặt lên việc tìm người.
Quả nhiên không đến một giờ sau, Trần Vĩ Lương liền tìm thấy một người khả nghi, người này chỉ có một cái đầu lộ ra bên ngoài, còn phần thân thể còn lại đều được một loại kim loại bao vây lấy, Đường Mặc Kỳ vừa nghe xong liền biết đã tìm đúng người, lập tức đi qua.
Lúc này đây Đường Mặc Kỳ cũng thấy rõ người kia trông như thế nào, mà không phải cách một tầng kim loại để suy đoán bộ dáng của hắn, tuổi thực trẻ, thoạt nhìn chỉ vừa hai mươi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Lớn lên rất thanh tú, sắc mặt tái nhợt, không có một chút ý thức.
Thoạt nhìn hắn cũng vội vàng trốn vào nơi này, đắp hai ba tầng chăn ở trên người, một cái túi du lịch màu đen thật lớn đặt dưới mép giường.
Đường Mặc Kỳ khăng khăng muốn mang theo người xa lạ này, Đường Kiếm Phong có chút bất mãn, nhưng một câu cũng chưa nói, cùng mọi người làm một cái cáng tạm thời đem thiếu niên nâng lên đi ra ngoài.
Đường Mặc Kỳ chú ý thấy thái độ của Đường Kiếm Phong, có chút quái quái, nhưng cậu cũng không trêu chọc gì anh, nên cũng không phản ứng lại.
Người kim loại này so với người bình thường thì nặng hơn rất nhiều, mọi người vừa phải mang theo hắn, còn phải đề phòng tang thi ở xung quanh thì có chút khó khăn.
Đường Mặc Kỳ trực tiếp móc súng ra, tất cả đều được trang bị ống giảm thanh.

Mọi người một bên bắn tang thi, một bên dùng dị năng.


Dị năng của hai cha con Trương Tử Thành là phát huy mạnh nhất, bởi vì rất thích hợp với thời tiết hiện nay.
Dần dần, tang thi đuổi theo bọn họ càng ngày càng nhiều, bọn họ đã có thể ngửi được hương vị hôi thối trên người của tang thi, cùng với thanh âm lộc cộc hưng phấn từ trong yết hầu của chúng, thậm chí còn có tang thi bao vây lấy họ từ phía trước.
Trương Tử Thành phối hợp với ba Trương dùng hết toàn lực đối mặt với mấy chục con tang thi đang vây lại đây từ đằng sau.

Phóng ra một cái dị năng, nháy mắt màu xanh băng ở trong không khí nhanh chóng ngưng kết, đông cứng mười mấy con tang thi.

Lúc này chỉ cần một súng bắn tới đám tang thi không thể động đậy này, một viên đạn đã có thể diệt được tất cả.
Mà Đường Kiếm Phong cùng Diệp Cẩn ở phía trước mở đường, một hỏa hệ một lôi hệ, uy lực đặc biệt cường đại.
Phong hệ dị năng của Đường Mặc Kỳ có trợ giúp rất lớn với hỏa hệ của Đường Kiếm Phong, phong trợ hỏa thế, Đường Kiếm Phong phóng ra một ngọn lửa, Đường Mặc Kỳ liền ném phong hệ phụ trợ, tang thi ở năm mét xung quanh đều bị kéo vào biển lửa.
Nhưng thực mau động tĩnh ở đây lại càng hấp dẫn nhiều tang thi khác hơn, trừ bỏ Đường Kiếm Phong, dị năng của những người khác đều là mới thức tỉnh không lâu, lúc nay ai cũng đều mệt mỏi.
"Đường Mặc Kỳ!" Thẩm Giản Khê vẫn luôn đem tang thi ném ra xa đột nhiên hét to một tiếng.


Chỉ thấy lúc này Đường Mặc Kỳ đang nửa quỳ trên mặt đất, mà không biết từ khi nào chân của cậu bị tang thi đang trốn ở bên dưới bắt được.

