Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 99: Em họ cầu viện




“Tiểu đội thứ nhất thanh lý xong, không có phát hiện bóng dáng thực vật biến dị.”

“Tiểu đội thứ hai thanh lý xong…”

“Tiểu đội thứ ba thanh lý xong…”

Nghe cấp dưới báo cáo, xác nhận bên ngoài trụ sở đã tương đối an toàn, mọi người trong phòng lúc này mới thở ra một hơi.

Một người nói: “Kêu bộ hậu cần đi thu tinh hạch.”

“Dạ!”

Quân đội bên ngoài lưng đeo súng phun lửa chậm rãi rút về căn cứ, một ít nhân viên mặc đồng phục bảo hộ đeo thùng đặc chế tìm kiếm tinh hạch trong đống phế tích.

Mãi đến khi trời tối, công tác thanh lý phía ngoài mới hoàn thành, nhân viên thanh lý như quét đất góp nhặt một vòng, mang theo chiến lợi phẩm trở lại căn cứ. Xe xúc được điều động, hốt xác tang thi cháy đen, vận chuyển tới hố to mới đào tiến hành vùi lấp.

“Báo cáo thủ trưởng, tinh hạch thu thập được lần này đoán chừng hai vạn, so với đánh giá… khoảng một phần mười.”

Nghe cấp dưới báo cáo, người đang ngồi thần sắc mỏi mệt tháo mắt kính xuống xoa xoa huyệt thái dương: “Những cái cây kia cũng thật nhanh nhẹn. Đội tiên phong không bắt được bản mẫu sao?”

Một người mặt thẹn đứng lên nói: “Đội tiên phong khi ra ngoài căn cứ phát hiện một cây biến dị, nhưng khi thanh lý xong đào đất lên… bên trong chỉ có một ít lỗ thủng, không tìm thấy rễ.”

Không khí trong phòng lập tức nặng nề, có mấy người lặng lẽ trao đổi, thần sắc lo lắng.

“Trước tiên cứ vậy đi, sau này khi ra ngoài hành động gặp phải thực vật biến dị thì tận lực mang một ít tiêu bản về.” Thứ này quá nguy hiểm, hơn nữa chúng nó có thể chôn trong đất tùy thời phát động công kích. Nói như vậy, trước kia có những đội ngũ ra ngoài bặt vô âm tín, không hẳn là chết trong miệng tang thi.

“Hai ngày nữa phái người đến L thị kiểm tra, kêu những người đi lần này phải càng thêm cẩn thận, không cần tiếp cận quá gần mục tiêu, một khi tra xong lập tức trở về phục mệnh, không cho phép cưỡng ép đi vào nội thành L thị!”

“Thủ trưởng, ngài …”

“Việc L thị có thể có quan hệ với thực vật biến dị, trước kia người trong căn cứ chúng ta chưa từng gặp phải thứ này, lúc đó cũng không điều tra cụ thể nên không biết đặc tính của chúng. Thôi, tiếp tục hội nghị đi, liên quan tới phần thưởng của những người phòng thủ đợt này!”

“Căn cứ trải qua lần tang thi đột kích này đã tiêu hao phần lớn các thứ như lương thực, đạn dược, xăng, những vật liệu này số lượng vốn có hạn, hơn nữa lúc thủ chiến đã tiêu hao rất nhiều…”

“Tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn không thưởng được. Như vậy sẽ làm mất lòng dân chúng.”

“Mà cũng phải vì tương lai cân nhắc, lần này tang thi rút lui vô cùng quỷ dị, vạn nhất chẳng bao lâu nữa lại xảy ra chuyện như thế thì sao? Lần này nếu thưởng lớn, vậy lần sau thế nào? Cũng không thể lấy hết đồ trong kho ra tặng cho bọn họ được?”

“Tốc độ sản xuất của xưởng quân sự có hạn, hơn nữa nếu phía dưới có nhiều dị năng giả như vậy, thực lực đó cao hơn nhiều uy lực súng ống thông thường, cho dù bọn họ không có vũ khí nóng trợ giúp cũng không có vấn đề gì mà.”

“Còn có xăng, xăng bây giờ đã trở thành tài nguyên không thể tái tạo, trong đợt phòng thủ còn sử dụng nhiều như thế, chúng ta nhất định phải lấy việc phát triển lâu dài mà suy tính…”

“Còn tinh hạch thì sao? Bây giờ tinh hạch có tác dụng gì vẫn chưa rõ, thí nghiệm chứng minh, nuốt tinh hạch xác thực khiến người bình thường biến dị thành tang thi. Thứ này quá nguy hiểm, cá nhân tôi cảm thấy vật này phải được căn cứ khống chế trong tay, chờ khi nào nghiên cứu xong mới cho phép lưu thông!”

