Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 97: “Vô điều kiện trợ giúp”




Trong nội thành đến cùng có cái gì? Tại sao hết thảy tang thi vây quanh căn cứ lại đồng loạt rời đi? Vậy chúng nó vây quanh đây có mục đích gì? Tang thi hệ tinh thần.

Hạ Tử Trọng trong lòng cảm thấy phát lạnh, hắn nhớ tới con tang thi quỷ dị gặp được ở cảng, rồi nhớ tới kiếp trước có lời đồn xuất hiện tang thi hệ tinh thần khống chế được hành vi tang thi cấp thấp.

“Tử Trọng, anh xem!” Phương Hách bỗng nhiên chỉ xuống phía dưới tường vây, thanh âm của cậu cũng kéo sự chú ý của những người khác, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn xuống.

Những sợi dây như những cọng xúc tu màu đen lặng lẽ, bất động thanh sắc ngọ nguậy trên thi thể tang thi, chúng nó đâm vào trong đầu tang thi, như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó liền đâm xuống mặt đất.

“Thực vật biến dị? Thực vật biến dị đang đào tinh hạch tang thi!” Một đội viên Luân Hồi kêu lớn, lui về phía sau hai bước, cho tới hôm nay hắn còn nhớ tình cảnh lần đầu ở M thị gặp phải thực vật biến dị.

Đám người trên tường thành bắt đầu rối loạn tưng bừng, từ trước tới này có rất ít người gặp phải thực vật biến dị, mà bây giờ cũng có thể đoán ‘thân phận’ của đám dây leo phía durói.

“Hỏa! Dị năng hệ hỏa mau đốt nó di!”

“Đệt! Tinh hạch của chúng ta! Đừng để cho thứ này đoạt được!”

Tinh hạch đến cùng có ích lợi gì? Bây giờ căn cứ vẫn chưa nghiên cứu ra, nhưng mọi người đều có suy đoán – nó có khả năng giúp dị năng thăng cấp. Cho dù cuối cùng không nghiên cứu được vật này có tác dụng gì nhưng căn cứ cũng vẫn thu, chỉ cần trong tay còn một viên thì có thể đổi được một ít lương thực!

Nhưng bây giờ, chiến đấu hết ba ngày, thi thể tang thi tràn đầy ngoài thành là mồ hôi và máu bọn họ bỏ ra, bọn họ còn chưa đi nhặt mà đám thực vật vô sỉ này dám cướp!

Một dị năng giả hệ thể chất thấy tang thi rời đi, tinh hạch bị thực vật đoạt, liền từ trên tường thành thả người nhảy xuống, muốn kiếm tinh hạch!

“Đừng nhảy! Nguy hiểm!”

Người kia mới vừa rơi vào trong đống xác, còn chưa kịp đứng vững chân liền bị mấy bộ rễ màu nâu gắt gao quấn lấy!

Giống như con trăn săn mồi, dây leo gắt gao quấn lấy người kia, mãi đến khi người hắn gãy nát nghẹt thở, cuối cùng tử vong…

Trên tường thành lần thứ hai chìm vào yên tĩnh, mãi đến khi người kia bị dây leo duỗi ra đâm thủng tứ chi, rễ cây dữ tợn, vung vẩy máu tươi, đám người trên tường thành mới đỏ mắt bắt đầu công kích.

Dị năng, súng như đốt tiền bắn xuống, thế nhưng mấy bộ rễ này rất nhỏ, thường hay luồn lách dưới thân tang thi, từ trong khe hở tìm mục tiêu của mình, sao có thể đơn giản tổn thương chúng?

“Chỉ có thể dùng hỏa thiêu, nếu không người không thể ra ngoài.” Hạ Tử Trọng trầm giọng nói với Quách Binh mới tới: “Hiện tại không ai biết bên ngoài đến cùng có bao nhiêu thực vật. Điểm yếu bọn nó ở chỗ nào? Chỉ có thể thiêu cho chúng không dám chui ra, bị ép rời đi nơi này thôi.”

Không có biện pháp nào đối phó với thực vật biến dị, nếu chỉ có một, hai cây thì không sao, không thì chỉ có thể như ở M thị, ngay cả Hạ Tử Trọng cũng không dám vào cái phòng bị nổ để xem thực vật biến dị có chết hay chưa.