Diệp Trạch Việt bắn liên tục vài phát súng vào cánh tay của tang thi, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì hết đạn, mà tang thi không chỉ không có buông Đường Mặc Kỳ ra, còn bò từ dưới lên, muốn há miệng cắn lên mắt cá chân của cậu.
Bất quá Đường Mặc Kỳ cũng không phải dễ chọc, một chân còn lại đá văng cái đầu tang thi ra, phóng dị năng dồn về phía chân trái nhảy ra xa, cả người như tên rời khỏi cung lui về sau, kéo giãn khoảng cách, nhưng bàn tay của tang thi vẫn như cũ gắt gao bắt lấy chân cậu.
Ánh mắt Đường Mặc Kỳ lạnh lùng, trong tay không biết xuất hiện cây đao từ khi nào, Đường Mặc Kỳ lui đến ven tường, chân đạp lên, mượn sức phản trọng lực cùng dị năng, ở trên không trung lượn một vòng, sau đó cả người đánh bay cánh tay của tang thi quất mạnh vào lưng nó, đầu gối cậu trực tiếp chạm đất, nện lên lưng tang thi, đao trong tay chém vào gáy nó.
Máu tanh sền sệt lạnh lẽo phun tung tóe trên mặt và ngực cậu, Đường Mặc Kỳ cũng không để tâm mà lấy áo lau máu đi, đem đao trên người tang thi rút ra chùi chùi.
Đường Kiếm Phong vốn dĩ đã vọt lại đây, lúc này thấy cậu đã giải quyết xong, tinh thần căng chặt cũng bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, Đường Mặc Kỳ sắc mặt đột biến, một phen nhào qua Đường Kiếm Phong vẫn chưa phát hiện được nguy hiểm, hai người lăn hai ba vòng liên tục mới dừng lại.

Theo đó, tiếng sấm ầm đùng vang lên, sắc tím đen cùng màu máu và mùi hôi thúi của thịt nát tức khắc tràn ra.
Mọi người đều ôm đầu ngồi xuống tránh khỏi trận mưa máu này, nhưng vẫn bị ghê tởm quá mức.
Diệp Cẩn ngượng ngùng xin lỗi mọi người, hắn cũng không nghĩ tới dị năng của mình lại tạo thành hiệu quả này.

Nhưng sau đó mọi người lại phát hiện, từ lúc này không ngừng có tang thi từ trên lầu điên cuồng nhảy xuống, kiến trúc ở hai bên đường cao khoảng năm lầu, không biết đám tang thi này đi lên như thế nào, sau khi nhảy xuống còn giống như không có việc gì mà xông đến chỗ bọn họ.
Theo tang thi ngày càng nhiều, mọi người chỉ có thể tạo thành một cái vòng nhỏ công kích tang thi bên ngoài, nhưng căn bản là tang thi nhiều như châu chấu, càng ngày nhảy ra càng nhiều.

Ánh mắt Đường Kiếm Phong lạnh lùng, một ngọn lửa thật lớn bay ra, trong nháy mắt Đường Mặc Kỳ phóng ra một cái phong hệ dị năng hỗ trợ, một đám tang thi ở bên kia bị đốt một mảng lớn, tang thi ở đằng sau nhào lên cũng bị dính lửa mà bị đốt cháy, trên người tang thi đều là thi du, lửa vừa bén sang liền cháy hết toàn thân.
Theo số lượng tang thi ngày càng nhiều, Đường Kiếm Phong cũng bắt đầu lực bất tòng tâm, vòng vây càng ngày càng nhỏ, Thẩm Giản Khê bất đắc dĩ đem dây đằng dệt thành một cái thành lũy nhỏ vây quanh lấy bọn họ, chỉ chứa vài cái lỗ để bọn họ công kích ra bên ngoài.
Nhưng tang thi điên cuồng mà cắn xé lên dây đằng, Thẩm Giản Khê cũng không kiên trì được bao lâu, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Diệp Trạch Việt lập tức đặt tay lên ngực hắn, một ánh sáng trắng phát ra chui vào trong cơ thể Thẩm Giản Khê, sắc mặt của Thẩm Giản Khê lúc này mới tốt hơn được một chút.
"Hắn kiên trì không được bao lâu nữa, chúng ta cần phải phá vây." Sợ đốt trúng Thẩm Giản Khê, Đường Kiếm Phong trực tiếp sử dụng súng bắn ra bên ngoài, nhưng tang thi áp tới tầng tầng lớp lớp, thực mau liền ngăn chặn họng súng.
"Mẹ nó, cứ như vậy chúng ta sẽ bị gặm chết!" Diệp Cẩn cũng bó tay bó chân, hắn sợ tấn công sẽ làm Thẩm Giản Khê bị thương.
Lúc mọi người đang cực kỳ nôn nóng, đột nhiên bên ngoài truyền đến lên tiếng ô tô, theo sau đó là tiếng súng vang lên kịch liệt.

Vài phút sau, thanh âm gào rống của tang thi dừng lại.
Trong nháy mắt dây mây của Thẩm Giản Khê phóng ra ngoài, tát bay thi thể của tang thi đang dựa vào thành lũy.
Mọi người tập trung nhìn vào, bên ngoài có mấy chục nam nhân đang nhắm họng súng vào bọn họ.

Tròng mắt Đường Mặc Kỳ vừa chuyển liền biết bọn họ rơi vào trong bẫy rập rồi..