“Mọi người nói đều có lý, chúng ta không thể để cho dân chúng buồn lòng, càng không thể không cân nhắc đến tương lai của căn cứ.”

Tiếng oong oong quanh quẩn trong phòng, vẫn luôn kéo dài đến khi sắc trời hửng sáng.

Đôi vợ chồng son ngủ một hơi từ trưa đến sáng hôm sau, một đêm mộng đẹp. Lúc Phương Hách tỉnh lại còn có chút mơ hồ, mở mắt ra liền thấy có một đôi mắt to, bạch cầu vốn đang nhún nhảy trên ngực cậu bấy giờ nằm im mặt đối mặt.

“Tử Trọng đâu?” Phương Hách ôm lấy bạch cầu vào trong ngực xoa xoa. A, thật mềm, thật tròn, dễ vò…

Bạch cầu hạnh phúc bị mẹ mình vò thành các loại hình dáng vặn vẹo, may là cái tên này da dày thịt béo không có cảm giác đau, cho dù bị vò như thế cũng không có phản ứng gì, gương mặt trái lại rất hưởng thụ.

Hạ Tử Trọng không có trong phòng ngủ, Phương Hách suy nghĩ một chút, dùng tinh thần lực thăm dò vào trong không gian, có lẽ diện tích sau khi không gian thăng cấp trở nên quá lớn, cậu tìm một hồi cũng không phát hiện được.

Chợt ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đi cầu thang – ừm, không cần tìm nữa, không có trong không gian.

“Tỉnh rồi?” Hạ Tử Trọng đi vào liền thấy Phương Hách ôm bạch cầu dụi mắt, liền ôn nhu nở nụ cười.

“Vâng… Mấy giờ rồi? Em cảm giác mình ngủ muốn hôn mê luôn rồi.” Ngủ quá lâu thường sẽ có một ít tác dụng phụ, Phương Hách hiện tại có cảm giác như vừa say rượu.

“Nghỉ ngơi thêm một chút đi, vừa nãy anh đi ra ngoài lấy báo của hôm nay, hai ngày nay căn cứ sẽ không mở cửa, không cho phép nhân viên tùy ý ra vào căn cứ, chúng ta cho dù đi ra ngoài cũng không có việc gì làm.” Hạ Tử Trọng đem sấp báo với trang giấy ố vàng, chất liệu không ra sao thảy lên giường.

“Bên ngoài trụ sở có nguy hiểm gì không?”

“Tạm thời không có.” Trên báo là những hình ảnh ca múa mừng thái bình, cũng không có tin tức gì đặc biệt, chỉ cường điệu tán dương mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thép, phòng thủ quê hương, còn việc sau đó xuất hiện thực vật biến dị, tinh hạch trong đầu tang thi phân chia như thế nào không có một tin tức nào tiết lộ, chỉ nói lãnh đạo căn cứ sẽ mau chóng thống kê tổn thất trong lần thủ chiến này, cũng sẽ cho nhân viên phân phối phần thưởng cho những người tham gia.

“Vậy chúng ta mấy ngày nay vào không gian sao?”

“Ừ, về không gian sửa sang lại ruộng đất một chút, thu hoạch vài thứ, chuẩn bị thêm một ít loại bánh bột ngô kia.” Trước kia ra ngoài làm nhiệm vụ với tiểu đội Luân Hồi hay mấy ngày phòng thủ này hai người bọn họ đều ăn bánh Phương Hách làm ra, cơ hồ tất cả đều bị hai người ăn sạch, nhất định phải nhân cơ hội chuẩn bị thêm một ít mới được.

“Được, em liền đi.” Phương Hách nói rồi liền muốn đứng dậy, đột nhiên bị Hạ Tử Trọng đè xuống: “Không vội, em nghỉ một chút đi rồi về tắm suối nước nóng sau đó hãy làm.”

Đôi vợ chồng son xác định kế hoạch xong, chuẩn bị thừa dịp mấy ngày nay căn cứ không mở cửa mà sửa soạn vài thứ. Hai người một người phụ trách làm cơm, một người thì ở ngoài ruộng hái đậu đỏ, trước mắt xem ra, muốn phỏng chế bánh của căn cứ, đậu đỏ tuyệt đối là một nguyên liệu chủ lực. Bây giờ đất ruộng rất nhiều, ngoại trừ gạo và rau dưa ở ngoài, cũng không có thiếu nơi để trồng hoa màu.

Bạch cầu xoay quanh Phương Hách, thỉnh thoảng chạy tới chỗ Hạ Tử Trọng đi dạo, một lúc sau thì chạy ra biệt thự coi có ai tới nhà hay không – đây là nhiệm vụ Hạ Tử Trọng giao cho nó. Mấy ngày nay tất cả mọi người đều ở trong căn cứ, không chừng sẽ có người tới thăm.