“Tôi đi tìm người.” Quách Binh lập tức quay người trèo xuống tường, Hạ Tử Trọng không biết hắn muốn đi tìm ai, vẫn đứng nhìn núi xác tang thi. Thì ra đây chính là tang thi triều mà căn cứ A thị gặp phải, là nguyên nhân mà tinh hạch vẫn khan hiếm như trước…

Không lâu lắm, xăng, các vật dễ cháy đều rưới lên xác tang thi. Các dị năng giả hệ hỏa lần thứ hai phát uy, bắt đầu đốt cháy xác tang thi trên diện tích lớn.

Từng cột khói dày đặc bay lên, trong căn cứ không ai có ý kiến gì, thành Đông là nơi phát hiện thực vật biến dị đầu tiên, còn ba phía khác mãi đến khi xăng được chuyển lên tường thành, nhân viên phòng thủ còn không biết phía dưới xảy ra chuyện gì.

Bên căn cứ đã đưa ra lời giải thích rằng – vì phòng ngừa bệnh độc khuếch tán, cho nên nhất định phải đốt thi thể tang thi. Mọi người đối với việc này không có ý kiến gì, chỉ tự mình chú ý, mang khẩu trang đỡ cho bị khói xông.

“Việc còn lại là nhiệm vụ của quân đội, cảm ơn mọi người mấy ngày nay đã hỗ trợ, mọi người có thể đi về nghỉ ngơi.” Người phụ trách bên quân đội cầm loa nói với bọn họ.

Đám người mệt mỏi hai ngày trời đều rời đi, Hạ Tử Trọng không vội vã đi, hắn đang đợi Quách Binh mang tin tức đến, dẫn Phương Hách và người tiểu đội Luân Hồi canh giữ ở bên đường.

Xe đến xe đi, mùi xăng nồng nặc làm người ta choáng đầu. Phương Hách nhìn chằm chằm mấy thùng xăng, đi tới bên cạnh Hạ Tử Trọng thấp giọng nói: “Sau này căn cứ có tăng giá xăng lên không nhỉ?”

“Chắc chắn rồi.” Hạ Tử Trọng vui vẻ, trước khi làm nhiệm Vụ hắn đã dùng tích phân đổi đạn và xăng, tiếc là mấy thứ này căn cứ đều giới hạn số lượng, mỗi tiểu đội, mỗi người, mỗi ngày mua đều bị hạn chế. Có đi làm nhiệm vụ hay không đi thì số lượng mua sẽ khác nhau. Chỉ là đạn dược căn cứ còn có thể sản xuất, mà xăng thì không có biện pháp, nếu như dùng hết thì căn cứ cũng không biết lấy cái gì để dùng.

Trong chốc lát, Quách Binh và Trần Ninh chạy trở Về, vung tay lên với mọi người: “Đi thôi, trở về rồi nói.”

Làm nhiệm vụ trong căn cứ, không có ai để xe của mình dưới tường thành. Xe của mình mà để dưới lầu, bây giờ bận rộn như vậy ai mà nhớ được, còn nếu để dưới tường thì không chỉ bị trộm còn có thể bị đập phá, đến lúc đó biết khóc với ai.

“Đây chính là do Ellen làm ra?” Nhìn khung cảnh đóng băng ngàn dặm trong màn ảnh, Ngô thiếu cau mày, đôi mắt lạnh như băng.

Một người đàn ông mặc quân trang đứng một bên gật đầu nói: “Vâng, bất quá cũng là kỹ xảo mà thôi, trong tiểu đội bọn họ có năm dị năng giả hệ thủy, lúc đó còn đang mưa …”

“Dị năng giả hệ thủy và hệ băng không phải tất cả đều bị điều đi rồi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì!?”

“Ca của bọn họ là buổi chiều, mà lúc đó chưa kịp báo lên…” Ellen lần này vì để tránh cho phiền phức, cố ý kêu Duẫn Đông chuẩn bị trước để người ta không mang dị năng giả hệ thủy của họ đi, nhưng đáng tiếc là – hành vi lần này của hắn quá kiêu căng. Chỉ có hai đêm phòng thủ, mà hắn làm đến hai lần đóng băng ngàn dặm, muốn người khác không chú ý cũng không được.

“Hừ, đi thăm dò, có ai thu chỗ tốt của bọn họ.” Ngô thiếu nheo mắt lại, giơ ngón tay ngoắc ngoắc người kia: “Tiểu đội bọn họ không phải có dị năng giả hệ mộc sao, lúc này có bị điều dụng không?”