Hạ Tử Trọng nghĩ cho dù có người đến, chắc cũng chỉ là người tiểu đội Luân Hồi, thế nhưng khi nghe bạch cầu báo tin rằng nó ra ngoài nhìn thấy Hứa Lỵ Lỵ đứng trước cửa nhà mình… Hắn có thể làm bộ giả mù không?

“Anh họ…” Hứa Lỵ Lỵ hai mắt ứa nước, một bộ như nhận hết ủy khuất đứng trước cửa nhà hắn lau nước mắt, nhìn thấy hắn liền dùng cái giọng lanh lảnh gọi mình.

Đè xuống kích động muốn lập tức quay đầu rời đi, Hạ Tử Trọng mặt mày tối sầm đi tới cửa viện, cũng không mời cô ta vào. Còn Hứa Lỵ Lỵ làm sao biết hắn ở nơi này? Bất kể là điều tra từ chỗ ghi danh của khu nhà, hay là trong lúc người Bá Chủ đi ngang qua vô tình phát hiện, cô ta đều có khả năng biết hắn đang ở chỗ này.

“Chuyện gì””

Thấy Hạ Tử Trọng không có một chút ý tứ muốn mời mình vào, Hứa Lỵ Lỵ mím môi đè xuống suy nghĩ muốn xung đột với hắn, hít sâu một hơi – cô ta là tới tìm giúp đỡ, không phải đến trở mặt với Hạ Tử Trọng.

“Anh, hai ngày trước, người của căn cứ đến tìm tiểu đội tụi em, cưỡng ép mang em đi qua khu hậu cần. Em trồng cây đủ ba ngày đây!” Hứa Lỵ Lỵ vẻ mặt bi phẫn: “Ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có! Bọn họ liền kêu tụi em đi chuyển cây tới làm tuyến phòng thủ căn cứ, thời gian em cực khổ lâu như vậy, sáng sớm hôm nay về nhà một lần, vậy mà bắt được Ellen ở trên giường với người khác!”

Hạ Tử Trọng nhíu mày: “Người khác?” Nam hay nữ? Là Đới Quân hả?

“Hai con khốn đê tiện đó, hai con…!” Hứa Lỵ Lỵ tức giận duỗi ra hai ngón tay, ngón tay suýt nữa muốn đâm thủng mặt Hạ Tử Trọng.

… 3p luôn! Hắn cũng không sợ hư thận sao?

Biểu tình Hạ Tử Trọng có chút vặn vẹo, đối mặt với phẫn nộ của Hứa Lỵ Lỵ, lúc này hẳn không biết nên nói cái gì cho phải. Gây xích mích ly gián sao? Hiện tại tình huống như thế này còn gây xích mích nữa à? An ủi sao? Hắn cũng không biết bây giờ làm sao an ủi Hứa Lỵ Lỵ, hành vi của Ellen so với Đới Quân lúc trước phản bội nóng nảy hơn nhiều, hắn ít nhất chỉ tìm một người đàn ông, hơn nữa không ở ngay trước mặt mình, vậy mà Ellen đã quang minh chánh đại chơi, còn chơi NP.

Hứa Lỵ Lỵ cúi đầu khóc lóc: “Anh, em không muốn ở chỗ của anh ấy nữa. Anh ấy xứng với em sao? Em vì tiểu đội Bá Chủ phí hết tâm tư, còn bị người căn cứ cưỡng ép mang đi, anh ấy thì ở nhà hồ đồ! Có người như anh ấy sao? Lúc nãy em chạy ra ngoài anh ấy cũng không gọi em lại!”

Hạ Tử Trọng đoán, phỏng chừng Hứa Lỵ Lỵ oán niệm rất lớn, cô ta không phải oán giận Ellen hoa tâm, mà là cảm nhận được trong lòng Ellen mình không có địa vị cao như thế.

Cũng không chờ Hạ Tử Trọng nói cái gì, Hứa Lỵ Lỵ liền tự yêu tự hận nói: “Em biết mấy con yêu tinh kia cả ngày đều dõi theo chỗ trống bên cạnh anh ấy! Nhưng em vừa mới đi mấy ngày chứ? Cũng không phải không trở về được? Anh ấy sao có thể làm như vậy chứ!”

Có chút đau đầu mà nhu nhu huyệt thái dương, Hạ Tử Trọng nhắc: “Quên hỏi, cô và Ellen đã chính thức quen nhau?”

Hứa Lỵ Lỵ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Dĩ nhiên!”

“Hắn có giới thiệu với người khác cô là bạn gái hắn không?”

Hứa Lỵ Lỵ trong nháy mắt cứng họng, biểu tình mất tự nhiên.