Dị năng giả hệ thủy khá thường gặp, còn dị năng giả hệ mộc thì hiếm thấy, lãnh đạo căn cứ biết Bá Chủ có dị năng giả hệ mộc, bình thường thì không để ý nhưng giờ là thời điểm tang thi vây thành, căn cứ có thể cưỡng chế trưng thu dị năng giả hệ đặc thù, bọn Ellen vừa về căn cứ còn chưa kịp chỉnh đốn xong, căn cứ liền cử người trực tiếp mang Hứa Lỵ Lỵ đi.

Cũng bởi vậy, Ellen mới để Duẫn Đông bỏ ra chút tâm tư bảo vệ năm dị năng giả hệ thủy kia.

“Vẫn bị điều dụng, bây giờ còn đang ở tiểu đội thứ bảy.” Bởi vì cảnh báo tang thi vây thành chưa bị giải trừ, cho nên nhân viên đặc thù vẫn không thể nghỉ ngơi, lúc này đều ở địa điểm chỉ định đợi mệnh. Bất quá cô kia trông… rất bình thường, lẽ nào Ngô thiếu có hứng thú? Không đúng, không phải Ngô thiếu thích con trai sao?

“Đi, gọi người nói với cô ta, cứ làm như thế…”

Trong hai ngày này, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách ở trong đợt phòng thủ thứ nhất liền chạy tới tường thành, mà khi tang thi triều rút đi cũng trong thời gian bọn họ đang phòng thủ, có thể nói là một trong những người chứng kiến mọi việc từ đầu tới cuối.

Người Luân Hồi cũng giống bọn họ, lúc này cả đám trầm mặc quay về biệt thự. So với mấy người đang nhảy nhót vui mừng sau cơn mưa thấy cầu vồng thì cả bọn lại khác, bởi vì bọn họ thấy được đám thực vật biến dị ẩn trong đống xác tang thi, không ai lạc quan vì đại nạn đã qua, sau khi mọi người thành công thắng được lần tang thi triều này.

Khu biệt thự so với bên ngoài an tĩnh hơn, người sống chỗ này cũng vui vì phòng thủ thành công nhưng hình như họ thích đóng cửa ở trong nhà vui mừng hơn thì phải.

“Đều ngồi đi.” Tiến vào biệt thự, Quách Binh ra hiệu cho mọi người.

Trong biệt thự của bọn họ lúc này đã ra dáng nhiều hơn, mấy ngày trước cả bọn đi nội thành lấy được gia cụ, vải vóc, vật phẩm hằng ngày, lúc này đã được nữ hậu cần bày biện chỉnh tề, tuy rằng trên mặt đất vẫn không lót gạch, vách tường cũng một mảnh xám trắng trọc lốc, nhưng nhìn qua tốt hơn trước rất nhiều. Ngồi trên ghế salon mới đem về mấy ngày trước, một cô gái khoảng hai mươi tuổi bưng nước lên cho mọi người rồi quay người trở về phòng bếp. “Vừa nãy tụi tôi đi tìm người quen hỏi thăm một chút, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì thanh lý xác tang thi với thực vật biến dị sẽ không cần tiểu đội chúng ta làm.”

Hạ Tử Trọng liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Ngược lại là Yên Nhạc không nén được tức giận hỏi: “Vậy còn tinh hạch thì tính sao?”

Quách Binh cười một cái, khóe miệng châm chọc thấy rõ: “Đừng nghĩ nữa.”

Mấy đội viên hơi trẻ tuổi lập tức xù lông: “Dựa vào cái gì? Mọi người liều sống liều chết trấn giữ nhiều ngày như vậy, một viên tinh hạch cũng không có được, quá đáng!”

Trần Ninh cười lạnh một tiếng, từ trong túi tiền Quách Binh móc ra một hộp thuốc nhăn nhúm, rút ra một điếu rồi châm lửa, liếc mắt nhìn mấy đội viên đang giận dữ một cái: “Các tiểu đội có nghĩa vụ khi căn cứ gặp tình huống nguy hiểm phải vô điều kiện trợ giúp, phòng thủ.”

Mọi người đều nhìn lại hắn, Mãnh Tử với mấy người tính tình nóng nảy trợn mắt lên chờ hắn nói tiếp. “Rất rõ ràng, là ‘vô điều kiện’ trợ giúp.” – “Vậy cũng không thể lấy đồ mọi người khổ sở vất vả độc chiếm chứ.”

Cái ly trong tay Mãnh Tử ‘răng rắc’ một tiếng bị hắn trực tiếp bóp nát.